Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Khi cơn gió đưa hương hoa kim quế đi xa, Lễ bộ bắt đầu bàn bạc chuyện phong hậu.
Cùng lúc ấy, các quan chủ khảo cho kỳ thi Hương cũng đang xuất phát rời khỏi kinh thành để đến các huyện châu.
Hạ Tử Dụ chỉ biết rằng việc Cảnh Đoan tới đây hòa thân là bị ép buộc, cụ thể thì y không rõ.
Nhưng theo như Cảnh Đoan nói, bây giờ y là người duy nhất có thể giúp được nàng.
“Tiếp theo e rằng sẽ là một cuộc chiến khốc liệt.” Trong Ngự thư phòng, Hạ Tử Dụ nhìn Trịnh Đình Chi rất lâu, “Đình Chi, khanh có bằng lòng đồng hành với trẫm không?”
Hắn quỳ rạp xuống, “Vì bệ hạ, thần có thể bất chấp gian nguy.”
“Được.”
Hạ Tử Dụ khẽ gật đầu.
Trịnh Đình Chi cũng là một mắt xích trong kế hoạch chấm dứt cuộc chiến phe phái.
Ở bước cuối cùng quan trọng nhất, y sợ biến số quá nhiều, đến cuối cùng có thể tự mình chấp chính hay không, còn phải chuẩn bị chu toàn thêm chút nữa.
Mấy ngày sau, cuối cùng thì bệnh tình của Thái phó cũng chuyển biến tốt đẹp.
Hạ Tử Dụ bỗng dưng hạ lệnh, lấy cớ Trịnh Đình Chi đánh vỡ chiếc chén ngọc lưu ly mà y thích nhất, phạt hắn xuống làm Thứ sử Giang Đông, mấy ngày sau sẽ rời khỏi kinh thành.
Đối với chuyện này, phe Tả tướng giữ vững thái độ đứng xem trò hay.
Sau khi Hạ Tử Dụ cảnh cáo mấy lần, lão già ấy không có động tĩnh gì nữa.
Ông ta ngày càng thân thiết với Quốc sư của Bắc Tần, ánh mắt nhìn Hạ Tử Dụ đã không còn thái độ tôn trọng như trước kia.
Mỗi lần Hạ Tử Dụ chạm mắt với ông ta thì đều cảm thấy vô cùng bất an.
– —
Cho đến buổi chiều hôm ấy, Hạ Tử Dụ xem xong báo cáo từ tiền tuyến, trong đó viết rằng Tần Kiến Tự bỗng dưng dẫn quân tiên phong xông vào sâu trong sa mạc một cách liều lĩnh, đến nay không còn tung tích.
Quân tình báo ở lại biên quan, trong khi khổ sở chờ chủ tướng quay lại thì quyết định truyền tin về triều đình.
Sa mạc mênh mông, nếu bị cát vàng chôn vùi thì rất khó tìm được.
Hạ Tử Dụ lặng lẽ nắm chặt bàn tay.
“Trước nay hắn luôn cẩn trọng biết chừng mực cơ mà? Sao lần này lại liều lĩnh thế?”
“Bệ hạ,” Vương tổng quản khẽ nhắc nhở, “E là vì chuyện ngài muốn phong hậu…”
Con ngươi trong mắt Hạ Tử Dụ rụt lại.
Tuy y biết rằng Tần Kiến Tự sẽ nổi giận vì chuyện này, nhưng nghĩ tới việc thư tín bị chặn lại không tới được tay hắn thì càng khó xử lý.
Y định đợi hắn quay về rồi giải thích rõ ràng, nhưng không ngờ Tần Kiến Tự lại giận đến mức ấy, hắn đã quên mất đại cục.
“…Không giống hắn chút nào.”
“Bệ hạ, trước mắt nên làm thế nào đây?”
Hạ Tử Dụ cúi đầu, vẫn cảm thấy rất lo âu.
Lần trước Tần Kiến Tự cũng đột nhiên mất tích trong chuyến đi cứu trợ Mẫn Châu, sau đó hắn đã vội vã trở về vào ngày sinh thần của Hạ Tử Dụ.
Tần Kiến Tự luôn thành thạo trong việc che giấu tung tích của mình, nhưng bất kể thế nào, y vẫn lo hắn liều lĩnh quá mà tự làm bản thân bị thương.
Hạ Tử Dụ nhìn hoa quế lặng lẽ rơi xuống ngoài cửa sổ, y không giấu được tâm trạng lo lắng, báo cáo chiến sự này đã được gửi từ sáu đến bảy ngày trước.
Y ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của Vương tổng quản, nói như đang an ủi chính mình: “Trẫm tin là hắn sẽ không gặp chuyện gì cả.”
Hạ Tử Dụ ngừng lại một lát, “Chỉ sợ sau khi Tả tướng biết được chuyện này thì sẽ có hành động.”
“Sợ gì chứ,” Hoàng đế nhỏ bay ra từ trong ngọc giác, “Tả tướng cũng già lắm rồi, chẳng lẽ ông ta vẫn còn muốn tạo phản để cướp hoàng bào ư.”
“…Cũng đúng.”
Hạ Tử Dụ nhìn thời gian, vốn dĩ Cảnh Đoan muốn xem tạp kỹ, y cũng hào phóng đồng ý đi xem cùng người ta, nhưng bây giờ chẳng còn tâm trạng nữa.
Xem ra không thể tùy tiện trao đi cái danh hão hoàng hậu tương lai ấy được.
Y chầm chậm bước ra ngoài, giơ tay lên đón lấy tia nắng nhạt, lòng bàn tay trở nên ấm áp.
Hạ Tử Dụ toan bước vào trong Tàng Thư Các.
“Bệ hạ, bây giờ nên cải trang để xuất cung…”
“Trẫm biết rồi.”
Hạ Tử Dụ đã từng ở cùng Tần Kiến Tự hai lần trong Tàng Thư Các, cả hai lần đều là kỷ niệm không tồi.
Sau khi Tần Kiến Tự ra trận, cứ lúc nào rảnh là y lại tới đây.
Tàng Thư Các khá mát mẻ, không khí tràn ngập mùi sách và mực, phong cảnh nhìn từ trên lầu cao cũng rất đẹp, tường đỏ mái ngói lưu ly trùng điệp như kéo dài vô tận.
Hạ Tử Dụ đi tới cửa Tàng Thư Các, muốn lên ngắm cảnh một lát.
Nhưng cuối cùng y thở một hơi thật dài, quay về thay trang phục dưới sự thúc giục của Vương tổng quản.
Đổi lại mà nói, nếu y là Tần Kiến Tự, khi đang chém giết trên chiến trường mà lại hay tin người thương sắp phong hậu, e là y cũng sẽ phát điên.
Chỉ sợ tính tình Tần Kiến Tự vốn đã đa nghi, nghĩ rằng tất cả những lời lúc trước của y đều là lá mặt lá trái, hoặc là hắn sẽ nghĩ rằng y thật sự chuyển sang có tình cảm với Công chúa Bắc Tần.
Hạ Tử Dụ mân mê chiếc trâm bạch ngọc dưới tay áo, chắc là không đến nỗi như vậy đâu.
Cho đến khi xe ngựa lọc cọc chạy ra khỏi Sùng Hóa Môn, một kẻ đứng rình ở trong bóng tối bước ra ngoài.
– —
“Công tử.”
Trong Ngõa Xá, sau khi Hạ Tử Dụ xuống xe ngựa thì bước chân vào Ngõa Xá.
Lúc này Cảnh Đoan đã thay một bộ váy nhẹ nhàng, đang ngồi ở trên cao mà cắn hạt hướng dương.
Nàng thấy Hạ Tử Dụ đến thì ngoắc tay ra hiệu cho y đi lên.
Hạ Tử Dụ lắc đầu đầy bất đắc dĩ, bước lên những bậc thang kẽo kẹt, “Khiến cho trẫm phải cải trang xuất cung đi xem kịch với ngươi, thể diện đủ hoàng tráng rồi chứ.”
“Sau này quan hệ giữa ngươi và ta đại diện cho quan hệ của Bắc Tần và Nam Vũ,” Cảnh Đoan nhìn y đầy hứng thú, phát hiện ra trêu chọc vị hoàng đế nhỏ này cũng khá là vui, “Đối xử tử tế với hoàng hậu tương lai vốn dĩ chính là trách nhiệm của bệ hạ.”
“Nhàm chán.”
“Chẳng lẽ lòng ngươi đang nghĩ tới…!vị Nhiếp chính vương không thể giao hoan kia à?”
“Ừm.”
Cảnh Đoan tặc lưỡi, “Muốn gặp vị Tần Vương gia ấy ghê, hắn ta là kẻ phong hoa tuyệt đại và lạnh lùng tàn nhẫn đến mức nào chứ.”
Hạ Tử Dụ ngồi xuống ở bên cạnh, vẫn tỏ ra vô cùng chán nản.
Sở Phi dẫn quân đứng canh bốn phía, một lúc sau hắn đi vào hành lễ với Cảnh Đoan rồi nói với Hạ Tử Dụ, “Bệ hạ, thuộc hạ đã lén đi điều tra, phát hiện ra một số vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Hạ Tử Dụ sực tỉnh, bảo Sở Phi ghé lại gần nói cho một mình y biết.
“Nơi này gần với cổng Tây của thành, thuộc hạ cho người theo dõi cổng thành…!phát hiện ra mấy tên mặc trang phục tiểu tư nhưng không có phong thái nhún nhường nên có của kẻ bề tôi, giọng nói cũng giống người từ Bắc Tần sang đây.
Thuộc hạ sai người giả vờ xô đổ những chiếc rương mà chúng vận chuyển, thấy bên trong toàn là pháp khí mà các đạo sĩ hay dùng.”
“Pháp khí của đạo sĩ?”
“Vâng, thuộc hạ sợ chuyện này có liên quan đến Bắc Tần nên vội tới đây để báo cáo.
Xin bệ hạ nhanh chóng hồi cung.”
Mí mắt của Hạ Tử Dụ khẽ giật, cảm giác bất an lại trào dâng.
Hoàng đế nhỏ chui ra khỏi ngọc giác, “Sao người Bắc Tần lại lén lút đem đạo sĩ vào trong thành?”
“Ta không b…”
Hạ Tử Dụ đứng phắt dậy, đột nhiên khựng lại rồi nhìn bốn phía xung quanh, từ từ nhìn về phía tàn hồn của hoàng đế nhỏ.
Đạo sĩ, pháp khí…!Quốc sư Bắc Tần có đồng tử kép, nếu ông ta có thể nhìn thấy tàn hồn của hoàng đế nhỏ đang bám vào ngọc giác thì sao? Nếu nhìn thấy được, vậy thì mục đích ông ta liên minh với Tả tướng không đơn giản chỉ là khiến cho Tần Kiến Tự một đi không trở lại.
Nếu y là Tả tướng và biết được chuyện Hạ Tử Dụ bây giờ không phải là hoàng đế thật sự, nhất định đây sẽ là vũ khí lợi hại nhất để ông ta kìm hãm y và tự tay chấp chính thay vua.
“Đám người đó đâu?” Hạ Tử Dụ hỏi.
“Thuộc hạ không thể để cấm quân lộ thân phận, chỉ sai người theo dõi, phát hiện ra bọn chúng đến những địa điểm khác nhau, nhưng thuộc hạ vẫn không yên tâm…”
“Lập tức về cung.”
Bây giờ Hạ Tử Dụ mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, y vội vàng xuống lầu.
Khi bước ra khỏi Ngõa Xá, tơ hồng giăng ngang đã khiến quả chuông rung lên, Hạ Tử Dụ lùi về phía sau một bước, những bát nước đặt bên dưới gầm bàn bắt đầu gợn sóng.
Những thứ này đã được chuẩn bị từ trước.
Trên lầu cao ở kinh thành, mấy tên đạo sĩ không hẹn mà cùng phẩy cây phất trần, mỗi người đứng một nơi và bắt đầu làm phép.
Trung tâm của trận pháp chính là Ngõa Xá nơi mà Hạ Tử Dụ đang đứng.
Hạ Tử Dụ không biết vì sao mà bỗng dưng có cảm giác như bị lửa thiêu đốt, còn hoàng đế nhỏ thì bị ép phải quay trở về ngọc giác.
Giọng của y bắt đầu khàn đi, Hạ Tử Dụ lảo đảo vội chống tay lên bàn, những cuốn sách trên đó văng tứ tung xuống đất.
“Sở Phi, đi tìm những kẻ đó rồi giết hết cho trẫm, không được để sót bất kỳ ai!”
Chỉ trong chớp mắt, Cấm Vệ Quân đã xông lên.
Cảnh Đoan vội vã xuống lầu, nhìn thấy Hạ Tử Dụ đang quỳ dưới đất một cách khó nhọc, nàng vội kéo y dậy, “Ngươi làm sao vậy?”
“Trẫm…!không sao.” Y đã ở trong cơ thể này được nửa năm, nếu đối phó với y bằng các cách trừ khử tà ma thông thường thì chỉ làm y thấy hơi khó chịu mà thôi, thế nhưng Tả tướng và tên Quốc sư đó dám cả gan tính kế…!Hạ Tử Dụ cắn răng, nhìn về phía Cảnh Đoan trong lúc bò dậy.
“Chuyện này ngươi có tham gia không?”
Rất ít người biết chuyện y và Cảnh Đoan có hẹn ở Ngõa Xá, y buộc phải cảnh giác.
Cảnh Đoan lập tức hiểu ra, sau đó buông tay không dìu Hạ Tử Dụ nữa.
Hạ Tử Dụ lại ngã xuống đất, thầm chửi trong lòng.
Nàng cúi đầu nói với Hạ Tử Dụ đầy bình thản: “Bất kể chuyện gì thì đều không liên quan đến bản công chúa.”
Đọt nhiên, một mũi tên phóng tới.
Cảnh Đoan nghiêng người tránh đi, giơ tay kéo Hạ Tử Dụ vào phía sau cánh cửa.
Cấm Vệ Quân phòng thủ Ngõa Xá, ngay sau đó có một đám người xông ra từ bốn phía bắt đầu chém giết, thế nhưng chúng chỉ nhắm vào Cảnh Đoan.
Xem ra là người mà Quốc sư phái đến.
Cảnh Đoan giẫm lên phi đao, một nhát kiếm kết liễu một tên.
Trong cơn hỗn loạn, có kẻ nhào tới chỗ Hạ Tử Dụ, Cảnh Đoan đang định ra tay giúp y thì thấy Hạ Tử Dụ ngẩn người, sau đó lập tức dùng một chiêu Cầm Nã Thủ để khóa dây chằng, đóng huyệt vị của đối thủ.
“Phịch!” Tên đó bị quật ngã xuống đất, Cảnh Đoan kinh ngạc khen ngợi một câu, sau đó chém thêm một nhát.
Hạ Tử Dụ nhìn kẻ địch, trong lòng lại nhớ về những chiêu thức mà Tần Kiến Tự dạy cho y trước khi ra trận.
Khi ấy, Tần Kiến Tự véo má y rồi nói thế này: “Bệ hạ chỉ cần học vài chiêu đủ dùng vào thời điểm cần thiết là được.”
“Lúc thần không ở kinh đô, xin bệ hạ hãy chăm sóc tốt cho bản thân.”
“…Muộn nhất là tháng Chạp, thần chắc chắn sẽ quay về.”
Hạ Tử Dụ ngẩn ngơ, bỗng nhớ lại cảnh ráng chiều trên bãi cưỡi ngựa ngày hôm ấy, y đã tựa vào lòng Tần Kiến Tự, “Trẫm sẽ ở lại kinh thành, chờ hoàng thúc khải hoàn.”
Tần Kiến Tự đúng là lo nghĩ cẩn thận, hắn đã đoán trước được tất cả nhưng lại không nói cho y biết chuyện hắn sẽ cắt đứt liên lạc.
Hạ Tử Dụ chưa kịp cảm thấy buồn bực thì lại có người xông tới.
Y bám vào cửa để mượn lực rồi đá mạnh một phát.
“Bịch!” Cơ thể y dần lấy lại được sức lực.
Cuối cùng Hạ Tử Dụ tựa vào cửa rồi thở dồn dập, nắm chặt bàn tay.
Tần Kiến Tự, đã hứa là chiến thắng trở về rồi đấy, đừng để đến lúc đó trẫm vẫn bình an mà ngài lại không tìm thấy xác.
– —
Cùng lúc ấy, tiếng vó ngựa vang lên ở cổng Nam kinh thành.
Dân chúng tò mò ngẩng đầu lên, họ nhìn thấy một bóng người cưỡi ngựa ngược ánh sáng, trên người hắn mặc một bộ áo giáp đầm đìa máu.
Giữa tiếng ngựa hí và tiếng vó lọc cọc, hắn cưỡi ngựa tiến vào trong cổng thành..