“Muốn mình cắn à? Được thôi! Không mấy khi có cơ hội ngược cái bông hoa chết tiệt này, ngu gì không làm”.
Vậy là Vô Ưu không hề do dự đồng ý ngay lặp tức.
Cô chạy nhanh lại bên Vạn Mị, chưa cho nó kịp chuẩn bị đã “Phập”.
– Aaaaaaa….!
Một tiếng thét chói tai vang lên.
Vạn Mị ai oán.
– Sao cô lại cắn chổ đó nữa chứ?
– Ngươi đâu có quy định ta phải cắn chổ nào đâu!
Cô chớp chớp mắt vô tội.
Chính là cô cố ý đấy nhưng cô sẽ không cho nó biết đâu.
Vừa rồi đá nó tuy rất mạnh nhưng cô cảm thấy hình như nó không đau đớn gì, nên cô khẳng định chổ cô cắn lần trước mới là nhược điểm của nó.
” he he…!cưng sẽ chết với tay chụy cưng ơi!”.
Dĩ nhiên là suy nghĩ của Vô Ưu lúc này Vạn Mị không hề biết.
Nó ngẫm lại lời cô nói cũng có lý, nó đâu có kêu cô phải cắn chổ nào đâu.
Mà vừa vặn với chiều cao hiện tại, thì cái miệng nhỏ nhắn của cô lại bằng với vị trí gần quy nụ của nó.
Nó ẩn ẩn cảm thấy nóng lên, thân hình bắt đầu đổi màu.
Không cho Vô Ưu có cơ hội phản ứng, nó liền nhanh chống quấn chặt lấy cô.
Những cánh hoa bao lấy quy nụ của nó bắt đầu nở rộ, để lộ quy nụ của nó ra.
Nó không chần chừ đưa ngay vào miệng cô.
Chất mật dịch ngọt ngọt thơm thơm chảy vào cổ họng Vô Ưu.
Cô theo bản năng nuốt xuống.
Kèm theo đó là giọng nói du dương mị hoặc của Vạn Mị.
– Đúng rồi! Uống vào đi! Uống thật nhiều vào, nó rất bổ dưỡng đấy cũng có thể làm giảm mị lực của nàng đấy Vô Ưu!
Định cắn nó một phát nữa nhưng nghe có thể giảm mị lực Vô Ưu liền ngoan ngoãn nuốt vào.
Thậm chí còn nút thật mạnh, khiến Vạn Mị không khỏi kêu rên.
Dường như còn chưa thỏa mãn, xúc tu trên đỉnh hoa to của nó bắt đầu dài ra, vuốt ve lấy cô, cởi những nút áo ngủ pizama của cô ( Vạn Mị rất dịu dàng nha!).
Đưa lên nụ hoa nhỏ của cô, nhưng mà…!Ách…!nhỏ xíu! Nó đã quên biến cô lớn lên rồi! Nhưng không sao, nó cũng muốn thăm dò cơ thể trẻ con của cô như thế nào?
Xúc tu như một cánh tay linh động, cởi nhanh quần áo cô ra vứt qua một bên.
Sau đó đưa vào giữa hai chân cô, nhẹ nhàng vuốt ve thăm dò.
Như biết Vạn Mị muốn làm gì, thân hình Vô Ưu vặn vẹo, cô muốn tránh xúc tu của nó.
” Này! Ta còn nhỏ nha.
Ngươi không được làm bậy.
Muốn làm gì thì cũng phải biến ta lớn đã chứ!” Cô kêu gào trong lòng, miệng đã ngậm quy nụ của nó dù muốn nói cũng không được, chỉ có thể phát ra thanh âm ư…ư…!
Như hiểu cô muốn nói gì, Nó dịu dàng lên tiếng.
– Yên tâm! Ta sẽ không làm nàng bị thương, ta chỉ thăm dò thôi!
“Yên tâm cái con khỉ.
Bà đây tin ngươi chắc xác cũng không còn!” Nghĩ vậy thôi chứ đâu làm gì được vì thân hình bé nhỏ của cô đã bị Vạn Mị quấn chặt rồi.
Sau khi đã thõa mãn việc thăm dò “tam giác vàng”.
Nó bắt đầu thả lỏng cô ra, lấy quy nụ ra khỏi miệng cô.
Một ánh sáng lóe lên Vô Ưu đã trở thành thiếu nữ trưởng thành, với thân hình kiều mị.
Không cho cô kịp phản ứng, nó lại quấn chặt lấy cô rồi đưa ngay quy nụ vào u huyệt của cô.
Một cảm giác đau như bị xé rách đánh úp lại, khiến cô lấy lại tinh thần.
Nó dùng xúc tu vuốt ve cô để cô tìm lại cảm giác.
Nó biết cô rất đau bởi vì khi biến cô nhỏ lại âm đ*o và màng trinh cũng theo đó nhỏ và lành lại.
Nên sau khi biến cô lớn lên cũng sẽ giống như là lần đầu quan hệ.
Dưới sự vuốt ve và vận động của Vạn Mị, cô cũng từ từ giảm sự đau đớn, tìm lại cảm giác khoái cảm.
Cho đến khi cô đến cao trào, một dòng khí trong suốt mắt thường không thể thấy được thoát ra từ người cô tiến vào thân thể Vạn Mị.
Đó chính là dương khí, Vạn Mị thõa mãn hấp thu hết tất cả dòng khí ấy.
Đến khi nó đã ăn no, dương khí cũng ngưng thoát ra, nó mới nhìn trong lòng thiếu nữ đang mệt mỏi mà nhắm nghiền hai mắt.
Nó biết cô không phải ngất xỉu như lần trước mà chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi thôi.
Nó đem cô đặt xuống ao nước linh thủy, dòng nước mát ngọt khiến cơ thể cô dần hồi phục sức lực.
Cô nhìn cơ thể mình từ từ biến nhỏ lại cho đến lúc 6 tuổi.
Cô không khỏi cảm thán “Đúng là nước thần a!” Nhưng cô chợt nhớ nước này cũng có thể uống, mà lúc này Vạn Mị đem cô bỏ trực tiếp vào ao tắm thì quá phí rồi.
– Này! Cây bông kia.
Nước này thần kỳ như vậy ngươi cho ta tắm trực tiếp thế này không lãng phí sao?
Vạn Mị thản nhiên đáp.
– Không sao! Nó có công năng tự làm sạch.
– Thì ra là vậy!
Nghĩ tới tác dụng của nó, Vô Ưu không khỏi nghĩ đến cả nhà “Nếu cả nhà mình dùng nước này thì sẽ sao nhỉ?” Nghỉ là liền hỏi.
– Nếu ta đem nước này ra ngoài liệu có được không?
– Không được!
– Tại sao?
– Nó sẽ bốc hơi!
Vô Ưu ngạc nhiên.
Không phải trong mấy tiểu thuyết huyền huyễn viết, nước linh tuyền có thể đem ra ngoài được sao, thậm chí còn giúp người ta hồi sinh nữa.
Sao ở đây lại bốc hơi nhỉ? Aiiii…!giả tưởng cũng vẫn là giả tưởng! Thấy Vô Ưu không khỏi thất vọng Vạn Mị bèn giải thích.
– Nói là nước thật ra cũng chỉ là linh khí cô đặc lại thôi.
Cũng giống như khí gas vậy.
Khi ở trong bình nó sẽ là nước nhưng khi ra ngoài nó chỉ là khí.
Ở đây linh khí rất nồng đậm, nhưng không gian thì nhỏ nó không thể thoát đi nơi nào được nên mới lắng động thành nước thôi.
Bản chất nó vẫn là khí a.
Với lại do ảnh hưởng của ta nên linh khí ở đây cũng có mị hương.
Nếu cô không ngại rắc rối cứ việc dùng bình nào kín khí đem nó ra cũng được!
Hi vọng bị tan thành mây khói.
Mị hương sao? Ngửi vào sẽ có mị lực.
Mà có mị lực thì sẽ….!Thôi miễn đi! dù là thuốc tiên nhưng có tác dụng phụ như vậy cũng không cần a.
Đúng là không có chuyện tốt đẹp nào mà lại không trả giá.
Nghĩ thông suốt, Vô Ưu bước lên đem quần áo mặc vào.
Cũng may là vạn mị không xé rách nếu không quấn áo đâu cô mặc a.
Cô chỉ có 2 bộ đồ ngủ thôi đó.
Thời này tiền bạc kiếm khó khăn nên quần áo cũng không dám phung phí.
Thấy cô sắp sửa ra ngoài, Vạn Mị lên tiếng.
– Nếu cô muốn linh thủy ở đây trở thành nước thật sự và không còn mị hương cũng không phải không có cách.
Vô Ưu nhướng mày nhìn Vạn Mị ý bảo “Tiếp tục nói!”.
– Chỉ cần nâng cấp không gian này là được!
– Làm sao để nâng cấp?
Vạn Mị nói.
– Kể từ khi ta hòa nhập với không gian, ta đại khái biết được không gian này trước kia rất rộng lớn, ao nước linh thủy đó cũng rộng như biển và cũng không tối tăm như hiện tại.
Nhưng không biết vì chuyện gì, một ngày nọ không gian bổng nhiên vỡ vụng, chỉ còn lại lõi của nó, cũng chính là nơi này tồn tại.
Vì thế, muốn nâng cấp chỉ cần tìm lại những mảnh vở của không gian là được!
– Đi đâu mà tìm?
– Ta không biết!
– Vậy cũng nói!
– Nhưng không gian biết!
– ????????
Vạn Mị kiên nhẫn giải thích.
– Mảnh vỡ của không gian như là một bộ phận cơ thể của nó, đương nhiên là nó biết chúng nằm ở nơi nào.
Có điều nó không thể tự đi lấy được, cho nên nó cần người giúp nó đi lấy.
– Tại sao ngươi không giúp?
– Ta là một cái cây hoa a.
Ta cũng đâu có thể di chuyển được!
Vô Ưu nhìn nhìn nó.
– Nhưng không phải ngươi đã có chân rồi sao?
Nó thản nhiên đáp.
– Nhưng ta cũng không thể xa mặt đất quá lâu.
Ta sẽ bị chết héo.
Cô cũng không thấy ta chôn chân xuống đất sao?
Nói đến chân, Vạn Mị nhìn chân nó cũng không thay đổi.
” Không lẽ không phải do bị cắn? Nhưng mà tại sao lại mộc chân nhỉ?” Suy nghĩ của Vạn Mị bị kéo trở về khi Vô Ưu hỏi.
– Vậy làm thế nào để có thể tìm lại các mảnh vỡ?
Vạn Mị hỏi lại.
– Cô thật sự muốn đi tìm sao?
Cảm giác sẽ có điều gì, Vô Ưu liền hỏi.
– Có khó khăn gì sao?
Vạn Mị đáp.
– Không khó nhưng cũng không dễ.
Bởi vì những mảnh vỡ có thể không nằm ở thế giới này.
Nên muốn tìm được phải xuyên không đến thế giới khác.
Và có hai cách đi, một là hồn xuyên, hai là cả bản thân xuyên.
Nhưng theo ta thì cô nên chọn cách thứ nhất là hồn xuyên đi.
– Tại sao? – Vô Ưu hỏi.
– Vì cách đó an toàn hơn, ai biết ở thế giới đó có nguy hiểm gì.
Lỡ như chết cũng có thể xuyên trở về.
Nếu bản thân xuyên luôn thì ta không đảm bảo!
Vô Ưu liếc xéo Vạn Mị, chửi thầm.
” Hừ! Chưa gì đã trù người ta chết rồi.
Thật là bông hoa thối!” Tất nhiên là Vạn Mị không nghe được, nó tiếp tục giải thích.
– Nhưng mà hồn xuyên cũng có hạn chế, phải có người có từ trường hợp với từ trường của cô mới có thể xuyên qua được.
Cho nên đôi khi cô sẽ xuyên thành bà già hay đứa trẻ hoặc là đàn ông cũng không chừng.
Nhưng không sao chỉ cần tìm được mảnh vỡ là có thể xuyên trở về.
Vô Ưu lại hỏi.
– Vậy còn thể xác ở đây thì thế nào?
Vạn Mị đáp.
– Sẽ ngủ!
– Nếu nhiều năm chưa tìm được thì thể xác cũng sẽ ngủ nhiều năm sao? Nếu như vậy thì người nhà sẽ lo lắng lắm!
Vô Ưu không sợ gian khổ nhưng chỉ sợ người nhà sẽ lo lắng thôi.
Thấy thế, Vạn Mị đưa ra cách giải quyết.
– Ta có thể giúp cô làm cho thời gian hai bên thế giới chênh lệch nhau nhưng tối đa là một ngày bằng 10 năm thôi.
Vô Ưu nhìn nó một lúc rồi phun ra bốn chữ.
– Điều kiện là gì?
Cô không tin nó lại tốt bụng như vậy.
Vạn Mị cười khổ.
Đúng là nó cũng có điều kiện nhưng nó cũng thật lòng muốn giúp cô nha.
Mà thôi! Với cá tính của cô không ai nợ ai là tốt nhất, nó cũng cảm thấy hơi mất mát nhưng chờ nó thành người nó sẽ cho cô thấy được nó là chân thành.
Còn giờ thì cứ như vậy đi.
Nó nói.
– Điều kiện là ta cần lượng dương khí gắp đôi và còn phải kèm theo âm khí nữa!.