Dương Lâm Bảo kịch liệt phát tiết trong người Hạ Mạn Thư.
Đến khi cô muốn ngất lên ngất xuống, toàn thân không còn sức lực nữa thì anh mới buông tha cho cô.
Lúc đó cũng đã hơn nửa đêm, anh ôm cô đắp chăn rồi nhắm mắt.
Hạ Mạn Thư mệt lả người mà thiếp đi, lúc choàng tỉnh dậy là đã gần trưa hôm sau.
Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng hạ thể truyền lên một cơn đau xé người, cô run rẩy nằm im, mắt nhìn lên trần nhà.
Sờ soạng chỗ xung quanh thì gối chăm đã lạnh ngắt, có lẽ anh đã đi từ sớm.
Cô thở dài một lượt, hai tay để trên đỉnh đầu, đôi chân mất hết sức lực vẫm đang còn dạng ra, khí lạnh đùa bỡn trên thân thể cô.
Dương Lâm Bảo kết thúc cuộc họp một cách nhanh chóng, nóng lòng muốn về với vợ yêu.
Anh mang theo sắc xuân phơi phới về đến phòng, thấy đứa trẻ của anh nằm ngủ trên giường, cơ thể trần truồng trắng muốt, hai chân banh rộng như thể gọi mời.
Yết hầu lăn lên lăn xuống, miệng lưỡi khô khốc, anh đi đến cúi đầu xuống nhìn cô.
Nhẹ hôn môi cô một cái, bàn tay to lớn khẽ mò mẫm theo vành tai nhỏ xuống xương quai xanh, lần xuống bộ ngực mềm mại.
Dương Lâm Bảo khẽ nhíu mày rồi cúi xuống ngậm một bên nhũ hoa, liếm mút.
Hạ Mạn Thư trong mơ màng cảm nhận được kích thích, nhẹ ưỡn người lên khiến đôi gò bồng no đủ áp vào mặt anh.
Dương Lâm Bảo nằm sắp lên người cô như tá hỏa, cả người nóng bừng bừng, đưa tay dò xét vùng mẫn cảm giữa hai chân cô, ngón tay giữa khẽ đi vào, anh híp híp đôi mắt nhuốm đầy sắc xuân.
Hạ Mạn Thư nằm ngủ cảm giác được là có một mảng ướt át đang kích thích hoa huy*t, cô khẽ khép hai chân lại thì bỗng có đôi tay ghì chặt lấy hạ thân cô.
Hạ Mạn Thư mở đôi mắt kèm nhèm ra thì thấy Dương Lâm Bảo đang khẩu giao dưới thân.
Cô a lên một tiếng rồi xấu hổ:
– Chú, đừng.
Dương Lâm Bảo vẫn say mê sự ngọt ngào nơi tư mật của cô, giọng trầm đầy sắc dục:
– Ngoan, nơi này của bảo bối sưng rồi, để chú kiểm tra.
Anh xấu xa dùng lưỡi chọc vào rút ra trong cái miệng nhỏ, còn khẽ cắn hạt đậu hồng hồng của cô.
Hạ Mạn Thư tay nắm chặt grap giường, sảng khoái la lên một tiếng rồi xụi lơ.
Dương Lâm Bảo cho cô lên tới đỉnh, nơi miệng nhỏ trào ra một tia dịch.
Anh vui vẻ chồm lên người cô, thổi thổi vào tai cô nói lời ám muội:
– Rất tốt, vẫn rất mẫn cảm, chỉ hơi sưng chút thôi.
Anh vuốt ve má cô rồi đứng dậy.
Anh chỉ định kiểm tra xem nơi đó của cô có bị anh thao đến hỏng không, nhưng nào ngờ lại mời gọi anh nếm thử, giờ người anh căng cứng cả lên, đau đớn.
Dương Lâm Bảo đứng dậy đi vào phòng tắm xả nước lạnh, chết tiệt.
Lúc lâu sau anh đi ra, đến cửa tủ lấy một hũ nhỏ màu trắng rồi tiến lại chỗ Hạ Mạn Thư đang co người trong chăn.
Anh xốc chăn ra rồi kéo cô đến mép giường:
– Lại đây.
Hạ Mạn Thư chưa kịp phản ứng liền bị kéo lại, cô ngồi ở mép giường, hai chân thòng xuống đất, mặt đỏ bừng:
– Chú! Để em mặc quần áo.
Dương lâm Bảo một chân quỳ xuống sàn, đưa tay tách hai chân cô ra dò xét lại nơi tư mật của cô.
Anh mở lọ thuốc lấy một ít lên ngón tay giữ rồi lần theo vào trong.
Hạ Mạn Thư xấu hổ nhắm tịt mắt lại, lúc sau cảm giác se lạnh dễ chịu át đi sự đau rít khó chịu nơi kia truyền lên cô mới mở mắt.
Dương Lâm Bảo xoa xoa nhẹ âm đế rồi rút tay ra, mang theo một sợi chỉ bạc, anh nở nụ cười gian tà:
– Em muốn?
Hạ Mạn Thư khép chân, lắc đầu nguầy nguậy:
– Không! Không muốn.
Anh ghé đến tai cô thì thầm:
– Rõ ràng em ra nhiều nước như vậy.
Hạ Mạn Thư nghiêng đầu về sau, nhìn anh:
– Chú!
Dương Lâm Bảo ngậm ngậm đôi tai ngỏ xinh khẽ trả lời:
– Hửm?
Hạ Mạn Thư căng thẳng:
– Em có thể ra ngoài hay không?
Dương Lâm Bảo ngừng lại, đối diện nhìn cô:
– Làm gì?
Hạ Mạn Thư nhìn anh cẩn thận nhỏ giọng như cầu xin:
– Em muốn đến chỗ giáo sư Trương một chút.
Em sẽ về ngay thôi.
Nhé?
Cô muốn ra ngoài nên là mới lấy lòng anh rồi dè dặt cầu xin sao?
Dương Lâm Bảo nâng cằm cô lên:
– Thế thì phải có Dương Nguyên đi cùng.
Hạ Mạn Thư được sự đồng ý của anh thì mắt lấp lánh, ghé khoé môi đang cười hôn anh một cái thật kêu.
Dương Lâm Bảo cầm bàn tay mảnh khảnh của cô áp lên mặt mình:
– Thế thì tôi nhận được quà gì?
Hạ Mạn Thư chớp chớp mắt ngây ngốc, lúc sau mới hiểu.
Cô bưng mặt anh lên ghé môi hôn anh, lưỡi cô vụng về luồn vào trong cạy hàm răng rồi dụ dỗ chiếc lưỡi của anh.
Dương Lâm Bảo đè cô xuống gầm giọng:
– Yêu nghiệt.
Là ai dạy em hư thế?
Hạ Mạn Thư bị anh ghì hai tay xuống nệm, cả con người to lớn anh đè lên cô khó thở, cô nhỏ giọng:
– Là..
là em học theo chú mà.
Dương Lâm Bảo sát mặt cô:
– Kĩ năng yếu quá, tôi dạy lại cho..