Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa

Quyển 2 - Chương 25



Chu Vận gần như chạy trối chết. Trên đường về cô cứ suy nghĩ mãi, liệu lúc cô bỏ chạy có lộ dáng vẻ sợ hãi trước mặt Phương Chí Tịnh hay không, có để hắn nhận thấy cô đang chạy trốn hay không. Chu Vận cũng biết đó là một vấn đề vô bổ, nhưng cô không khống chế được suy nghĩ của mình, vì vậy càng rối rắm hơn.

Đã bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn không thể vượt qua chính mình. Cô không bao giờ muốn nhìn thấy Phương Chí Tịnh, vừa nghe đến giọng hắn là toàn thân cô lập tức lạnh toát từ trong ra ngoài. Quả thật là ma chướng mà!

Chu Vận càng nghĩ càng thấy khi nãy mình nên mắng hắn vài câu, không nên bỏ đi như thế. Chính suy nghĩ này khiến Chu Vận rơi vào ngõ cụt, trong đầu đều là lời nói cùng với điệu bộ đắc ý của Phương Chí Tịnh vừa rồi, cả những bài viết hắn bôi nhọ giáo sư Triệu Quả Duy và tấm poster treo trong trung tâm thương mại kia nữa.

Chu Vận xuống xe, lao vào một cửa hàng tiện lợi mua năm lon bia rồi vể công ty, ngồi giữa cầu thang thoát hiểm giải khuây. Lúc uống đến lon thứ ba, nước mắt bất giác rơi xuống. 

Cô nhớ đến cuộc thi năm xưa, tình huống bây giờ quả thật giống hệt khi đó. Phương Chí Tịnh khiến cô ghét cay ghét đắng, nhưng cô còn ghét chính mình không làm được trò trống gì hơn.

Men bia khiến tâm trạng cô yếu đuối, chút lý trí còn sót lại nói cho cô biết lát nữa còn phải tiếp tục làm việc. Cô ôm trán, hít sâu vào mười mấy hơi liền. Hiệu quả duy nhất của việc này là não thiếu oxy, mà tâm tình thì không hề ổn định.

Thật sự vô cùng trùng hợp, đúng lúc này ba người Lý Tuân, Triệu Đằng và Trương Phóng kéo nhau ra cầu thang hút thuốc. Trương Phóng nghênh ngang đi đầu, bất chợt thấy một người đang ngồi đấy thì giật mình.

“Ối trời đất ơi…” Anh ta ôm lấy ngực, nhận ra đó là bóng dáng Chu Vận, “Nhóm trưởng Chu làm gì thế?”

Trương Phóng nhanh chóng ngửi thấy mùi bia, bịt mũi lại: “Cô nhậu à?”

Tuy nói bình thường Trương Phóng trông dở hơi nhưng đến lúc mấu chốt thật sự cũng xem như có chút lương tâm. Anh ta vứt điếu thuốc đi, ân cần đến bên cạnh Chu Vận, thấy mặt cô nhòa lệ liền cứng đờ. Trương Phóng kinh hãi quay đầu, nhìn hai người đàn ông phía sau và nói bằng khẩu hình: Khóc, rồi!

Triệu Đằng liếc sang Lý Tuân, Lý Tuân im lặng nhìn bóng lưng cô.

Nữ cường nhân thường ngày đầu đội trời chân đạp đất lại một mình trốn ra cầu thang khóc, đối mặt với tình cảnh này, Trương Phóng hơi luống cuống, không khỏi nhẹ giọng hỏi han.

“Có phải áp lực công việc lớn quá hay là bị Đổng tổng mắng không?”

Trương Phóng vừa nói vừa nhích đến gần, nghiễm nhiên muốn hóa thân thành chị em bạn gái chúng mình. Đáng tiếc mông còn chưa chạm đất đã bị Triệu Đằng kéo dậy.

“Đi thôi.” Triệu Đằng nhỏ giọng.

“Gì hả?”

Triệu Đằng không giải thích, kéo Trương Phóng đi ra ngoài, gài cửa, để lại một mình Lý Tuân.

Không khí im lặng không kéo dài bao lâu, Lý Tuân lẳng lặng hỏi: “Em sao vậy?”

Giọng nói anh mang theo sức mạnh, như xuyên qua thời không phá vỡ hết mọi cơn u mê trong đầu cô lúc này. Chu Vận như thể quay về nhiều năm trước ngồi bên cây cầu đá, trước mắt là hồ nước lăn tăn trong đêm, bên cạnh hàng liễu rủ đong đưa còn phía sau là chàng trai vớt cô lên từ vực sâu thăm thẳm.

Lý Tuân: “Sao lại khóc?”

Chu Vận tỉnh táo đôi chút, lau mắt, khẽ nói: “Vừa nãy em đến trung tâm thương mại, vô tình gặp phải Phương Chí Tịnh.”

Lý Tuân: “Sau đó thì sao?”

Chu Vận: “Bọn họ ra mắt trò chơi mới…”

Lý Tuân hờ hững ừ một tiếng.

Nói chuyện với Lý Tuân rất đơn giản, mình chỉ cần nói một câu là anh có thể đoán ra tất cả phần sau của câu chuyện.

Chu Vận ngồi trên bậc thang, quay lưng về phía Lý Tuân, khe khẽ kể lại. Có thể là do đã say chếnh choáng nên giọng cô không hề có vẻ căm hận cho lắm, mà giống như đang than thở những điều ấm ức với bạn thân nhiều hơn.

“Vợ của Cao Kiến Hồng cũng ở đó, cô ta quảng cáo cho trò chơi kia. Tất cả nội dung trò chơi của họ đều nhái lại của chúng ta, ngay cả poster quảng cáo cũng giống như đúc. Còn cả chuyện của giáo sư Triệu nữa… Phương Chí Tịnh nói chính Cao Kiến Hồng sai người bôi nhọ giáo sư Triệu. Còn nói trò chơi của chúng ta chỉ có tiếng không có miếng, hắn chỉ cần động chút tay chân là đã vượt mặt chúng ta. Đúng là thứ khốn nạn!” Cô nói hết câu liền cúi gằm mặt, “Thậm chí em còn không mắng nổi hắn một câu đã bỏ chạy.”

Yên lặng một hồi, Lý Tuân chợt nói: “Em sợ hắn.”

Ngón tay Chu Vận run run, đau khổ thừa nhận: “Đúng vậy, em sợ hắn, em vô dụng quá.”

Lý Tuân khẽ cười: “Cái định nghĩa vô dụng của em thần kỳ quá đấy.”

Chu Vận: “Em hận hắn mười mấy năm nhưng không làm được gì hắn cả. Ngày xưa hắn bắt nạt Hiểu Nghiên, em chỉ có thể trơ mắt nhìn. Sau đó hắn hại anh, em cũng chỉ trơ mắt ra…”

Cô đang nói thì bỗng khựng lại.

“Không đúng, không phải là hắn, là em mới đúng.” Cô ý thức được điều này, ngẩng đầu lên, “Bởi vì em mà anh với gây thù với hắn. Nếu không phải em lôi kéo anh đi tham gia cuộc thi, anh sẽ không bao giờ biết người này. Như vậy chị anh cũng sẽ không xảy ra chuyện, anh cũng sẽ không vào tù. Và bây giờ không…”

“Chu Vận.”

Anh ngắt ngang lời nói không mạch lạc của cô.

“Em qua đây.”

Chu Vận vẫn ngồi im ở đấy. 

Lý Tuân lặp lại: “Qua đây.”

Giọng anh trầm xuống, chân cô vô thức cử động.

Lý Tuân tựa vào cạnh cửa sổ, Chu Vận đi đến trước mặt anh, rấm rức nức nở từng cơn như đứa trẻ phạm lỗi.

Lý Tuân im lặng quan sát cô, ánh hoàng hôn soi lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cô khiến cô trở nên xinh đẹp vô cùng và cũng yếu đuối đến lạ.

Anh có thể hiểu được nỗi sợ hãi của cô với Phương Chí Tịnh, cô sợ không thắng được hắn và càng sợ anh sẽ oán hận cô. Thật ra thì cô không cần nghĩ như thế.

Vẻ mặt Lý Tuân trầm tĩnh. Theo tiêu chuẩn của thế nhân, trong quãng đời không dài không ngắn của anh, chuyện đáng để hối hận đã có quá nhiều. Nhưng theo tiêu chuẩn của anh, cho đến hiện tại anh chưa hề làm… mình thất vọng.

Lý Tuân chỉ vào chiếc túi to đùng trong tay Chu Vận: “Đây là cái gì?”

Chu Vận nghẹn ngào trả lời: “Mua cho thầy Lâm.”

“Em định đi thăm thầy à?”

“Ừ.”

Anh im lặng chốc lát lại nói: “Em nói chuyện với Trệu Đằng rồi hả?”

“Ừ.”

“Động viên cậu ta được chưa?”

“Rồi.”

Anh cười cười: “Ai bảo em vô dụng, rất hữu dụng đấy chứ.”

Lý Tuân gạt tàn thuốc xuống đất, nhìn tro bụi lơ lửng rơi xuống. Anh thư thả tựa vào bên cửa sổ.

“Em cứ việc sợ Phương Chí Tịnh, không sao hết.” Một tay anh kẹp điếu thuốc, một tay chống vào khung cửa sổ, “Ai chẳng có bóng ma thời thơ ấu chứ.”

Chu Vận lặng thinh, Lý Tuân nghiêng đầu, kiêu ngạo cười nói: “Yên tâm, em sợ hắn còn kém xa hắn sợ tôi.”

Chu Vận chậm hiểu: “Gì cơ?”

Lý Tuân tốt bụng tổng kết giúp cô.

“Thì em sợ hắn, hắn sợ tôi, rất công bằng.” Anh tỏ vẻ thân thiện và kiên nhẫn hiếm hoi, từ tốn giải thích cho Chu Vận, “Có xem chương trình Thế Giới Động Vật không, chỉ có con mồi mới nơm nớp lo sợ, theo dõi tất cả động tĩnh dù là nhỏ nhặt nhất. Em sợ hắn, cho nên nhiều năm qua vẫn chú ý đến hắn. Mà hắn sợ tôi, nên tôi vừa ra ngoài hắn đã cho người theo dõi nhất cử nhất động của tôi. Em đừng lo lắng về việc hắn làm nhái lại trò chơi của chúng ta nữa, nếu hắn thật sự có thể tự sáng tạo ra trò chơi của riêng mình, không chừng trong thời gian tới tôi sẽ bó tay không làm được gì hắn. Nhưng hắn lại theo dõi tôi gắt gao, nhanh chóng muốn dồn tôi vào chỗ chết, chính điều này đã cho chúng ta cơ hội.”

Chu Vận bất ngờ hỏi: “Vậy anh sợ ai?”

Em sợ hắn, hắn sợ anh, vậy anh sợ ai?

Lý Tuân lặng lẽ nhìn cô. Bởi vì ngược sáng, Chu Vận không nhìn rõ ánh mắt của anh, chỉ cảm thấy bóng dáng thâm trầm kia có sức hấp dẫn chí mạng. Một hồi lâu, bóng đen kia từ từ đến gần, Chu Vận cảm nhận được một làn hơi nóng bên tai, sau đó là giọng nói trầm thấp.

“Ông đây đếch sợ ai cả.”

Giọng nói của anh mang theo ma tính, nó bò lên lưng cô, râm ran tê dại. Một câu không sợ ai cả đã phủi bay vẻ chán chường của Chu Vận.

Lý Tuân đứng dậy: “Em cứ tiếp tục củng cố dự án của em đi, đừng đối kháng chính diện với hắn. Tôi đã xem trò chơi của chúng rồi, chỉ có cái xác thôi, cùng lắm là có thể dựa vào việc tổ chức mấy sự kiện để thu hút người chơi, chống đỡ được ba tháng thôi.”

Chu Vận “ừ” một tiếng.

Lý Tuân: “Tôi xin phép giúp em, hôm nay về nhà nghỉ ngơi đi.”

Anh vừa định rời đi, Chu Vận chợt nhớ đến gì đó: “Đúng rồi, em nghe được một vài tin tức, không chắc là có chính xác hay không.”

Lý Tuân: “Tin gì.”

Chu Vận: “Một công ty IT từng hợp tác với em cách đây không lâu đã bị chúng thâu tóm, sếp lớn của công ty đó nói với em, hình như Phương Chí Tịnh đang tìm cách mượn xác nó để đưa công ty lên sàn chứng khoán.”

Lý Tuân lập tức cười khẩy: “Có chuyện hay để xem rồi đây, chưa đứng vững đã muốn chạy, hắn vội đi đầu thai à?”

Chu Vận: “Nếu là thật, đầu năm sau có thể bọn họ sẽ nộp hồ sơ.”

Vẻ mặt Lý Tuân điềm nhiên, nhìn Chu Vận nói: “Cứ chờ xem, nếu tôi để hắn tham gia sàn chứng khoán thành công thì tôi sẽ không mang họ Lý nữa mà bỏ thẳng chữ Mộc đi, để chữ Tử lại làm con hắn đấy.”(1)

(1) Đây là cách chơi chữ của tác giả, trong tiếng Trung từ Lý là 李 bao gồm chữ Mộc (gỗ) 木 ở trên và Tử (con trai) 子 ở dưới.

Nói xong anh bỏ đi.

Anh đi rồi Chu Vận liền bật cười, một mình đứng bên cạnh cửa sổ. Cô quay đầu nhìn ra ngoài, đôi mắt ánh lên niềm tin vào tương lai huy hoàng.

Cô về nhà ngủ một giấc thật say, ngày hôm sau tỉnh rượu người có chút lờ đờ, choáng váng, cảm giác như mình vừa mơ một giấc mộng dài. Lúc cô đánh răng rửa mặt loáng thoáng nhớ lại chi tiết trong giấc mơ kia, rồi mỉm cười trước gương.

Cô thay bộ đồ mới, ngẩng cao đầu đi làm với tinh thần phấn chấn.

Đã giải quyết phía Triệu Đằng xong, cô còn phải nói rõ mọi chuyện với Đổng Tư Dương nữa. Mặc dù đây là chuyện rất khó mở lời, nhưng ông vẫn là lão đại của công ty, là người có quyền quyết định, nên cô phải khai báo rõ ràng với ông mới phải.

Thế là mấy ngày tiếp theo Chu Vận luôn tìm cơ hội để nói chuyện riêng với Đổng Tư Dương, nhưng quả thật đây là chuyện khó như lên trời.

Suốt mấy tháng đi làm ở công ty này, cô có cảm giác mình và vị Đổng tổng này như người sống ở hai thế giới khác nhau vậy. Tuy thời đại học Lý Tuân cũng hay chẹn họng cô nhưng trường hợp hiện tại lại hoàn toàn khác. Dù Lý Tuân có làm cô tức thế nào thì vẫn thừa nhận cô là người có tài năng, cho dù có ăn nói khó nghe thế nào nhưng ít nhiều cũng có chút dối lòng. Còn Đổng Tư Dương thì…

Chu Vận không biết trước đây ông từng bị phụ nữ làm tổn thương, hay là mang nặng chủ nghĩa gia trưởng không chấp nhận phụ nữ tài giỏi nữa. Quan niệm của ông thật sự giống như là ở thế kỷ trước vậy. À không, thế kỷ trước còn chưa đủ, phải là trước, trước nữa; trước cả triều Thanh, ít nhất phải là triều Minh, cái thời mà đến bữa ăn cơm, đàn bà con gái không được ngồi cùng bàn với đàn ông nữa kia.

Chu Vận chuẩn bị tinh thần sẵn sàng rồi mới dám đi tìm Đổng Tư Dương để ‘tự thú’.

Đổng Tư Dương không buồn ngó ngàng đến cô, cô gọi ông mấy tiếng liền cũng không thể khiến đầu ông ngẩng lên khỏi đống văn kiện trong tay. Chu Vận rướn cổ nhìn ngó, rồi nói: “Ơ, báo cáo tài vụ ngắn gọn như vậy mà Đổng tổng xem lâu đến thế à.”

Đổng Tư Dương gằn giọng: “Có phải dạo này tôi quá dễ dãi với các người rồi không hả?”

Chu Vận thấy mặt ông tối sầm liền dịu giọng nói: “Đổng tổng, tôi có chuyện muốn thưa với ông.”

Đổng Tư Dương vứt bản báo cáo xuống bàn: “Pha trà đi.”

“…”

Chu Vận nén nhịn đi pha trà cho ông trước. Sau khi pha xong bưng vào, Đổng Tư Dương thổi cho trà bớt nóng một lúc lâu rồi mới nhăn nhó uống một hớp, Chu Vận tranh thủ thời cơ: “Đổng tổng, tôi có chuyện muốn thưa ạ.”

Đổng Tư Dương nhìn dáng vẻ trịnh trọng kỳ lạ của cô, cười khẩy một tiếng, ung dung nói: “Nói cái gì, có phải là cái chuyện công ty Cát Lực củ khỉ kia không?”

Nỗi kinh ngạc của Chu Vận hiện hết lên mặt.

Đổng Tư Dương đặt cốc trà xuống, chỉ cô và nói: “Tôi đã bảo phụ nữ có tầm nhìn hạn hẹp lắm mà, sợ trước lo sau, lóng nga lóng ngóng.”

Chu Vận ngệch mặt.

Đổng Tư Dương nói tiếp: “Nếu cô muốn dùng công ty tôi làm bàn đạp thì cứ im lặng mà dùng đi, đến khi vắt cạn tài nguyên thì cuốn gói chuyển sang công ty khác, sao phải đề cập đến cái nguyên nhân kết quả này làm gì?”

Sau giây phút kinh ngạc, Chu Vận lại bị câu nói sau của Đổng Tư Dương đả động.

Ban đầu quả thật cô tính toán như vậy, để Lý Tuân thích ứng với công nghệ mới rồi sau đó sẽ đi. Khi ấy cô thật sự cảm thấy mình như tên sát thủ ngông nghênh bay lướt như gió. Nhưng rồi dần dần theo từng giai đoạn của dự án, cô đã vô thức hòa nhập vào hoàn cảnh bấp bênh nơi này, thân thiết với đám người nhí nhố trong công ty. Thế là sát thủ vứt đao, bắt đầu coi họ là đồng bạn.

Trong giây phút Chu Vận thất thần, Đổng Tư Dương vẫn nhìn cô. Khác hẳn với vẻ hùng hổ, xông xáo thường ngày, lúc này ánh mắt Chu Vận vô cùng thuần khiết trong veo, giống như Lý Tuân đã từng nói…

“Ngây thơ ngốc nghếch.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.