Lạc Linh Đan lục lại kí ức của mình về Quân Duệ.
Anh từng được mọi người gọi là thiên tài từ khi còn rất nhỏ.
Còn lí do vì sao anh trở nên ngốc nghếch thì cô lại không biết.
Và anh trở lại bình thường từ lúc nào cô cũng không rõ đơn giản chỉ vì cô chẳng để tâm đến.
Nhưng sự đời trớ trêu là cũng chỉ có người cô từng chê bai lại đau khổ vì mình.
Còn những người từng nói yêu thương lại nhẫn tâm bỏ rơi cô lúc yếu đuối nhất.
“Thế nào cũng được mình muốn trả lại cái ơn của kiếp trước.
Nếu Quân Duệ không trở lại bình thường mà cứ ngốc nghếch như vậy mình vẫn sẽ chăm sóc cho anh ta cả đời này.” Lạc Linh Đan lẩm bẩm mở cửa bước xuống.
Vừa bước xuống đã nghe âm thanh không hề vui vẻ của ba mình vang lên.
Lạc Linh Đan không vội mà đứng tựa ở bậc thang khoanh tay trước ngực nhìn gia đình đầm ấm của họ.
“Ba…!Chị chắc sẽ không đồng ý đâu.
Ai lại chấp nhận sống với một người chồng mà cứ ngốc nghếch như vậy.
Còn phải chăm sóc cho anh ta nữa.” Lạc Tố Anh có vẻ đồng tình cùng chị gái nhưng trong lòng lại cười thầm.
“Con đó, quá lương thiện.
Nếu như Linh Đan không gả đi gia đình chúng ta có nguy cơ phá sản chẳng phải chơi.
Sính lễ bên nhà họ Quân không phải dạng vừa.” Lạc Tân cưng chiều con gái nói.
Lúc này, Lạc Linh Đan từ từ bước xuống như chẳng có vấn đề gì.
Cô không vội cứ để họ diễn một vở kịch miễn phí để xem vậy.
Nếu là đời trước cô sẽ cảm động đến phát khóc rồi.
Trãi qua một kiếp người, cô đã không còn là Lạc Linh Đan ngây thơ ấy nữa.
“Chị!” Lạc Tố Anh vừa thấy Lạc Linh Đan bước xuống đã chạy đến níu lấy tay cô hai mắt ửng đỏ như muốn khóc.
“Em sao vậy?” Lạc Linh Đan tỏ ra quan tâm.
“Chị! Em không muốn chị gả cho tên ngốc đó.” Lạc Tố Anh lau nước mắt.
“Vậy em thay chị gả đi.” Lạc Linh Đan nửa thật nửa đùa.
Vừa nghe đến câu này sắc mặt cô ta liền tái đi cầu cứu mẹ mình.
Lạc Tân nhíu mày bất mãn với câu nói này chưa kịp phản ứng đã nghe câu tiếp theo của Lạc Linh Đan khiến họ cảm giác sai sai lại không biết ở đâu.
“Con sẽ gả cho Quân Duệ.”
“…”
“…”
“…”
Qua một lúc, Lạc Linh Đan thản nhiên như không có gì ngồi xuống ghế mặt cho sự phản ứng của từng người.
“Con nói thật sao?” Lạc Tân như thở phào.
Theo như ông biết tính cách của Lạc Linh Đan đâu dễ dàng đồng ý như vậy.
“Linh Đan nếu con không thích dì sẽ cố khuyên ba con.
Đừng mang hạnh phúc của mình ra đùa giỡn.” Lâm Tú Cẩm vỗ vỗ lên tay cô an ủi.
Lạc Tố Anh cũng chen lời.
“Em sẽ ủng hộ mình chị!”
“Hai người ôm miệng.” Lạc Tân khó chịu quát.
Lạc Linh Đan vẫn thản nhiên lấy ly nước ấm uống một ngụm.
“Vậy mẹ và em chúc phúc cho con là được.”
“Hả?” Hai người cùng lên tiếng.
“Tốt! Tốt! Đúng là con gái ngoan.” Lạc Tân gật đầu hài lòng.
Lâm Tú Cẩm muốn nói thêm gì thì im bặt.
Vì người của Quân gia đã đến.
Bà ta không hề nghĩ Lạc Linh Đan lại chấp nhận mà không có nháo nhào như trước.
Sao lại có sự thay đổi lớn như vậy.
Mới mấy hôm trước còn đòi sống đòi chết nói với bà ta thà bị đuổi khỏi Lạc gia cũng không cưới một người chồng ngốc.
Người vừa bước vào là Hứa Châu là thân cận của Quân Tiêu.
“Chào Lạc tổng!”
“Chào trợ lý Hứa!” Lạc Tân nở nụ cười tiêu chuẩn, ngỏ ý mời ông ta ngồi.
Hứa Châu thoáng nhìn qua Lạc Linh Đan rất nhanh lại nở nụ cười ngồi xuống.
Ông ta cũng không dài dòng mà trực tiếp lấy ra một chiếc hộp đỏ cùng tập văn kiện.
“Đây là…” Lạc Tân nhìn qua.
“Tôi cũng không làm mất thời gian quý giá của Lạc tổng.
Quân tổng bảo tôi đến đây để gặp mặt Quân thiếu phu nhân tương lai.
Nếu như Lạc tiểu thư đồng ý cuộc hôn nhân này thì chỉ cần kí vào những gì Quân tổng đã hứa đều nằm trong này.” Hứa Châu nhấn mạnh.
Lạc Tân nghe đến đây thì trong lòng bắt đầu lo lắng.
Lỡ như Lạc Linh Đan thay đổi ý định thì phải làm sao.
Ông khẽ liếc mắt nhìn sang phía Lạc Linh Đan.
Lạc Linh Đan nở nụ cười cầm bút tiêu soái kí vào cũng chẳng xem qua.
“Trợ lý Hứa.
Giờ chú có câu trả lời rồi.” Lạc Linh Đan đứng dậy xoay người bước lên tầng.
“…” Hứa Châu.
Ai nói vị Lạc tiểu thư này không chấp nhận gả cho thiếu gia.
Cái câu trả lời này là thiết thực nhất.
“Haha…!Xin lỗi trợ lý Hứa.
Con gái tôi vẫn chưa hiểu chuyện lắm.” Lạc Tân tỏ vẻ áy náy.
Nhưng trong lòng lại nhảy múa.
“Quân thiếu phu nhân thật cá tính.
Đây là toàn bộ những gì mà Quân tổng đã hứa.
Mời Lạc tổng kiểm tra lại.”
“Không cần thiết phải như vậy.” Lạc Tân nở nụ cười lại ghé mắt vào hộp đỏ trên bàn.
“Cũng không còn sớm nữa tôi xin phép trở về.
Chào Lạc tổng, Lạc phu nhân, nhị tiểu thư.” Hứa Châu đứng dậy cùng tập văn kiện trên bàn.
“Để tôi tiễn trợ lý Hứa.” Lạc Tân cũng đứng dậy.
“Không phiền Lạc tổng.
Tôi xin phép.”
Nhìn thấy Hứa Châu rời khỏi mẹ con Lâm Tú Cẩm vội lên tiếng.
“Ba con muốn xem.”
“Ông không kiểm tra xem bên trong thế nào.”
“Được rồi.
Dù sao chúng ta cũng không nên làm quá.” Lạc Tân cũng nóng lòng mở ra xem.
Cả ba người đều hí hửng với con số bên trong hộp đỏ.
***
Quân gia.
Trên chiếc thảm nhung cao cấp màu xám.
Một chàng trai dáng người thon dài đỉnh đạt, mái tóc có phần rối bời đang ngồi.
Tay nhanh chóng lắp ráp rubic.
“Tiểu Duệ lại đây.”
Quân Tiêu gọi đã mấy tiếng nhưng anh vẫn không trả lời chỉ chuyên tâm vào việc của mình.
Ông có chút khó chịu nhưng không thể làm gì khác.
Từ một thiên tài lại trở nên như vậy.
Giờ ông chỉ còn có thể trong cậy vào Quân Tống mà thôi.
Vừa thấy Hứa Châu trở về Quân Tiêu đã lên tiếng.
“Kết quả thế nào?”
Hứa Châu đưa tập văn kiên ra đặt lên bàn.
“Lạc tiểu thư đã kí vào cũng không xem bên trong là gì.
Có vẻ Lạc tiểu thư này không giống với lời đồn cho lắm.”
Động tác của Quân Duệ khẽ chậm một nhịp rất nhanh lại trở lại bình thường.
“Thật sao?” Quân Tiêu nghi hoặc.
“Tôi đã quan sát rất kĩ.
Giờ hai người đã là vợ chồng hợp pháp.
Còn thiếu gia có chịu đi rước hay không…” Hứa Châu nhìn sang phía Quân Duệ lại không nói tiếp.
“…” Quân Tiêu cũng nhìn sang.
“Rước vợ về chơi cùng.” Quân Duệ đưa lên khối rubic.
Cả hai nhìn nhau….