Thấm thoát có gần hai tháng hơn, nhà cũng đã xây xong.
Trong quá trình diễn ra, Kim Nhân và Khánh Vân đã điều chỉnh lượng mưa ở khu vực, chỉ cho mưa ban đêm còn ban ngày trời nắng để thợ sớm hoàn thành nhanh chóng.
Dĩ nhiên, ban đêm mưa thì họ cũng dùng pháp thuật che lại rồi, nhưng mưa nhỏ thì để luôn.
Lý do, người lớn nói, xây xong hồ hơi khô nên tưới nước để xi măng chết sẽ chắc hơn.
Cô cũng không rành nữa, nhưng nói sao nghe vậy đi.
Dù trời không mưa ướt họ cũng sẽ tưới hà.
Thấy cả hai người điều khiển thời tiết, mà Vô Ưu càng khao khát học được pháp thuật.
Nhưng phải chờ nâng cấp hết không gian đã, Vạn Mị nói rồi chỉ cần nâng cấp xong, cô muốn học thành Tề Thiên cũng được.
Không không! Cô muốn học phép giống tề thiên thôi, thành khỉ hả? Miễn đi! Mà cô cũng thắc mắc nếu Tôn Ngộ Không thật sự tồn tại thì giữa Vạn Mị và Tôn Ngộ Không ai sẽ lợi hại hơn ai đây? Và câu trả lời của Vạn Mị là.
Ai đẹp hơn thì người đó sẽ lợi hại hơn! Cái này khó à nha! Trong giới người thì có thể cô chưa thấy ai đẹp bằng Vạn Mị, nhưng trong thế giới loài khỉ thì thứ lỗi cô không đánh giá được.
Chừng nào cô xuyên thành loài khỉ đi, đến lúc đó mới biết.
Không biết là trùng hợp hay là cố tình sắp đặt.
Lần sau, cô lại xuyên thành loài khỉ đấy.
Nhưng chuyện đó để nói sau, bây giờ hãy để cô mừng nhà mới và chuẩn bị đón tết với gia đình nào.
Nhà mới được hoàn công và bàn giao vào ngày 15 tháng chạp.
Chị Linh kéo cô tung tăng chạy khắp nhà, từ trước ra sau, từ dưới lên sân thượng, vui tươi hớn hở.
Em Thành cũng muốn theo lên nhưng vì tay nhỏ chân nhỏ leo cầu thang khá là khó khăn, phải nhờ mẹ đăt tay lên.
Mấy đứa trẻ hàng xóm cũng được ké, tung tăng đùa giỡn khắp nhà.
Con nít khá là thích nhà lầu nhỉ? Nhưng khi từ trên cao nhìn xuống thì chúng hơi sợ, cao quá mà.
Thôi không dám nhìn đâu.
Có vài đứa gan dạ leo lên trên sân thượng nhìn xuống, muốn trèo lên lang cang bị người lớn hét, ỉu xìu đi xuống.
Vô Ưu cũng khá là sợ đấy.
Mấy đứa nhỏ này nghịch ngợm quá, mà sao kiếp trước cô không để ý nhỉ.
Hình như kiếp trước cô cũng nghịch không kém đâu.
Vô Ưu đã đặt mua nội thất, với danh nghĩa là chú Kim Nhân cùng vợ chồng bác chủ ruộng trồng dừa phía trước tặng.
Tuy họ không xuất hiện nhưng gửi quà mừng thì không thể từ chối được.
Cha mẹ cô cảm kích vô cùng, nghĩ nếu có dịp sẽ tặng lại họ món quà gì đó thật ý nghĩa.
“Tặng ai chứ? Con ở đây nè!” Tiếc là không ai nghe thấy tiếng lòng của cô.
Nội thất gồm, một bộ salon để phòng khách.
Một bộ ghế bàn dài để nhà dưới làm bàn ăn.
Nhưng cha mẹ lại để ở phòng khách luôn phòng trường hợp có đông khách ghé thăm sẽ khỏi kê thêm bàn.
Vậy cũng tốt, phòng khách khá rộng ngang 6m vô 5m đặt hai bộ bàn ghế cũng dư sức.
Một cái tủ để phòng khách, mai mốt mua ti vi về để luôn, mặc dù cô cũng nói cha lúc xây tận dụng gầm cầu thang thiết kế nhiều ngăn làm chổ để đồ vật, nhưng có tủ vẫn hay hơn.
Bốn cái giường hộp để trong bốn phòng, hiện tại em Thành còn nhỏ vẫn ngủ chung cha mẹ nhưng cũng phải mua để, sau này khỏi mua.
Và phòng đó tạm thời để đồ vật linh tinh.
Hai chiếc bàn học, kèm theo kệ sách cho hai chị em làm góc học tập trong phòng.
Phòng chị Linh và Vô Ưu đều ở trên lầu, chị Linh muốn đặt đâu thì đặt, nhưng Vô Ưu sẽ đặt cạnh cửa sổ để lấy ánh sáng.
Phòng thờ trên lầu người ta đã thiết kế trang thờ rồi nên cô cũng không mua tủ thờ, chỉ đặt chiếc tủ để ở nhà trên dùng để thờ lúc trước và một cái bàn.
Chiếc tủ không còn dùng thờ nữa thì để một góc để gì thì để.
Còn chiếc bàn thì để nhang đèn, bình bông khi nào cần thì lấy thế thôi.
Nhà cô cũng theo tâm linh thờ cúng mà.
À mà còn thêm ba chiếc tủ đựng quần áo cho mỗi phòng nữa, cũng bằng gỗ luôn.
Tại sao là ba chiếc mà không phải bốn vì cha mẹ Vô Ưu vẫn xài tủ cũ lúc trước, đó là kỉ niệm của hai người mà.
Họ không bỏ bất cứ món đồ nào hết.
Bàn tròn, bộ ván ở nhà trên và giường ngủ của cha mẹ lúc trước, cũng đem xuống nhà dưới đặt đó.
Cũng có thể ngủ trưa nha.
Không tồi! Nhà bếp vẫn giữ nguyên không thay đổi gì cả.
Xem ra bây giờ, nhà Vô Ưu có thể nói đã giàu nhất xóm rồi.
Xong rồi, cũng mở tiệc chiêu đãi hàng xóm.
Người ta đi cũng đem theo quà như bộ chén, dĩa, tô, xoang, nồi, ly tách…!tặng thì nhận nhưng trước đó Vô Ưu đã đem về rất nhiều thịt cá, quà bánh trái cây để gửi lại rồi, nên không sao cả, đều nói chú Kim Nhân đưa.
Nói rằng, ông nhận Vô Ưu là con nuôi rồi, cha cho con gái là chuyện bình thường.
Cha mẹ mà còn khách sáo sẽ đem Vô Ưu về nuôi.
Ồ…vậy là hết từ chối được rồi.
Cho Vô Ưu mà, cô cho ai làm gì là quyền của cô.
Tối đến cả nhà không ai ngủ được trừ em Thành, thứ nhất là mừng, thứ nhì là còn chưa quen.
Chị Linh ngủ một mình đến tối thấy hơi sợ nên ôm gối chạy qua phòng Vô Ưu ngủ chung.
Trẻ con thì vẫn là trẻ con, vài bửa là quen ngay.
Cũng sắp đến tết rồi, trước đó người ta sẽ đi tảo mộ trước.
Nhà Vô Ưu không có ông bà ở đây, nhưng chú 5 vẫn rủ cha cùng đi cho vui và năm nào cũng vậy.
Cha cũng xem ông bà cha mẹ chú 5 như ông bà cha mẹ mình.
Rồi đến 23, cả nhà lại chuẩn bị đưa ông táo về trời.
Mẹ nấu một nồi chè troi nước cúng, rồi cùng cha đốt giấy.
Cũng đơn giản không có gì rườm rà.
Đến 25, nhà trường cho học trò nghỉ học ăn tết.
Nhà mới xây nên không có gì cần dọn dẹp.
Mẹ bắt đầu làm các món mứt để đón tết, có mứt dừa, mứt chuối, mứt gừng, mức cà, cả mứt chùm ruột.
Chị em Vô Ưu đều thích ăn mứt chùm ruột, dù làm hơi cực chút nhưng ngon.
Phải là chùm ruột chua mới làm ngon.
Hái chùm ruột xong, phơi hơi héo héo rồi đem chà cho dập hết nước.
Sau đó rửa sạch vắt ráo, thắng đường bỏ vô xào cho đến khi cô đặc lại.
Để nguội, cho vào hủ hoặc xỏ xiên cằm ăn cũng được.
Hi hi mười mấy năm rồi mới ăn lại được món này do mẹ làm.
Vô Ưu hạnh phúc lắm.
Tất nhiên, món này là mẹ làm nhiều nhất.
Tới cả chục ký chùm ruột lận.
Và dĩ nhiên là cả nhà cùng ngồi chà cho dập rồi.
Một mình mẹ sao làm nổi.
Làm xong, teo lại cũng chỉ còn năm sáu ký thôi.
Vô Ưu đảm bảo ăn chưa tới mùng 3 đã hết cho xem.
Tết cũng là thời điểm người ta mua sắm nhiều nhất, đặc biệt là trái cây, hoa quả.
Vô Ưu đem bày ra rất nhiều bưởi, dưa hấu, quýt, v.v…nói chung trái nào chưng được là cô đều đem ra.
Hoa cũng có rất nhiều, bán rất đông.
Vô Ưu phải kéo mẹ và chị Linh ra phụ, cha ở nhà trông em Thành.
Chỉ phụ cân và tính tiền thôi, hàng hóa tự người mua vào lựa.
Kim Nhân cùng Khánh Vân cũng giúp một tay, đem hàng hóa ở trên lầu xuống tiếp ứng.
Bởi biết sẽ thiếu hàng bán nên Vô Ưu cũng bỏ đầy trên lầu luôn.
Mẹ Vô Ưu thấy cô cân tính tiền lưu loát, nói chuyện cũng rất có duyên, cũng hiểu vì sao mà chú Kim Nhân ngày nào cũng phải mang cô ra rồi.
Bà cũng rất tự hào về con gái nha, thông minh, lanh lợi, hoạt bát, đáng yêu.
Nhưng khi nhìn chị Linh bà không khỏi lo lắng, Lung Linh rất nhút nhát, tuy làm việc cũng nhanh nhẹn nhưng không hoạt bát bằng Vô Ưu.
Nhưng không sao, dù sao cũng còn nhỏ, từ từ cho tiếp xúc nhiều cũng quen.
Chị Linh nhút nhát thật, nhưng mấy ngày sau đó cũng quen dần, từ từ hoạt bát hẳn lên.
Thậm chí cô bé cũng thích bán rồi.
Tuy không lanh lẹ bằng Vô Ưu nhưng 10 tuổi mà được như vậy thì đã quá giỏi.
Vô Ưu tuy 6 tuổi nhưng linh hồn là 34 tuổi nha! Nếu so ai hơn ai thì không biết.
Cũng có người nhân lúc khách đông mà chôm chỉa, đi ra ngoài luôn không tính tiền.
Nhưng đã bị Vô Ưu gọi lại, cô tươi cười sáng lạng đem một cặp bưởi ra tặng người đó và nói.
– Còn cái này nữa.
Dì đã để quên này! Chúc dì năm mới vui vẽ, làm ăn phát tài!
Rồi bỏ vào giỏ cho người đó rồi quay lại bàn tính tiền.
Người đàn bà nhìn nhìn Vô Ưu rồi nhìn nhìn cặp bưởi trong giỏ, hơi rướm nước mắt rồi quay đi.
Mẹ cô và chị Linh cũng rất kinh ngạc khi cô làm vậy, hỏi Vô Ưu thì cô nói cha nuôi đã dạy cô làm như vậy.
Mấy món này không phải như vàng bạc, mà người ta cố tình ăn cắp đi bán.
Sở dĩ người ta lấy là do người ta quá khó khăn, cũng muốn có thứ gì đó chưng ngày tết nhưng không có tiền.
Cây nhà lá vườn không cần phải bỏ vốn, cho được thì cứ cho, cần gì tính mấy việc nhỏ nhặt.
Ài…ai biểu thời này còn nhiều người quá nghèo làm chi.
Mẹ Vô Ưu cũng gật đầu đồng ý, Vô Ưu còn nhỏ thì biết gì, phải có người dạy cô bé mới biết và hiểu chứ.
Bà càng nể trọng người cha nuôi chưa từng gặp mặt của Vô Ưu hơn.
Bà hỏi tại sao không thấy chú ấy ra, cô nói là cha nuôi phải chăm sóc và thu hoạch chọn lựa rau củ trái cây, tới khuya mới có thể chở ra bỏ ngoài này nên ban ngày không thể gặp được.
Bà cũng gật đầu, mấy món này nhìn sơ cũng biết là đã qua chọn lựa kỹ càng, mà ngày nào cũng có như vậy khẳng định phải rất kỳ công..