Thành phố L về đêm phủ đầy những đám mây trắng trên bầu trời, dần dần, mây trắng chuyển dần sang màu hồng, sau đó tiếp tục ngả sang màu xám nặng nề, cuối cùng nhờ gió quét sạch cuốn về cuối trời, trả lại góc trời yên lặng cho đêm đen trống trải.
Trên một tòa cao ốc nhìn từ xa với một màu vàng phân tán của ánh đèn điểm xuyết chiếu sáng trên trần nhà, có thể nhìn thấy nơi đó là nơi tọa lạc của một lớp dạy nhảy, những con người nhỏ như con kiến đang đi những bước nhảy theo vũ đạo.
Mặc dù Salsa là một vũ điệu cuồng nhiệt và nồng nàn, nhưng bản thân người yêu thích nó xem nó như sở thích lại là một tính cách trầm buồn như Mạc Lam thì quả là có chút không phù hợp.
Tuy nhiên, đôi khi sự mạnh mẽ phát ra từ trong nội tâm chính là cái hồn thổi vào vũ đạo, khi cô nhảy, học trò xung quanh cô ai cũng phải công nhận vì điều này.
Cái mạnh mẽ, dứt khoát trong vũ đạo toát lên từ một tính cách mạnh mẽ, nhiệt liệt, không quỵ lụy và yếu đuối, điều này hoàn toàn xuất phát từ tự nhiên, không gượng ép hoặc gồng mình mà có được.
Một tính cách như vậy mà hôm nay hình như có chút thay đổi, khác hẳn mọi khi, vẫn mạnh mẽ nhưng pha chút gì đó ngọt ngào mà quyến rũ, khóe môi chúm lại nhưng có chút cong lên như mỉm như không, nét vui tươi xuất hiện trên đôi mắt hàng mi, cộng với những bước nhảy thướt tha, ai cũng thẫn người ngắm nhìn cô như đang chiêm ngưỡng một bức tranh đẹp.
Học trò của cô tuy biết cô là diễn viên nổi tiếng hiện nay, nhưng vì lớp này theo cô đã được ba năm, nên chỉ sau mấy ngày tò mò về thân phận diễn viên của cô giáo, cả lớp đã trở về trạng thái lớp học nhảy bình thường như ban đầu.
Đến khi tan học nhóm học trò vẫn không hiểu ra chuyện gì, chỉ lặng im ngồi nhớ lại thần thái dị thường của cô giáo xinh đẹp lạnh lùng ấy, nét vui tươi có phần làm dịu tan sự băng giá thường ngày, ba năm nay kể từ ngày đầu tiên theo học với cô giáo, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười có sức cảm nhiễm như vậy, trong veo giống tiết trời xuân vào những ngày đầu năm, và bó hoa linh lan “khả nghi” đó, bọn trẻ bắt đầu nháo nhào lên bàn tán xôn xao về “thủ phạm” gây thương nhớ cho cô giáo mình, xì xầm bàn tán một hồi nhưng vẫn không có kết quả, cả nhóm đành lẳng lặng quyết định “bám đuôi” cô giáo một đoạn đường để khám phá cho thỏa cơn tò mò.
* * *
Khi Mạc Lam từ thang máy đi xuống tiến tới giữa sảnh tòa nhà, từ xa cô đã nhìn thấy Tư Đồ Phong và Dương Tầm đang chia nhau đứng ở hai góc đối diện.
Hai người nhìn nhau rồi ngoảnh mặt đứng đợi, tuy không nói chuyện gì, nhưng cô cảm thấy không khí của cả hai có gì đó hơi ngột ngạt.
Cô không biết tại sao Tư Đồ Phong và Dương Tầm lại biết được cô đang ở đây, trùng hợp chăng?
Cô rảo bước đi nhanh, định rằng chào hỏi qua loa với hai người rồi về nhà, hôm nay tuy rằng đã biết được tấm lòng của Dương Tầm, nhưng cô vẫn có lòng tự trọng của bản thân, nếu đối phương không giải bày rõ suy nghĩ của mình, cô không dự định sẽ trở thành người chủ động trước.
* * *
Tư Đồ Phong đi vào sảnh tòa nhà nơi Mạc Lam dạy nhảy Salsa.
Để biết được điều này không khó, chỉ cần chịu chi tiền cho thám tử riêng là được.
Khi xác định mình có cảm tình với Mạc Lam, anh không chút đắn đo triển khai kế hoạch theo đuổi ngay, nắm bắt cơ hội và tiến hành khi có mục tiêu rõ ràng luôn là phương châm làm việc nhất quán từ trước đến nay của anh.
Dương Tầm vừa tan họp là vội vàng chạy ngay tới đây, anh biết người ấy đang dạy nhảy ở đây qua thông tin điều tra được từ Thư ký Lâm.
Anh nóng lòng muốn biết đóa hoa mà anh dành tặng người ấy sẽ đem lại cảm giác thế nào khi trao tay người ấy!
Không hẹn mà gặp, hai người đàn ông chạm mặt ngay giữa cổng ra vào của sảnh tòa nhà, sau vài câu chào hỏi khách sáo, hai bên quan sát dò thám nhau, sau khi phát hiện ra mục đích của nhau, cả hai không ngần ngại cho nhau những ánh nhìn đầy khiêu khích và thách thức.
Đối với Dương Tầm, đối thủ hiện tại trên thương trường không phải Tư Đồ Phong, mà là ba Tư Đồ, nên không để tâm tới Tư Đồ, chỉ xem như là một tiểu bối dưới cơ mình, nhưng không phải vì thế mà anh khinh địch, kinh nghiệm thương trường nhiều năm đã dạy cho anh nhận rõ điều này.
Bề ngoài anh vẫn tỏ ra khinh khỉnh để làm tê liệt đối phương, đợi chờ cơ hội một tên trúng đích.
Khi biết được đối thủ tình trường của mình là Dương Tầm, Tư Đồ Phong cảm thấy có chút áp lực, nhưng không vì thế mà anh dễ dàng bỏ cuộc, ở anh đầy đủ tố chất ngoan cường bền bỉ của một nhà lãnh đạo tương lai.
Anh nhẹ nhàng mỉm cười thân thiện với đối phương, trong lòng bùng cháy quyết tâm hạ gục Dương Tầm bất kỳ khi nào có thể.
Khi Mạc Lam xuất hiện, Tư Đồ Phong và Dương Tầm đã thôi không đối nghịch với nhau nữa.
Cùng là đàn ông với nhau, đều là lớp người trẻ tuổi tài ba, hai người đã biết rõ tâm ý của nhau, cũng biết làm sao để chiếm thế thượng phong nhất cho mình, khi không có Mạc Lam thì có thể mặc sức ganh đua, nhưng khi trước mặt người mình yêu thương, cả hai dừng chiến.
“Mạc Lam!” Hai người nhanh nhảu đồng thanh gọi tên cô.
Cô chọn đi về phía Dương Tầm, gật đầu chào: “Dương tổng!” Rồi quay sang phía Tư Đồng Phong nói lời chào: “Anh Phong!” “Sao hai người lại đứng đây ạ?” Đây là câu dành cho cả hai người.
“Đợi em!” “Đợi cô!” Hai người lại đồng thanh trả lời, trùng hợp cả về cách đối đáp.
Ba người vốn dĩ đều rất bắt mắt, huống chi Mạc Lam và Tư Đồ Phong lại là người của công chúng, chẳng mấy chốc rất nhiều người không biết từ đâu ùn ùn kéo đến, xúm xít vây quanh chụp ảnh, Mạc Lam là người phản ứng nhanh nhất, cô đưa ra quyết định nói: “Chúng ta đổi một chỗ khác tiện nói chuyện nhé!”
Học trò phía sau cô nhìn thấy cảnh tượng này đều tròn xoe đôi mắt, như phát hiện một điều thú vị, bọn trẻ chụp vội mấy tấm hình làm kỷ niệm, kháo nhau khi gặp cô giáo vào buổi học sau sẽ hỏi cho ra lẽ.
* * *.