Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa

Quyển 2 - Chương 22



Chu Vận và Lý Tuân hẹn bảy giờ gặp nhau ở cổng trường. Năm giờ cô đã thức dậy, không tài nào ngủ được. Cô đi tắm rửa sạch sẽ, rồi thấy thời gian còn sớm nên lại đắp mặt nạ. Thế nhưng mãi vẫn chưa đến giờ hẹn, cô lại chọn hết bộ này đến bộ khác trong tủ hơn một giờ.

Lúc ra cửa thì đã hơi muộn, cô vội chạy đến địa điểm đã hẹn thì Lý Tuân có mặt ở đấy rồi từ lâu rồi.

Gió thu hiu hiu, cổng trường vào lúc bảy giờ sáng vẫn yên tĩnh. Lý Tuân mặc áo khoác sẫm màu, đứng hút thuốc trong khung cảnh cỏ cây mùa thu úa tàn. Tuổi tác thay đổi, khí chất thay đổi, anh không còn tự cao tự mãn cùng với đường tương lai rộng mở như xưa nữa, nhưng ít ra tư thái vẫn còn. Trải qua năm tháng mài dũa lộ ra nét thăng trầm; song, tính cách vẫn quái gở như trước.

Chu Vận ngồi trong xe ấn còi, hai người nhìn nhau qua cửa kính, anh dụi tắt thuốc, lên xe ngồi vào vị trí phó lái.

Chu Vận hỏi: “Đợi lâu chưa?”

Lý Tuân: “Cả buổi rồi.”

“…”

Chu Vận nhìn đồng hồ, mới muộn mười mấy phút thôi mà. Đây là lần đầu tiên họ ở riêng với nhau sau trận cãi lộn mấy hôm trước. Trên xe, Chu Vận nhác thấy Lý Tuân liếc nhìn cô vài lần, có lẽ đang đoán xem cô còn giận hay không.

Vẻ mặt Chu Vận vẫn bình thường, đây chính là bản lĩnh mới mà cô luyện được trong mấy năm qua, đó là “quên”. Chuyện gì trên thế gian này đều không tránh khỏi một chữ quên, trong những năm tháng qua cô đã nắm bắt được kỹ thuật lừa mình dối người đến trình độ bậc thầy như bây giờ. Chỉ cần “quên” đi một vài chuyện đau buồn, bất kể tốt hay xấu, chỉ cần giải phóng bộ nhớ là có thể tiếp tục sống an vui.

Lý Tuân thấy cô điềm nhiên như không liền nhắm mắt dưỡng thần.

Chu Vận lái xe đến địa chỉ thầy Lâm cho, rẻ vào khu chung cư phía sau trường học. Vốn tưởng rằng còn phải tìm tòa nhà một lúc, nhưng không ngờ thầy đã đứng ở cổng khu chờ. Trong khoảnh khắc bóng dáng thầy xuất hiện trong tầm mắt, Chu Vận phát hiện thân thể Lý Tuân cứng đờ.

Cô nói với Lý Tuân: “Anh xuống xe trước đi.”

Lý Tuân nhíu mày: “Tại sao?”

Chu Vận: “Em đi đỗ xe.”

Từ xa giáo sư Lâm đã bước đến đón, Chu Vận vội vàng mở khóa cửa, đẩy Lý Tuân đang dùng dằng ra ngoài. Tinh thần thầy rất tốt, cách đó năm mét đã bắt đầu chỉ chỉ Lý Tuân, còn chưa nghĩ ra muốn nói gì thì đã đến gần đấm cho Lý Tuân một cú. Nhìn quả đấm có vẻ khí thế lắm nhưng khi đánh vào người Lý  Tuân lại không hề gây ra động tĩnh gì.

“Cái thằng chết bầm này!”

Lý Tuân cúi đầu, giọng nói hơi khàn: “Thầy…”

Chữ thầy vừa thốt ra, mắt Chu Vận và giáo sư Lâm đều hoen đỏ. Lòng Chu Vận vô vàn chua xót, hít sâu một hơi kiềm nén nước mắt, cười nói với thầy Lâm: “Thầy, em đi đỗ xe trước ạ.”

Cô rẽ xe, đỗ dưới tán cây ven đường. Lúc tắt máy có hai chiếc lá khô rơi xuống kính chắn gió, rồi bị gió thổi rơi xuống mặt đất. Chu Vận lấy khăn giấy ra lau mắt, dặm lại lớp trang điểm rồi mới xuống xe.

Thầy Lâm nhìn thấy Chu Vận, cười rạng rỡ: “Ôi, trưởng thành hết cả rồi.”

Chu Vận cung kính thăm hỏi, giáo sư Lâm chỉ cô và Lý Tuân nói: “Trước kia hai em thích làm chung với nhau, giờ lại cùng một công ty, thật có duyên.”

Chu Vận cười nói: “Đúng vậy ạ, thật là trùng hợp.”

Giáo sư Lâm dẫn họ vào nhà, trong khu này phần lớn là giáo sư đại học thành phố. Tuy không tiện nghi bằng khu trường học mới xây bên ngoài, nhưng có vẻ đầm ấm hơn, khuôn viên sạch sẽ, rác được đổ đúng nơi quy định, ngay cả xe đạp cũng được dựng gọn gàng đúng chỗ.

Nhà thầy ở tầng bốn, không có thang máy, họ vừa trò chuyện vừa leo cầu thang. Vừa đến tầng ba thì cửa nhà đã mở, bà Triệu Quả Duy vợ thầy Lâm cười ôn hòa đón tiếp.

“Ôi, hoan nghênh, hoan nghênh, đã ăn sáng chưa, mau vào đây.”

Triệu Quả Duy là giáo sư khoa lịch sử, khuôn mặt phúc hậu.

“Trông ngày trông đêm, cuối cũng đã gặp được bọn em rồi.”

Chu Vận hoảng hốt: “Dạ…”

Triệu Quả Duy cười nói: “Từ hôm thứ Tư thầy Lâm của bọn em nghe điện thoại xong đã bắt đầu trông ngóng, nếu bọn em không đến chắc cô phải đưa ông ấy đi bệnh viện mất.”

“Nói xấu gì tôi vậy hả?” Giáo sư Lâm bất mãn, “Mau hâm thức ăn lại đi, chắc chắn là chúng chưa ăn sáng rồi. Cái thằng nhóc này lúc nào cũng nhịn ăn sáng cả.”

Giờ hẹn quá sớm, nguyên nhân chủ yếu là buổi chiều thầy Lâm còn tham dự một buổi hội thảo khoa học. Nhưng Chu Vận được Triệu Quả Duy cho hay, buổi sáng vốn thầy Lâm cũng có một cuộc họp, nhưng ông từ chối, ông thật sự rất mong ngóng được gặp lại họ.

Chu Vận khuấy bát cháo trắng, nhìn thầy hỏi thăm hết chuyện này đến chuyện kia với Lý Tuân. Cô tò mò, sáu năm ngồi tù của Lý Tuân có gì đáng để kể nhỉ… 

Hai thầy trò cứ luyên thuyên mãi, Lý Tuân hỏi gì đáp đấy, đến cuối cùng hai người hào hứng đến mức nói cả chuyện ăn uống trong tù.

Chu Vận ở bên cạnh vẫn ngoan ngoãn ngồi làm cảnh, vắt hết óc nghĩ xem lát nữa phải nhờ Triệu Quả Duy thế nào. Đang lúc cô đau khổ suy tư thì bên kia Lý Tuân nói: “Đúng rồi thầy, gần đây em làm một trò chơi, thể loại lịch sử, muốn nhờ cô giúp đỡ ạ.”

Thầy Lâm sửng sốt: “Được thôi.” Nói xong ông nhìn về phía vợ mình.

Triệu Quả Duy húp một thìa cháo, nói: “Được thôi.”

Lý Tuân gật đầu, lại bắt đầu trò chuyện với thầy Lâm về cuộc sống trong tù. Chu Vận trố mắt. Đời này của cô chưa bao giờ cảm giác mình thừa thãi như vậy.

Cô ăn hết bát cháo từ lâu mà thầy Lâm và Lý Tuân vẫn chưa có ý định dừng lại. Triệu Quả Duy huých cánh tay cô, ra hiệu cô đi theo mình.

Chu Vận và Triệu Quả Duy đi đến phòng sách. Từ bé Chu Vận đã lớn lên trong hoàn cảnh khoa học công nghệ, vô cùng xa lạ với phòng sách của nhà văn thế này. Cô tò mò quan sát bức tranh trên tường, sách bày trên kệ và cả nghiên mực đặt nơi góc bàn.

Cách trang trí của căn phòng giống hệt với khí chất của Triệu Quả Duy, nồng đượm mùi sách và đậm nét an hòa.

“Đừng chờ họ.” Triệu Quả Duy đi đến bàn sách, “Họ phải nói đến tận trưa cho xem, đàn ông nhiều chuyện lắm.”

Triệu Quả Duy ngồi xuống, Chu Vận cung kính đứng một bên. Bà thấy thế bèn cười nói: “Sao em hiền vậy? Không giống với đồng nghiệp của em chút nào.”

Chu Vận: “Con người anh ấy lúc nào cũng gan dạ ạ.”

“Gan dạ một chút mới tốt.” Triệu Quả Duy vừa nói vừa mở quyển sổ ra, trên đó ghi chi chít chữ, bà giở đến tờ mới nhất, “Đàn ông thời nay thiếu nhất là lòng can đảm, thế nhưng nó lại là điều quan trọng nhất.” Bà nhìn Chu Vận, nhỏ giọng nói, “Em xem thầy Lâm của bọn em đi, là kiểu nhát gan điển hình đấy.”

Chu Vận không biết tiếp lời thế nào.

Triệu Quả Duy: “Sáu năm trước, lúc thằng bé kia mới vào tù, thầy của bọn em như gặp phải cú sốc lớn.”

Chu Vận sửng sốt, nét mặt Triệu Quả Duy hiền hòa như đang kể lại một câu chuyện vui.

“Lúc sơ thẩm ông ấy cũng không dám đi xem, một mình trốn trong nhà như đứa trẻ. Sau đó ngày nào cũng nhắc đến hoàn cảnh trong tù thế nào, cứ cách năm ba ngày lại âu sầu một lần, còn khổ hơn cả bản thân sống trong ngục giam. Cô nói hoặc là ông đi cướp ngục, còn không có bản lĩnh này thì ngoan ngoãn đợi người ta ra ngoài đi.” Triệu Quả Duy nói xong còn chậc chậc hai tiếng, “Thật là kỳ lạ, thiên tài hai mươi mấy tuổi muốn vực dậy làm lại cuộc đời khó lắm sao? Nếu khó thì cũng đồng nghĩa với chuyện cậu ta chỉ tốt mã dẻ cùi, hữu danh vô thực, chuyện đơn giản như vậy có gì phải lo lắng.” Bà lại thở dài, “Hoặc là quá nông cạn, cứ canh cánh trong lòng chuyện quá khứ không cứu vãn lại được. Em hãy nhớ đừng bao giờ yêu loại đàn ông như vậy, nhất định là phải chọn người luôn nhìn về tương lai mới được.”

Những lời nói của Triệu Quả Duy khiến Chu Vận sững sờ.

Quả là nữ anh hào mà!

Nếu ban đầu cô có cái nhìn thấu đáo bằng một nửa của bà thì đã không đau đớn đến mức tan nát cõi lòng như thế. Tính ra thầy Lâm còn mạnh mẽ hơn cô một chút, ít ra ông còn khóc lóc kể lể với vợ mình được. Mà khoảng thời gian đó, cô chỉ biết ôm lấy nỗi nhớ nhung và đau khổ riêng mình, giống như hát vở kịch một vai dài đằng đẵng.

Lúc Chu Vận đang cảm khái cho số phận của họ thì Triệu Quả Duy lại thản nhiên bổ sung một câu: “Nhưng ai rồi cũng phải trải qua cửa ải sóng gió này, vì không ai có thể nhảy vọt đến giai đoạn trưởng thành cả, như thế chỉ là trưởng thành giả thôi.”

“…” Lời nói chuyển ngoặt này lại khiến Chu Vận á khẩu không trả lời được.

Giáo sư khoa văn tài nghệ cao cường, nói chuyện vô cùng kín kẽ, thay đổi luận điểm rất nhanh, đến cuối cùng lại không đứng về bên nào. Mọi người muốn nghĩ theo hướng nào cũng được.

“Đến đây đi.” Triệu Quả Duy đan tay lại, “Có gì cần cô giúp thì cứ nói.”

Chu Vận lặng lẽ lấy bản kế hoạch tuyên truyền Võ Tướng Vô Địch trong túi ra. Triệu Quả Duy đeo kính lên, nhìn kỹ càng một lần. Sau đó lại lật về trang đầu tiên, xem lần nữa.

Chu Vận thấy bà xem kỹ như thế lại có chút thấp thỏm. Đương nhiên cô đã dốc hết sức xây dựng kế hoạch tuyên truyền, nhưng vì làm việc lâu với đám người Đổng Tư Dương và Trương Phóng, cô sợ trình độ của mình đã bị ảnh hưởng từ lúc nào không hay.

“Bối cảnh trò chơi của bọn em vào thời đại chiến quốc à?” Triệu Quả Duy hỏi.

“Vâng ạ.”

“Cụ thể là ở thời điểm nào?”

“Là ở đoạn đầu, trước năm 239.”

“Vua Tần chính thức tự mình chấp chính hả?”

“Vâng ạ.”

Triệu Quả Duy là chuyên gia lịch sử nổi tiếng, dù ôn hòa dễ gần nhưng vẻ văn nhân vẫn rõ nét. Chu Vận bị những câu hỏi ngẫu nhiên của bà làm khẩn trương, sợ nói sai một câu sẽ để lại ấn tượng không chuyên nghiệp với bà.

“Sao lại chọn giai đoạn này?”

“À…” Chu Vận châm chước, “Chiến trận quan trọng đầu tiên bọn em thiết kế là vua Tần dẹp quân phản loạn Lao Ái. Sau trận chiến này, vua Tần hoàn toàn nhổ được cái gai trong mắt là Lã Bất Vi, bắt đầu hành trình tiêu diệt sáu nước chư hầu. Bọn em cảm thấy đây là bước khởi đầu tương đối thích hợp ạ.”

“Ừ, còn có thể thêm thắt vào chi tiết linh tinh.” Triệu Quả Duy cười nói, “Doanh Chính, Triệu Cơ, Lã Bất Vi, Lao Ái, màn dâm loạn này thật sự là vở kịch hay, quả thật thích hợp để làm mở màn.”

“…”

Thật ra họ cũng đã suy nghĩ đến nhân tố này.

“Bọn em thiết kế rất đầy đủ.” Triệu Quả Duy nói.

Lần này Chu Vận không khiêm tốn, kiên định nói: “Đúng vậy, bọn em  quyết tâm phải đưa ra sản phẩm tốt, tuyệt đối không làm qua loa ạ.”

Triệu Quả Duy cười cười, bảo Chu Vận giới thiệu về trò chơi. Dưới sự hướng dẫn của Chu Vận, Triệu Quả Duy tự mình trải nghiệm nó rồi bắt đầu cho ý kiến. Ý kiến bà đưa ra rất tường tận, cặn kẽ đến từng lời thoại, luôn luôn đi thẳng vào trọng tâm, khiến Chu Vận nhiều lần đổ mồ hôi lạnh, cầm bút cuống cuồng ghi chép.

Thời gian trôi qua khá nhanh, nháy mắt đã đến trưa. Chu Vận cau mày ghi nhớ từng lời nói của Triệu Quả Duy không sót một chữ, vừa ngẩng đầu đã thấy bà đang cười nhìn mình.

Cô dè dặt hỏi: “… Sao thế ạ?”

Triệu Quả Duy lắc đầu: “Không có gì, cô nhớ lúc trước thầy em hay khen em với cô, vừa nhắc đến lớp phó môn là khen không ngớt.”

Chu Vận đỏ mặt: “Thầy quá khen thôi ạ.”

Triệu Quả Duy lại nói: “Thế nhưng không nhắc đến nhiều bằng thằng nhóc kia.”

“…”

Triệu Quả Duy cười khanh khách: “Làm phụ nữ khó lắm.”

Chu Vận lén liếc nhìn ra ngoài phòng, thầy vẫn còn đang tâm sự với Lý Tuân. Trên bàn bát đũa đã được dọn dẹp, trải lại tấm khăn in hoa kiểu cũ nhưng gọn gàng sạch sẽ tự lúc nào. Chiếc bàn đặt kế bên ban công, buổi sáng không nhìn thấy gì hay, nhưng đến buổi trưa từng tia nắng chiếu vào giống như ngọn lửa ấm áp xua đi tất cả những hiu quạnh lạnh lẽo.

Ánh nắng soi lên lưng Lý Tuân mang đến cảm giác ấm nồng lạ thường, Chu Vận nghĩ thầm, ắt hẳn lúc này lưng anh rất nóng.

Thầy Lâm đối xử Lý Tuân giống như con đẻ.

Cửa phòng sách không đóng, ánh nắng mang theo cuộc nói chuyện loáng thoáng bên ngoài đến. Thầy hỏi Lý Tuân về công việc hiện tại, ông giới thiệu không ít công ty và học viện nghiên cứu nhưng đều bị anh từ chối.

“Không cần đâu ạ.” Lý Tuân khẽ nói, “Công ty hiện tại của em rất tốt.”

Thầy thở dài: “Em sẽ vất vả nhiều đây.”

Lý Tuân: “Không có ạ, em thấy rất dễ chịu.”

“Nhưng em phải nhớ kỹ một câu…” Thầy bỗng thay đổi giọng điệu, vẻ mặt nghiêm túc, “Bất kể tương lai gặp phải khó khăn gì, em nhất định phải đi đúng đường.” Ông đưa ngón tay chọc vào bả vai Lý Tuân, gằn từng câu từng chữ như sợ anh không nghe, “Đừng bao giờ phí hoài bản thân mình nữa.”

Buổi chiều thầy Lâm phải chuẩn bị đi dự hội thảo, Triệu Quả Duy muốn giữ họ lại ăn trưa nhưng Chu Vận khéo léo từ chối.

“Hôm nay bọn em đã quấy rầy nhiều rồi, hơn nữa cô còn cho em rất nhiều ý kiến, em phải lập tức trở về điều chỉnh.”

Triệu Quả Duy: “Thôi được, nhưng em đừng vội, trò chơi này không thể làm trong một lúc là xong ngay được đâu.”

Chu Vận lại cảm ơn rối rít rồi mới rời đi.

Lúc nói chuyện với thầy Lâm, Lý Tuân phải dằn lại cơn nghiện thuốc, vừa ra cửa liền châm thuốc hút ngay.

Chu Vận đang nhớ lại đề xuất của Triệu Quả Duy khi nãy, ý kiến của bà đã góp thêm rất nhiều ý tưởng phát triển cho cô, nếu như được thường xuyên gặp bà thì tốt biết mấy. Cô vừa mới nghĩ như vậy, bên này Lý Tuân đã nói: “Cô Triệu Quả Duy sẽ làm cố vấn cho dự án của bọn em, sau này có vấn đề gì thì cứ đi hỏi.”

Chu Vận nhìn về phía anh. Anh hiểu được kiểu hợp tác chiều sâu thế này từ khi nào thế?

Lý Tuân nói tiếp: “Mấy ngày nữa bà sẽ tranh thủ viết bài tuyên truyền cho trò chơi, đến lúc đó căn cứ theo tốc độ cập nhật mà gửi đến. Dự án này của bọn em sẽ được mang mác là ‘trò chơi bám sát lịch sử nhất trong sử học’ đấy.”

Chu Vận ngớ người, hỏi anh: “Nếu giáo sư Triệu là cố vấn lịch sử cho chúng ta trên danh nghĩa, vậy có ảnh hưởng gì đến hình tượng học giả của cô không?’

Lý Tuân: “Không biết.”

Chu Vận: “Anh không lo lắng gì hết sao?”

Lý Tuân: “Em lo lắng ảnh hưởng danh dự của cô như vậy thì còn đến đây làm gì?”

Ra khỏi tòa nhà, ánh mặt trời giữa trưa sáng chói khiến họ nheo mắt lại. Lý Tuân vô tình nhìn lướt sang khuôn mặt Chu Vận, anh không biết gì về mỹ phẩm, không biết mặt Chu Vận đánh phấn gì mà da lại sáng long lanh và trong suốt dưới ánh nắng.

Chu Vận khẽ chớp mắt, nhanh chóng hoàn hồn lại, phát hiện Lý Tuân đang nhìn mình liền giận dỗi nói: “Sao thế?”

Lý Tuân khẽ nói: “Da mặt mỏng như tờ giấy vậy.”

Chu Vận chỉ nghĩ anh đang châm chọc biểu hiện của cô khi nãy ở nhà thầy Lâm, nên lười phản bác.

“Vâng, ai có tố chất tâm lý tốt như quý anh đây chứ.”

Lý Tuân ngậm điếu thuốc bỏ đi.

Cuộc đối thoại ngắn ngủi này khiến Chu Vận nảy sinh một cảm giác kỳ diệu, giống như hiện tượng đã nhìn thấy trước tương lai, vô cùng quen thuộc. Cô lục lại trí nhớ trong đầu, chợt hồi tưởng đến một buổi sáng lúc học đại học,  cô đánh thức Lý Tuân say rượu ở văn phòng Hội, sau đó họ tán gẫu trong văn phòng không người như thể một đôi bạn già. Khi ấy cũng có ánh nắng, lá cây và góc an tĩnh, giống hệt như hiện giờ.

Chu Vận cúi đầu, hai người đi đến cổng chung cư, cô hỏi Lý Tuân: “Em đưa anh về nhé?”

“Không cần, em tự về đi.”

Lý Tuân đi về một phía khác. Chu Vận nhìn theo bóng lưng anh, cô chợt nhận ra đến bây giờ cô vẫn chưa biết Lý Tuân ở đâu. Mỗi lần gặp anh đều ở công ty, bao giờ anh cũng đi làm sớm hơn cô và tan sở muộn hơn cô. Trong phòng làm việc, bất cứ khi nào cô ngước mắt cũng thấy anh ở vị trí đối diện, ngoại trừ thỉnh thoảng đi ra ngoài ăn cơm, hút thuốc…

Quả thật là giống y hệt như trước đây.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.