“Điện hạ, điện hạ…” Có người túm lấy tay y, cổ tay có cảm giác đau đớn, “Ngài cảm thấy thế nào?”
Bất chợt, Lưu Át mở to mắt ra và đối diện với ánh nhìn đầy lo âu của Chu Lãng.
Trong sơn động hoang vắng, giọt nước chảy lách tách vào mặt hồ khiến nó nổi lên những gợn sóng lăn tăn.
Bốn phía vô cùng lạnh lẽo nhưng Chu Lãng vẫn đang cởi trần.
Y đang gác đầu lên đùi Chu Lãng với một chiếc áo rách rưới đắp trên người.
Mái tóc dài của y xõa tung, chưa được chải chuốt gọn gàng.
“…Cô làm sao vậy?”
“Điện hạ bị thương rồi.”
Lưu Át nhăn mày lại một cách mệt nhọc, ký ức dần dần dội về.
Sau khi mất nước và em trai chết thay y, Lưu Át đã lang bạt vài năm giữa thời buổi loạn lạc.
Chu Lãng vẫn luôn bảo vệ y chu toàn, hắn chưa từng rời xa.
Mấy ngày trước quan binh đã lùng bắt nơi ở của bọn họ tại một ngôi làng, lưỡi đao bén cứa vào cổ tay y, dây thừng trói gô lấy cánh tay y, suýt nữa thì Lưu Át đã bị đám người ấy bắt giữ.
Vào thời khắc mấu chốt, Chu Lãng lại giải cứu cho y và phá vòng vây xông ra ngoài.
Trong thành trấn đều dán đầy giấy truy nã, họ không thể vào thành.
Chu Lãng đành phải dẫn theo y trốn vào một ngôi làng trên núi, hái cỏ thuốc rồi giã nát, đắp lên vết thương trên cổ tay, tiếp tục lấy vải băng bó lại.
Chu Lãng còn nói đêm qua y sốt rất cao, may mà đã chịu đựng được.
“Shh.”
Lưu Át nhắm mắt nghe hắn nói, chống tay dậy rồi hít ngược một hơi.
Y nhìn cổ tay được băng bó bằng vải xô, quấn không gọn gàng cho lắm, vết thương còn đang ngứa ngáy âm ỉ.
Lưu Át cảm thấy hai tay không còn sức lực, đành phải gắng gượng để cử động ngón tay.
“Điện hạ yên tâm, cứ dưỡng thương mấy ngày là khỏi.” Chu Lãng cẩn thận nâng tay của y lên.
Lưu Át liếc nhìn hắn, bất kể ra sao thì vẫn phải cảm ơn tên thị vệ vô cùng trung thành này, những năm qua hắn không hề bỏ rơi y, “Cô nên báo đáp ngươi như thế nào đây? Bây giờ cô chẳng còn là Thái tử trong Tử Cấm Thành nữa.”
Ánh mắt của Chu Lãng hơi tối đi, hắn nhìn Lưu Át, “Điện hạ không cần phải báo đáp, thuộc hạ cam tâm tình nguyện.”
“…Cô đói rồi.”
“Điện hạ ăn tạm cái này, có lẽ là sẽ đỡ xót ruột hơn.”
Vài quả trái cây gì đó xuất hiện trước mặt, Lưu Át đưa tay ra định cầm lấy thì quả đã được đưa đến bên miệng.
Y do dự ngước mắt lên, cuối cùng cắn một miếng dưới ánh nhìn chăm chú của Chu Lãng.
Mùi vị không quá ngon, nhưng bây giờ y chẳng còn lựa chọn nào khác.
Thấy y ăn từng miếng một, vẻ lo âu trên khuôn mặt Chu Lãng mới bớt đi phần nào.
“Điện hạ có muốn uống nước không?”
“Không cần.”
Trong hang động, đống lửa tỏa ra ánh sáng thấp thoáng và nhiệt độ ấm áp không đáng kể.
Chu Lãng bỗng nhiên đứng dậy nói là muốn đi kiếm ít củi, Lưu Át gật đầu cho phép hắn đi.
Cơn gió buốt thấu xương lọt vào trong hang động, cuối cùng thì Lưu Át thở dài một hơi, nằm tựa vào vách hang động rồi ngắm nhìn bầu trời đầy sao ở bên ngoài.
Đã từng ở trên ngôi vị Thái tử vinh quang biết bao, giờ đây lại lụn bại đến nhường này.
Huống chi muôn dân khắp Cửu Châu cũng đang lâm vào cảnh chiến tranh loạn lạc vô cùng khốn đốn.
Nếu có thể, chỉ mong sao thiên hạ này mãi thái bình chứ đừng dấy lên chiến hỏa.
Vậy thì tương lai sau này, người nào ngồi lên ngôi vị đế vương đều được cả.
Y suy ngẫm trong cơn mơ màng, thoáng cảm thấy cơ thể lại nóng hầm hập lên, hơi thở cũng nóng cháy.
Y tự sờ lên trán nhưng không thấy sốt, giữa môi răng còn sót lại vị chua chát của trái cây.
Lưu Át liếm đôi môi khô khốc, không biết tại sao mà tự dưng cảm thấy căng trướng và nóng bừng lên.
Nhắc mới nhớ, năm xưa vốn dĩ phụ hoàng đã chuẩn bị một đám cung nữ dạy dỗ chuyện nam nữ cho y, thế nhưng y chưa bao giờ học hỏi mấy thứ ấy.
Mấy năm qua lưu lạc khắp mọi nơi, y cũng đến tuổi cưới vợ sinh con rồi nhưng lại chỉ có thể trốn trong chăn để tự giải quyết khi đêm xuống, ngày hôm sau y sẽ giấu Chu Lãng để ra bờ sông giặt tiết khố.
Nhưng, tại sao lại vào lúc này…
Lưu Át càng lúc càng khó chịu, y không nhịn được sờ xuống phía dưới, cố gắng nhịn lại cảm giác đau đớn trên cổ tay để cởi dây quần.
Y nhích người vào bên trong một chút, trốn ở một góc khuất của hang động.
Chu Lãng vẫn chưa về.
Trước khi hắn trở về, có lẽ y sẽ giải quyết xong chuyện phiền phức này.
Băng vải trên cổ tay có cảm giác đau âm ỉ khiến cho Lưu Át không dám cử động quá mạnh.
Y thử cầm lấy nơi đó, nhưng trên băng vải bắt đầu xuất hiện những chấm máu loang lổ.
Trong bóng tối, Lưu Át khẽ cất tiếng kêu thật nhỏ, giày vò mất một lúc thì càng khó nhẫn nhịn và khó chịu hơn, cảm giác nóng bỏng ấy vẫn không ngừng lan tỏa mãnh liệt khiến cho toàn thân y đều nóng lên.
Chỉ còn lại vạt áo mở ra đầy xộc xệch và chật vật không nói nên lời.
Chết tiệt.
Lưu Át nằm trong góc và hít thở nặng nề.
“Điện, điện hạ?” Ngoài hang động dần xuất hiện một bóng người.
Lưu Át ngoảnh phắt đầu ra, đối diện với Chu Lãng đang xách đống củi đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Mặt y tức khắc nóng bừng lên, đầu như có sấm nổ ầm ầm, vội vàng quay đầu đi và chỉnh lại quần áo.
“Ra ngoài!”
Lưu Át cắn răng, y thế mà lại làm như vậy trước mặt thị vệ…
Củi khô rơi lộp bộp xuống đất, Chu Lãng rảo bước đi vào trong rồi nắm lấy bàn tay đang định kéo quần lên của y, “Điện hạ, cẩn thận vết thương.”
“Cút ra ngoài.”
“Điện hạ khó chịu sao?” Chu Lãng nhìn y với đôi mắt sâu thẳm, đáy mắt hắn như bùng cháy lên một ngọn lửa nhưng lập tức bị bóng tối trong con ngươi dập tắt, “Có lẽ thuộc hạ có thể giúp được điện hạ.”
“Cô không cần.” Ánh mắt của Lưu Át hơi ngại ngùng, nếu cả hai cổ tay y không bị thương thì đâu đến nỗi rơi vào tình huống như thế này.
Giờ đây y làm sao có thể để một tên thị vệ giúp mình giải quyết chuyện ấy được.
Nhưng mà y không đấu lại sức lực của Chu Lãng.
Ngón tay thô ráp vừa chạm vào, y đã không nhịn được và run lên.
Tiếng thở của y dần gấp gáp hơn, y trừng mắt nhìn Chu Lãng, “Ai cho phép ngươi…”
Nói được nửa câu thì y ngửa cổ lên và phát ra tiếng thở dốc đầy nhẫn nhịn.
Lưu Át nắm chặt bàn tay, lại bị Chu Lãng túm lấy rồi mở năm ngón tay ra.
Tiếng sột soạt vang lên trong bóng tối, cuối cùng Lưu Át đành phải căng cơ thể lên mặc cho Chu Lãng chạm vào mình.
Y cũng không nói gì cả, sợ nói ra sẽ run giọng, không hề giống một Thái tử cao cao tại thượng nữa.
Bàn tay của người tập võ đều có vết chai, không non mềm như lòng bàn tay của Thái tử.
Chưa bao giờ có cảm giác như thế này, Chu Lãng làm rất tỉ mỉ và chậm rãi, khiến cho Lưu Át phải cúi đầu tựa vào vai hắn, không nhịn được mà hé môi ra trong yên lặng.
Chu Lãng dùng tay còn lại để vuốt ve gáy y, tỏ ý an ủi.
Hắn cảm nhận được người trong lòng mềm mại như một con mèo, y run rẩy một cách đầy quật cường.
Vốn dĩ là Thái tử một nước, vậy mà giờ đây lại mặc cho bàn tay của hắn chơi đùa.
Khóe môi Chu Lãng hơi nhếch lên, chẳng ai biết được tác dụng của loại quả mà hắn đã cho điện hạ ăn.
Từ khi điện hạ còn ở trong cung, hắn chỉ có thể đứng từ xa để ngắm nhìn.
Giờ đây hắn muốn lại gần vị Thái tử cao quý này thêm một chút nữa, gần thêm chút nữa.
Rốt cuộc thì mọi thứ cũng như hắn mong muốn rồi.
“Điện hạ, ti chức sẽ mãi mãi bảo vệ ngài.”
“…”
– —
Lúc Hạ Tử Dụ tỉnh lại thì cảm thấy đầu rất nặng nề.
Phảng phất như vừa trải qua một cơn mơ, nhưng y không nhớ được khuôn mặt của người đó, chỉ nhớ mỗi câu sẽ mãi mãi bảo vệ y.
Tất cả mọi chuyện trong mơ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, cảm giác nóng hổi và tê dại vẫn lan ra khắp cơ thể.
Hình như y đã được người ta phục vụ gì đó, nhưng y hoàn toàn không nhớ gì cả.
Hạ Tử Dụ chỉ biết rằng tối hôm qua Tần Kiến Tự đã làm chuyện đó với mình, cảm giác kỳ lạ ấy khiến y không nhịn được mà dung túng cho hắn thăm dò.
Cơ thể bây giờ đã được lau rửa sạch sẽ, nhưng cảm giác ấy vẫn còn sót lại.
Bên tai dường như vẫn vang lên âm thanh leng keng của chiếc chuông, khiến cho người ta đắm chìm giữa những tấm màn giường.
Bảo sao mà Tần Kiến Tự phải giấu món đồ ấy kỹ đến thế, Hạ Tử Dụ thầm nghĩ.
Chắc là thằng cha ấy cũng muốn tự mình chơi thử.
Y khát khô cả cổ, giơ tay sai người lên rót trà, nhưng người hầu trong tẩm cung đã bị Tần Kiến Tự đổi hết thành ám vệ nên không ai đáp lời.
“Vương Hiếu Kế, nước!” Hạ Tử Dụ gọi tên của Vương tổng quản trong vô thức.
Tiếp đó y cử động cổ tay, bên tai có tiếng xích sắt leng keng vang lên.
Hạ Tử Dụ tỉnh táo hẳn, quay đầu nhìn thì thấy cổ tay đã bị còng lại, không biết trên xích sắt có khắc chữ gì, nó kéo dài từ trong màn giường ra tới tận bên ngoài.
Y bị xích lại ở giữa giường, còng sắt lạnh lẽo đã ấm lên bởi nhiệt độ từ cổ tay.
Hạ Tử Dụ chống tay lên để nhìn, phát hiện ra dưới chân cũng vậy.
Con ngươi của y rụt lại.
Rõ ràng có bốn sợi dây xích nặng nề đang trói lấy tứ chi y.
Đống xích này có lẽ là để giam cầm y trong tẩm điện, từ giường ra tới án thư là khoảng cách xa nhất mà y có thể đi tới.
Y vùng vẫy thật mạnh, sợi xích liên tục phát ra tiếng kêu leng keng rồi vọng lại trong chốn tẩm cung tăm tối.
Không có ai đáp lại, chỉ có một cái bô đặt ở bên cạnh, vô cùng thu hút tầm mắt.
Sao lại thành ra thế này.
“Tần Kiến Tự!” Hạ Tử Dụ nghiến răng gào lên đầy giận dữ, “Ngươi thật là to gan!”.