Dương Lâm Bảo dẫn cô ra khỏi khách sạn, lên xe chở cô đến siêu thị gần đó.
Hạ Mạn Thư rõ ràng chỉ bảo muốn ăn quýt, nhưng sau khi ra khỏi siêu thị ngoài quýt ra còn có một túi táo đỏ, một túi dâu tây, một túi cam và một quả dưa hấu.
Dương Lâm Bảo sắp xếp vào xe xong xuôi rồi lắc đầu nhìn cô vợ nhỏ đang đứng bên cạnh ăn quýt:
– Em mua thế này thì ăn hết được sao? Bảo bối.
Hạ Mạn Thư ăn một múi quýt nhỏ màu cam mọng nước.
Ừm, ngọt!
Cô cười, gật đầu lia lịa:
– Ăn hết được.
Xong tách một nửa quả quýt đút cho anh:
– Chú ăn thử đi, quýt vào mùa ngọt lắm.
Dương Lâm Bảo há miệng ăn lấy, rồi hỏi:
– Đưa em đi ăn nhé? Chắc hẳn em chưa ăn gì.
Hạ Mạn Thư mới sực nhớ ra, đúng là cô lúc chiều chỉ ăn vài miếng mì lạnh, đến giờ có chút đói, liền đồng ý, nghĩ ngợi một chút rồi lại thêm ý kiến:
– Chú gọi anh Diệc và anh Nguyên đến ăn luôn được không?
Dương Lâm Bảo rút điện thoại ra gọi, sau hai tiếng chuông có người bắt máy, anh mở loa ngoài, nói:
– Hai cậu đang làm gì đấy?
Bên kia Trần Diệc trả lời:
– Em đang ở khách sạn, Dương Nguyên đang tắm.
Dương Lâm Bảo tựa người vào xe:
– Hai người chút nữa làm gì không?
Trần Diệc bên kia không để ý, trả lời thẳng thắn:
– Em định đưa Dương Nguyên ra biển, nếu anh gọi thì em sẽ đến ngay.
Dương Lâm Bảo nhìn Hạ Mạn Thư, thấy cô cũng đang nhìn mình, Hạ Mạn Thư nói vọng đến:
– À ừm..
anh Diệc, em mời hai người đi ăn cơm.
Trần Diệc thoáng ngạc nhiên:
– Ăn cơm? Chị Hạ mời?
Hạ Mạn Thư xoa tay:
– Nếu hai người không rảnh thì thôi ạ.
Dương Lâm Bảo khẽ ho một tiếng, người bên kia liền hiểu rõ ngay lập tức, liền nói:
– Được được, hai người bọn anh rất rảnh.
Gửi địa chỉ đi tụi anh sẽ tới.
Hạ Mạn Thư giật giật áo anh, hỏi nhỏ:
– Ăn ở đâu?
Dương Lâm Bảo nghĩ ba giây rồi nói:
– Á Huyên.
Hạ Mạn Thư chuyển lời:
– Anh Diệc, ở Á Huyên nhé, nếu không biết đường em gửi định vị qua cho.
Anh..
Chưa kịp nói xong thì Dương Lâm Bảo đã ngắt máy.
Hạ Mạn Thư khó chịu đánh anh một cái:
– Sao lại tắt máy rồi.
Nhỡ hai anh ấy không biết đường thì sao?
Dương Lâm Bảo đưa điện thoại cho cô cầm, thong thả đến mở cửa xe:
– Tự tìm là được.
Dương Lâm Bảo đưa cô đến một nhà hàng gần cách đó khoảng 15 phút chạy xe.
Anh dừng lại ở cổng:
– Em xuống đây đợi tôi nhé, tôi đi cất xe:
Hạ Mạn Thư vui vẻ “dạ” một cái rồi xuống xe, đứng một bên đợi anh.
Nhà hàng này là nhà hàng Trung hoa, nên xây theo kiểu dân quốc, không lớn lắm, nhưng có mái hiên rất rộng.
Ở sảnh không có cửa mà là những cây cột màu gỗ lớn dựng lên, phía trong xếp bàn ngay ngắn, sạch sẽ.
Phía trong ngay bàn gần quầy phục vụ Vương Thảo đang ăn cùng mọi người thì bất giác thấy Hạ Mạn Thư, cô ta đưa tay đẩy đẩy nhẹ Duyệt Hoa.
Duyệt Hoa nhìn theo hướng mắt của cô, thốt lên:
– Ủa? Lại là Hạ Mạn Thư kìa.
Vô Chân nghe thế nhìn ra cửa, cũng lên tiếng:
– Lúc chiều sĩ diện không muốn theo chúng ta, giờ thì mò mặt đến.
A Hương ngồi bên cạnh cũng châm biếm:
– Ái chà, chắc là được bao nuôi.
Tiêu Chí là người lúc chiều không quan tâm lời nói của ai thì lên tiếng:
– Sao biết cô ấy được bao nuôi? Nói thế tôi đây cũng được chị Vương Thảo bao nuôi sao?
Vương Thảo lúng túng:
– Tiêu Chí, cậu hiểu lầm họ rồi.
Chắc không phải họ nói như thế đâu.
Cô định đứng dậy vẫy gọi Hạ Mạn Thư thì bỗng thấy một người đàn ông anh tuấn, phong thái đi đến đứng cạnh Hạ Mạn Thư.
Cô liền dừng lại.
Người đàn ông này nhìn quen quá.
Hạ Mạn Thư thấy anh đi tới liền khoác tay anh đi vào, lựa chọn bàn gần cửa sổ.
Cô đưa menu cho anh, hùng hổ nói:
– Hôm nay em mời chú.
Dương Lâm Bảo nhìn menu một lượt rồi gấp lại, đưa phục vụ, lơ đãng nói:
– 10 món đắt nhất.
Hai chai rượu Á Huyên.
Anh nhìn qua Mạn Thư đang trợn tròn mắt kinh ngạc đối diện thì mỉm cười:
Thêm một ly nước trái cây nhiệt đới.
Phục vụ nghe thế sáng mắt, nhanh nhẹn cúi chào rồi vào trong.
Anh nhìn Hạ Mạn Thư, cốc đầu cô một cái rồi nói:
– Khép miệng lại đi.
Hạ Mạn Thư giữ lấy tay anh, gương mặt hung dữ:
– Chú khi dễ ai thế? Đáng ghét.
Cái ngữ điệu này, đáng yêu.
Hạ Mạn Thư hậm hực, một lúc sau có vẻ sự tò mò quá lớn, cô ghé người đến hỏi nhỏ:
– Chú, anh Diệc và anh Nguyên, họ ai công ai thụ?
Dương Lâm Bảo nhíu mày, cô sợ anh không hiểu liền giải thích:
– Là như thế này, ừm là hai người con trai khi yêu nhau thì sẽ có một phái mạnh một phái yếu.
Công là phái mạnh, thụ là phái yếu.
Dương Lâm Bảo chống cằm:
– Sao em biết họ yêu nhau?
Hạ Mạn Thư đi đến bên cạnh xáp lại gần anh:
– Em để ý rồi, nhiều lúc họ liếc mắt đưa tình.
Có một lần em hỏi Dương Nguyên quan hệ hai người là gì? Anh ấy bảo trên mức bạn bè.
Ánh mắt hủ nữ của cô bỗng sáng lấp lánh nhìn anh, Dương Lâm Bảo có hơi khó chịu:
– Tôi không biết.
Hạ Mạn Thư kéo tay anh:
– Chú~nói đi, ai công ai thụ?
Dương Lâm Bảo nhẫm nghĩ:
– Theo bấy lâu hai người đấy theo tôi thì ai cũng là phái mạnh.
Hạ Mạn Thư đỡ đầu, bất lực với anh.
Rõ ràng nói về phương diện này anh vốn không hiểu.
Coi đành chuyển hướng giải thích:
– Thế theo chú quan sát bọn họ, chú thấy ai có khả năng là “người nằm trên” và ai có khả năng là “người nằm dưới”?
Dương Lâm Bảo nhìn cô bằng đôi mắt thâm sâu, khẽ nhíu mày lại:
– Sao em lại biến thái như thế chứ hả bảo bối? Em không thể nghĩ rằng họ là huynh đệ bình thường hay sao? Em có thể trong sáng lên một chút được không?
Hạ Mạn Thư ngồi thẳng, trợn tròn mắt nhìn, định mắng toáng lên nhưng nhận ra đây là chỗ đông người, cô đành nhỏ giọng mắng anh:
– A Dương Lâm Bảo, chú nói em biến thái? Vậy chú có biến thái không? Hôm qua sử dụng bao nhiêu cái? 12 cái? Ai mới là người không trong sáng?
Dương Lâm Bảo hưởng thụ lời cô mắng, ung dung đưa hai ngón tay chạm vuốt nhẹ lên cái miệng nhỏ liếm thoắng kia.
Hạ Mạn Thư thấy như đấm vào bông, liền hung hăng cắn ngón tay anh một cái.
Anh khẽ kêu lên, đôi lông mày nghiêm nghị như muốn dính vào nhau.
Hạ Mạn Thư thấy anh thế liền thỏa mãn nhả ra, hừ một tiếng rồi tỏ ra dữ tợn:
– Đừng chọc vào bổn cô nương.
Dương Lâm Bảo nghiêng người, một tay chống thành ghế nhìn cô, giả vờ tức giận:
– Tôi chiều em quá rồi em hư đúng không? Tôi nhớ trước kia em rất sợ tôi cơ mà?
Hạ Mạn Thư thấy anh to tiếng thì rụt cổ lại, đưa ra ánh mắt long lanh vô tội nhìn anh.
Muốn ra oai với cô một chút cũng không thể được.
Ở phía sau bỗng có tiếng hắng giọng:
– E hèm! Nơi công cộng, xin tiết chế.
Trần Diệc đi đến, thấy cảnh tình tứ này thì kêu trời.
Đúng là chị Hạ mời cơm, nhưng mà là cơm chó.
Hạ Mạn Thư nghe giọng liền quay lại nhìn, thoáng chốc đã vui vẻ:
– A anh Diệc, anh Nguyên.
Mau lại đây.
Trần Diệc đi lại ngồi đối diện hai người:
– Có chút tắc đường nên hơi trễ.
Dương Nguyên cũng ngồi xuống bên cạnh:
– Hai người đang làm con dân phát khóc đấy.
Hạ Mạn Thư bĩu môi:
– Hai người khác nhau cái gì đâu?
Lúc này phục vụ đẩy xe thức ăn lên, Dương Nguyên lóa mắt với những đồ ăn thượng hạng:
– Oà! Nghe bảo chị Hạ mời cơm, không ngờ chị Hạ lại vung cao tay như vậy.
Có cả lẩu Tứ Xuyên, cua gạch và thịt bò Hàn Quốc nữa.
Trần Diệc ngồi bên cạnh lấy đũa nhét vào tay Dương Nguyên, anh lên tiếng:
– Chị Hạ không có thì sẽ có người chu cấp liền mà.
Hạ Mạn Thư khẽ lườm người tỏ vẻ không có gì ngồi bên cạnh, vậy mà hắn vô sỉ nhún vai một cái làm cô tức điên lên.
Cái bàn này tính sương sương cũng mất 2 tháng lương của cô, lương ít mà xài nhiều.
Chợt nhớ ra cô lấy lại vui vẻ ngay lập tức, với đũa phía bên trong:
– Không sao, thẻ của chủ các người ta giữ, ở đây mới mười món thôi, gọi hết menu khômg thành vấn đề.
Dương Lâm Bảo thấy cô với tay qua nồi lẩu đang ùng ục sôi thì cẩn thận lấy tay che phía dưới, tay kia kéo tay cô về.
Hạ Mạn Thư ngơ ngác, tưởng rằng anh không cho mình lấy đũa để ăn, định vươn cổ mắng anh thì nghe được:
– Nóng.
Cô mới nhận ra là anh đang quan tâm cô.
Hạ Mạn Thư nhận đũa từ tay anh, nhìn nồi lẩu đỏ au sôi trước mặt.
Có lẽ do anh chiều quá nên mình hư thật.
Rõ ràng mình cũng chẳng muốn yêu đương kiểu này đâu, mình không muốn thế này.
Dương Lâm Bảo thấy cô ngẩn ngơ suy nghĩ, liền nhúng một miếng thịt chín rồi bỏ vào bát của cô, nhẹ giọng:
– Sao thế bảo bối? Không vui à?
Hạ Mạn Thư lắc đầu:
– Không phải, em đang suy nghĩ rằng nên ăn nấm đùo gà trước hay là nấm kim châm trước.
Dương Nguyên ngồi đối diện nhúng rau, còn Trần Diệc thì nhúng thịt, một lát đã gần đầy một nồi.
Dương Nguyên bỏ những cây nấm trắng muốt vào, đảo một lúc, anh nói:
– Nấm nào cũng ngon.
Hạ Mạn Thư gật mạnh đầu, đồng ý:
– Chỉ có trẻ con mới lựa chọn, người lớn là chọn hết.
Dương Lâm Bảo đang gỡ thịt cua nghe cô nói bôngz khựng tay lại, nhìn cô cười:
– Em lớn quá nhỉ?
Hạ Mạn Thư gắp mấy đũa nấm vào bát mình, gương mặt tự tin:
– Chính thức hôm nay em đã lớn rồi đấy.
Trần Diệc thôi nhúng thịt, khui chai rượu ra rồi rót vào ly để trước mặt Dương Lâm Bảo mà mình.
Dương Nguyên kêu lên:
– A Diệc, của em đâu?
Trần Diệc lắc đầu:
– Chút nữa lái xe.
Dương Nguyên bĩu môi tức giận, Hạ Mạn Thư nhìn ly rượu bất giác cắn môi dưới dè dặt hỏi:
– Em không lái xe, được uống không?
Trần Diệc hất cằm qua, ý bảo hỏi Dương Lâm Bảo.
Anh đẩy đặt mai cua đựng đầy thịt cua vào đĩa của cô, vẫn dửng dưng không nói gì.
Hạ Mạn Thư kéo kéo tay áo anh, ánh mắt năn nỉ:
– Nhé!
Dương Lâm Bảo nhìn cô:
– Tôi nhớ lúc trước gặp em ở quán Thiên Hương.
Lúc đó em đã uống say rồi bị người ta khi dễ.
Hạ Mạn Thư xua tay:
– Lúc đó chua có người chống lưng, giờ có một bức tường dày như thế này..
Cô vỗ vỗ vào ngực anh rồi nói tiếp:
– Không ai dám đụng tới em đâu.
Cô quay qua Trần Diệc cao hứng:
– Rót cho em một ly.
Dương Nguyên cười.
Haha, Thượng tướng cao cao tại thượng chưa ai dám cãi giờ đã có vợ nhỏ lì lợm cãi bướng rồi.
Trần Diệc rót một ly đưa cô, Hạ Mạn Thư lại vỗ Dương Lâm Bảo:
– Lấy em một cái cốc.
Dương Lâm Bảo đã chịu thua bảo bối của mình, chỉ đành làm theo:
– Uống một chút thôi đấy.
Hạ Mạn Thư gật gù:
– Em biết rôi, say thì có người đưa về.
Nói xong cô đổ ly rượu vào cái cốc thuỷ tinh anh mới đưa, rồi đổ phân nửa ly cooktail trái cây của mình vào, cúi xuống lấy viên đá lạnh bỏ vào lắc nhẹ lên.
Dương Nguyên khó hiểu:
– Chị Hạ làm gì thế? Pha chế tại bàn sao?
Hạ Mạn Thư gật đầu:
– Như này không sợ say nữa.
Cô nâng chiếc ly của mình lên:
– Cạn ly.
Trần Diệc và Dương Nguyên nhìn nhau cười, cũng nâng rượu lên (Dương Nguyên thì uống coca) cụng ly.
Hạ Mạn Thư quay lại cụng ly với Dương Lâm Bảo một cái rồi uống một ngụm.
Dương Lâm Bảo thấy cô vui vẻ như thế cũng không cấm.
Thôi vậy, lâu lâu cho cô hư hỏng một chút.
Anh mỉm cười uống cạn ly.
Phía bên kia A Hương, Vô Chân, A Hiên và Tiêu Chí đã trở về khách sạn.
Còn Vương Thảo và Duyệt Hoa nán lại một chút, đợi họ về rồi mới nhẹ nhàng đi đến bàn của Mạn Thư.
Vương Thảo nặn ra nụ cười ngọt ngào:
– Mạn Thư, trùng hợp quá.
Em ở đây sao?
Hạ Mạn Thư ngước đầu lên, không ngạc nhiên mà trả lời:
– Tôi không được ở đây sao?
Vương Thảo nghẹn họng, liền nhìn ba người đàn ông không quan tâm mình cho lắm liền phủ nhận:
– Không, ý chị là em ăn ở đây trùng hợp quá, chị ea thanh toán mới thấy em.
Duyệt Hoa đứng bên cạnh liền chua ngoa:
– Người ta hỏi thăm mà còn lên mặt.
Dương Nguyên vừa gắp món tôm hùm sốt chanh leo thì thản nhiên lên tiếng:
– Thanh toán xong thì đi dạo cho bớt calo, nán lại đâu dễ sinh mỡ thừa.
Vương Thảo kéo tay Duyệt Hoa ra hiệu im lặng, rồi quay lại:
– Vị đây là..
a là Sĩ quan Trần và Sĩ quan Dương ở quân khu Hạo đô phải chứ? Chẳng trách lại quen đến thế.
Không ngờ mọi người lại thân thiết với nhau đến như thế.
Trần Diệc ngồi phía trong Dương Nguyên đang lấy giấy lau tay, ngước lên lịch sự chào:
– Chào cô, không ngờ cô lại biết đến tụi tôi.
Cô là..
Hạ Mạn Thư đứng dậy kéo ghế cho hai người ngồi, liền nói:
– Là sinh viên đi cùng đoàn đến Thành đô thực tập cùng em.
Trần Diệc “à” một cái rồi bảo:
– Thế thì là bạn của chị Hạ sao?
Vương Thảo nghe hai tiếng “chị Hạ” khẽ nhíu mày.
Liền nói:
– Chúng tôi ở trường cũng khá là thân thiết ạ.
Từ khi đến, ánh mắt Duyệt hoa không rời khỏi người Dương Lâm Bảo.
Hạ Mạn Thư khó chịu, đặt tay lên tay anh:
– Đây là người tôi bao nuôi đấy.
Đừng nhìn nữa.
Duyệt Hoa thu tầm mắt lại, cat bàn ai cũng ngạc nhiên, trừ Dương Lâm Bảo khựng người lại.
Cái gì? Bao nuôi? Ai? Mình ư?
Hạ Mạn Thư thấy bầu không khí trùng xuống liền sửa lại:
– Đùa thôi, là người có mối quan hệ phức tạp mà tôi nói đấy.
Vương Thảo sững người, cảm thấy bầu không khí này như muốn xé mình ra thành từng mảnh.
Liền kéo Duyệt Hoa đứng dậy:
– Mọi người ăn thong thả.
Hai chúng tôi không làm phiền nữa.
Nói xong hai người rời khỏi đó..