Tiếng đàn nhịp nhàng vang lên giữa màn đêm đen kịt. Chu Vận sững sờ với tốc độ tiến bộ thần tốc của Nhậm Địch. Lần trước cô nghe Nhậm Địch đàn, khi đó cô bạn này tối đa cũng chỉ ở trình độ ngôi sao thiếu nhi mà thôi. Vậy mà giờ đã đánh được đủ các kiểu biến tấu, Chu Vận nghe đến ngây cả người.
Nhậm Địch đánh xong liền đặt đàn qua một bên, ngồi sóng vai với Chu Vận.
Chu Vận nói: “Hay quá!” Lần này là lời nói tự đáy lòng.
Nhậm Địch nhún vai. Yên lặng một hồi, Chu Vận nói tiếp: “Rất đáng.”
Nhậm Địch thắc mắc nhìn sang. Chu Vận chỉ về phía cây đàn, nói: “Có thể đàn tới trình độ thế này, không đến lớp tự học cũng rất đáng.”
Nhậm Địch vẫn giữ nguyên nét mặt nhìn cô, hồi lâu sau mới nhếch khóe môi lên một chút. Đây là biểu hiện gần như “mỉm cười” lần đầu tiên của Nhậm Địch mà cô thấy được kể từ lúc hai người biết nhau cho đến nay.
Trước mặt chợt xuất hiện một mảnh giấy, Chu Vận nhận lấy, nương theo ánh sáng yếu ớt đọc được một địa chỉ trên đó.
“Studio của tôi, lúc nào cậu không thích ở trường học thì đến đó chơi.”
“Studio á?”
“Ở gần trường thôi.”
Chu Vận gật đầu, cất tờ giấy đi. Nhậm Địch vươn vai, dụi mắt, lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Mệt lắm hả?” Chu Vận hỏi.
“Ừ, buổi tối còn phải gặp Lý Tuân nữa.” Nhậm Địch cầm bình nước bên cạnh lên, mở ra uống, khẽ oán trách, “Lại phải cướp người từ tay con nhỏ Liễu Tư Tư đáng ghét kia.”
“Liễu Tư Tư?” Chu Vận nghĩ ngợi, “Cô nàng học khoa nghệ thuật ấy hả?”
“Đúng, chính là cái con nhỏ không có kính lọc (1) không dám chụp ảnh kia đấy.”
(1) Kính lọc hay còn gọi là Filter là bộ kính lọc của máy ảnh, ngoài công dụng bảo vệ ống kính máy còn được chức năng khác như len màu, làm trong v…v… theo từng loại kính lọc.
“…”
Liễu Tư Tư là bạn gái của Lý Tuân, dáng vóc lượn sóng y như chai coca, xinh xắn hệt búp bê.
Nhậm Địch cười khẩy: “Cái con ‘người mũ’ đó lúc nào cũng cứ như hận không thể mọc rễ trên người Lý Tuân vậy.”
Chu Vận nhớ đến lời kể của Phương Thư Miêu lúc trước, bèn nói: “Hình như Lý Tuân rất năng thay bạn gái nhỉ!”
“Chính xác.” Nhậm Địch uống hết nước, nhét bình vào trong túi, “Đúng là cái tên đểu giả, đời sống cá nhân hỗn loạn.”
Chu Vận nhỏ giọng: “Vậy thường ngày cậu phải chú ý kỹ đấy.”
“Chú ý gì cơ?”
Chu Vận không dám nói ra một cách quá trắng trợn, đành ấp úng giải thích: “Thì là… biện pháp phòng tránh an toàn gì đó…”
Mới nghe xong Nhậm Địch còn nhìn cô khó hiểu, sau đó hiểu ra bỗng nhiên ngửa đầu cười rộ.
“Ha ha ha ha, trời đất ơi!” Nhậm Địch chẳng thèm chú ý đến hình tượng gì nữa, ngã người xuống đất, cười vật cười vã.
Chu Vận: “… Đâu cần thiết phải lăn lộn trên đất như thế.”
Nhậm Địch lồm cồm bò dậy, vỗ Chu Vận một cái thật mạnh.
“Mẹ ơi, cậu thật biết cách gây cười!”
Chu Vận nghẹn lời.
Nhậm Địch ngồi co chân lại, móc gói thuốc từ trong túi ra, đưa cho Chu Vận trước.
“Làm điếu không?”
Chu Vận lắc đầu.
“Không cần à?” Nhậm Địch ngậm lấy một điếu thuốc, nheo mắt nhìn cô, rồi nói bằng cái giọng khàn khàn vì khói thuốc đặc trưng, “Cậu hút đi, hút thì tôi mới kể cho cậu nghe chuyện này hay lắm.”
Chu Vận im lặng lấy một điếu thuốc. Nhậm Địch cười đầy ẩn ý. Khói thuốc thấm vào phổi, đêm trở nên dài đằng đẵng.
“Quan hệ giữa tôi với Lý Tuân không phải cái kiểu như cậu đang nghĩ đâu.”
“Ờ.”
Nhậm Địch rít một hơi thuốc rồi nói: “Tôi không thích cậu ta, có điều… trong phòng chúng ta thì có người thích cậu ta thật đấy.”
Chu Vận cứ như lần đầu tiên hút thuốc lá, bị sặc khói đến mức ho sặc sụa. Phòng bọn cô chỉ có ba người, chẳng cần loại trừ cũng biết tỏng đấy là ai rồi.
Cánh tay Nhậm Địch gác lên đầu gối, cười khẩy đầy khinh thường: “Nếu không cậu cho rằng vì sao cô ta lại kiên trì ở lại Hội làm quái gì, trình của cô ta sao theo nổi với những dự án của Lý Tuân.”
Chu Vận nhìn sang Nhậm Địch.
Nhậm Địch hỏi: “Sao thế?”
Chu Vận lắc đầu nói: “Vì muốn an ủi tôi nên cậu mới mời tôi cùng hút thuốc à?”
Nhậm Địch lại bật cười khanh khách, cười xong vẫn nói: “Mẹ ơi cậu thật biết cách gây cười.”
Chu Vận ngồi thẳng lên, suy xét tường tận chuyện trước đây trong làn khói thuốc. Hóa ra cái giọng điệu suy đoán úp mở của Phương Thư Miêu khi kể với cô về Nhậm Địch và Lý Tuân còn ẩn chứa cả ghen tị ư? Cô ấy thích Lý Tuân à? Từ bao giờ thế nhỉ?
“Chả có hi vọng gì đâu.” Nhậm Địch phả một làn khói thật dài về hướng đài phun nước xa xa, lời đánh giá không mang theo bất cứ sắc thái tình cảm nào, “Cô ta không kiên trì lâu được đâu, con người Lý Tuân ấy à… dạng con gái bình thường không theo nổi cậu ta.”
***
Đêm đó lúc Chu Vận trở về ký túc xá đúng vào giờ đóng cổng, thấy Phương Thư Miêu đang ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế trong phòng. Chu Vận lại gần, vẫy tay qua lại trước mắt cô ấy.
“Hồi hồn lại đi nào.”
Phương Thư Miêu hoàn hồn, nhìn thấy Chu Vận nhất thời như thấy được chiếc phao cứu sinh, vội nắm chặt lấy cánh tay cô.
“Chu Vận, mau cứu mình đi!”
Chu Vận hốt hoảng: “Sao, sao thế hả?”
Phương Thư Miêu lấy ra hai tờ giấy, đặt trên bàn học cho Chu Vận xem.
“Đây này, đây này, cậu có cách gì không?”
Chu Vận cầm tờ giấy lên, nhìn kỹ một lượt, trên đó liệt kê các yêu cầu chức năng của trang web, liền hỏi: “Đây là gì thế?”
Phương Thư Miêu gục trên mặt bàn: “Dự án của Hội Thực tiễn.”
Chu Vận xem kỹ từng yêu cầu một: “Bọn cậu định tập xây dựng trang web à?”
Phương Thư Miêu quay đầu lại: “Không phải là tập đâu, cậu lật ra trang sau đi.”
Chu Vận lật đến tờ thứ hai, thấy ở cuối cùng có ký tên một công ty. Cô lại ngước mắt nhìn về phía Phương Thư Miêu lần nữa. Vẻ mặt cô ấy mù mờ: “Chu Vận, cậu ta định nhận làm trang web cho công ty ở ngoài.”
Chu Vận không nói gì, xem nội dung tờ thứ nhất lần nữa.
“Sao bọn cậu lại thiết kế những chức năng này?”
“Nếu như có thể nhận dự án này, thì mỗi người sẽ phụ trách một mảng hay sao ấy! Mình cũng không rõ nữa.”
Chu Vận gật đầu, lại hỏi: “Vậy làm thế nào mới có thể nhận được dự án này?”
“Nhận cái mốc xì đấy!”
“…”
Phương Thư Miêu ngồi thẳng lên, cau mày.
“Cậu xem tờ giấy kia viết cái gì đi, hiện giờ chúng ta hoàn toàn không thể làm được những yêu cầu chức năng đó. Mà đối thủ cạnh tranh bên ngoài toàn là các công ty IT gia công phần mềm chuyên nghiệp, có kinh nghiệm phong phú biết mấy.” Nói đến đây, Phương Thư Miêu không khỏi thở dài, “Phải hoàn thành dự án mới được thêm điểm học phần, đã biết rõ không được còn cố làm, không biết sẽ lãng phí mất bao nhiêu thời gian của bọn mình nữa đây.”
Chu Vận trả tài liệu lại cho cô ấy: “Vậy cậu định thế nào, rút lui à?”
“Hả?” Phương Thư Miêu như bị hỏi khó, “Rút lui ấy hả?”
Dường như cô ấy vẫn chưa suy nghĩ đến việc sẽ rút khỏi Hội, ngơ ngác nhìn hai tờ giấy mỏng trong tay, rồi lại bắt đầu ngẩn người. Lần này Chu Vận không quấy rầy cô nàng nữa, cô về chỗ của mình, di chuột.
Khi nãy lúc cô ra ngoài còn chưa tắt máy tính, giờ màn hình lại sáng lên. Trái tim màu đỏ kia vẫn còn đang đập thình thịch. Bóng đêm ngoài cửa sổ đen đặc. Nhậm Địch vẫn còn đang luyện đàn.
Ngồi được hồi lâu, Chu Vận nhỏ giọng nói: “Phương Thư Miêu, cậu định lập trình chức năng nào, mình sẽ giúp cậu.”
Phương Thư Miêu kích động đến mức chạy đến ôm chầm lấy Chu Vận. Cuối cùng, trong một danh sách các chức năng loằng ngoằng, cô ấy chọn lấy chức năng “đề cử sản phẩm tương tự“.
Công ty thực phẩm Lam Quan chủ yếu kinh doanh các loại bim bim và sản xuất sản phẩm dinh dưỡng, có hơn mười năm kinh nghiệm. Nhưng trong thời buổi bùng nổ internet hiện nay, xí nghiệp kiểu truyền thống thế này kinh doanh khá khó khăn, phải thay đổi phương thức.
Sau khi Chu Vận có được yêu cầu, bắt đầu thử ngồi phác thảo công việc cần làm, tìm kiếm tư liệu thực tế liên quan. Cô cày ngày cày đêm suốt cả một tuần, thấy chức năng chạy tạm ổn mới bảo Phương Thư Miêu sao lại một bản mang đến văn phòng Hội.
Nói thật, đây là lần đầu tiên cô lập trình website, liệu có được hay không thì bản thân cũng không dám chắc.
Sáng thứ bảy, Chu Vận dậy rất sớm, bò xuống giường, một tay chống cằm, ngồi thừ trên ghế. Trên bàn la liệt sách mượn từ thư viện về để nghiên cứu làm trang web, cô đã lật chúng nhiều đến mức gần như rách bươm hết rồi.
Lịch trình hôm nay của Phương Thư Miêu là sáng đi họp, chiều tham gia hoạt động của Hội Thực tiễn, mãi cho đến chập tối mới quay trở về.
Cả ngày nay Chu Vận ăn cơm đều không thấy ngon, thấy Phương Thư Miêu vừa trở về đã lập tức hỏi cô ấy: “Thế nào rồi?”
“Gì cơ?” Phương Thư Miêu còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, “Thế nào gì cơ?”
“Hội Thực tiễn.”
“À…” Phương Thư Miêu nhún vai, “Cậu ta bảo không dùng được.”
Lòng Chu Vận chợt chán nản, quên cả hỏi vì sao.
Phương Thư Miêu lại nói: “Có điều cậu ta nói làm hoàn chỉnh một chức năng thì cũng được tính là cống hiến cho dự án, điểm học phần của mình OK rồi, cũng không cần phải rút khỏi dự án nữa. Chu Vận, cậu đúng là thiên tài!”
Thiên tài khỉ mốc! Rốt cuộc Chu Vận cũng hỏi: “Tại sao không dùng được vậy?”
Phương Thư Miêu chớp chớp mắt: “Cậu ta không nói.”
Suýt nữa Chu Vận đã hét lên, thế cậu không biết hỏi cậu ta à? Nhưng có lẽ là ý nghĩ của Chu Vận quá lộ liễu trên mặt, Phương Thư Miêu đã tự động xách ghế đến giải thích.
“Ừ, là thế này, tuy hiện tại Hội đã ổn định với số thành viên mười mấy người, nhưng tổ nòng cốt chỉ có vài người thôi. Lý Tuân và Cao Kiến Hồng là những hội viên chủ chốt, ngày nào họ cũng cùng nhau đẩy nhanh tiến độ, củng cố hệ thống, có thể là phần cậu viết ra… không hợp với ý tưởng chung của họ thôi.”
Họ còn nghĩ cái quái gì chứ hả? Chức năng đã thực hiện được, cần gì phải nghĩ ngợi nữa? Chu Vận thấy ngột ngạt khó thở, thấy cũng may là không ăn nhiều cơm tối, nếu không chắc chắn là đau dạ dày luôn rồi.
“Thôi đừng nghĩ nữa, đầu óc họ không giống với người bình thường đâu. Tặng cậu cái này!” Phương Thư Miêu lấy chiếc túi lớn từ phía sau ra, bên trong là một chiếc balo hình gấu, “Hôm trước mình đến trung tâm thương mại mua đấy, lần này thật cảm ơn cậu nhiều lắm!”
Chu Vận xua tay: “Không cần đâu, mình cũng chỉ muốn học hỏi thêm thôi.”
“Không được, cậu nhận đi, nếu không mình ngại lắm, tối mai mình mời cậu ăn cơm nhé!”
“Thật không cần đâu mà, cậu khách sáo quá rồi.”
“Nhận lấy đi, nhận lấy đi, vất vả lắm mới hoàn thành một giai đoạn, phải ăn mừng chứ. Làm mình lo lắng đứng ngồi không yên suốt một tuần.”
Đêm đó, Chu Vận nằm mơ, trong mơ cô thấy một đám gấu con giẫm đạp lên người mình. Ngày hôm sau cô vẫn mơ lại giấc mơ đó. Sau khi bị giẫm liên tục ba ngày, Chu Vận vác cặp mắt gấu trúc, mang theo chương trình kia đi tìm giáo sư Lâm. Cô thật sự không tài nào chấp nhận chuyện đã “hoàn thành một giai đoạn” kia được.
Chu Vận không nói cho giáo sư Lâm biết đây là hạng mục cô làm cho Hội Thực tiễn, chỉ nói là gần đây tự học, có xây dựng một chức năng của trang web, muốn nhờ thầy xem còn chỗ nào chưa ổn.
Giáo sư Lâm lặng im xem hết cả chương trình, rồi nhìn về phía Chu Vận. Vẻ mặt này hơi quen thì phải. Trước đây khi cô đến văn phòng Hội Thực tiễn cũng thấy giáo sư Lâm thảo luận với Lý Tuân với vẻ mặt này, nó khiến cô vô thức nghiêm túc hẳn lên.
Giáo sư Lâm: “Chu Vận, thầy phát hiện ra em thường viết những câu lệnh rất ngắn, hẳn là đã giản lược rất nhiều lần, đúng không?”
Chu Vận gật đầu.
“Cũng đúng, có câu nói, hàm lệnh giống như váy con gái, càng ngắn càng tốt.”
“…”
“Nhưng đơn giản không rườm rà chỉ là một mặt, em vẫn còn thiếu một chút, em cần suy nghĩ thêm làm sao để trừu tượng hóa, mô-đun hóa (2) ý nghĩ của mình. Ngày học đầu tiên thầy đã nói rồi, đừng quan tâm nhiều đến những xảo thuật đó, phải nắm bắt được điều then chốt nhất ấy.” Giáo sư Lâm đóng trình biên dịch lại, dừng trong giây lát rồi chợt hỏi, “Em rất thích lập trình hả?”
(2) Mô-đun hóa: Nghĩa là chia nhỏ thành từng phần độc lập có thể thay thế cho nhau, sao cho mỗi mô-đun chứa tất cả các thứ cần thiết để thực hiện duy nhất một phần của chức năng mong muốn.
Vấn đề này khiến Chu Vận sửng sốt trong giây lát. Cô rất thích ư? Hình như không phải. Không thích ư? Hình như cũng không phải luôn. Vậy điều gì đã thúc đẩy cô?
“Nếu như có hứng thú với những dự án thực tế, thầy đề nghị em có thể đến chỗ Lý Tuân thử xem.”
Tại sao?
“Nhất định sẽ có ích cho em.”
Vậy ư?
Chu Vận cúi đầu rời đi, vừa ra khỏi văn phòng, trong tầm mắt đã xuất hiện một đôi chân. Cô ngẩng đầu lên, Lý Tuân đang đứng dựa vào cửa sổ hành lang, một cánh tay kẹp lấy laptop. Tuy đã vào mùa thu nhưng cậu vẫn mặc áo tay ngắn, tay áo xắn cao lên tận bờ vai, mái tóc vàng rực trên đầu vẫn rối bù như thường ngày. Vì ngược sáng, Chu Vận không thấy rõ vẻ mặt của cậu, nhưng chẳng cần nghĩ cũng biết, chắc hẳn vẫn là cái vẻ châm chọc chế giễu như thường lệ mà thôi.
“Có phải lớp phó môn nên nghe theo lời khuyên của giáo sư không?”
Chu Vận không còn hơi sức đâu đi ứng phó với cậu nữa, quay đầu bỏ đi luôn. Lúc cách nhau được hơn ba mét, phía sau truyền đến giọng nói trong trẻo và thản nhiên.
“Có đến không? Cô đến đi, tôi mời đấy.”