Chu Vận đi theo sau Lý Tuân. Thật ra thì cô còn một câu hỏi khác nữa, nhưng khi bước vào văn phòng, nhìn thấy chăn đệm trải trên sô pha thì lại cảm thấy không cần thiết phải hỏi nữa rồi.
Chỉ có máy vi tính của Lý Tuân đang hoạt động, Chu Vận đến xem, trên màn hình mở nhiều cửa sổ, cô xem lướt qua, là lệnh netstat (1).
(1) Netstat là một công cụ hữu ích tương thích trên cả hệ điều hành Windows và UNIX cho phép bạn kiểm tra những dịch vụ nào đang kết nối đến hệ thống của bạn. Nó rất hữu ích trong việc phân tích hoạt động đang xảy ra trên hệ thống của bạn khi bạn cố gắng ngăn chặn một cuộc tấn công nhằm vào nó.
Chu Vận học ngành công nghệ thông tin đã nhiều năm, luôn đi theo con đường chính thống, tuy không phải cô không biết một chút nào về kỹ thuật hack nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức khái quát mà thôi.
Cô biết netstat kiểm tra quá trình nghe trên cổng TCP và UDP (2), sau đó cung cấp thông tin chi tiết và hoạt động mạng.
(2) TCP (Transmission Control Protocol – Giao thức điều khiển truyền vận). Khi sử dụng TCP, các ứng dụng trên các máy chủ được nối mạng có thể tạo các “kết nối” với nhau, mà qua đó chúng có thể trao đổi dữ liệu hoặc các gói tin.
UDP (User Datagram Protocol – Giao thức gam dữ liệu người dùng) Khi dùng UDP, chương trình trên mạng máy tính có thể gửi những dữ liệu ngắn được gọi là datagram tới máy khác.
Chu Vận quay đầu hỏi Lý Tuân đang rót nước.
“Anh định truy tìm kẻ tấn công à?”
Lý Tuân không trả lời, bưng cốc nước đi đến, lúc đi ngang qua bàn làm việc của Trương Phóng, anh kéo hộc bàn lấy một hộp bột cacao. Khẩu vị của Trương Phóng và Chu Vận khá giống nhau, rất thích đồ ngọt. Nhưng Trương Phóng lại cho rằng đàn ông thích ăn ngọt có vẻ hơi “bóng”, nên giấu hết tất cả bánh kẹo ở sâu trong tận hộc bàn.
Lý Tuân xé gói bột cacao, đổ vào cốc nước nóng, bưng đến trước mặt Chu Vận.
Chu Vận nói: “Sao anh không khuấy?”
Lý Tuân lạnh nhạt nhìn cô, Chu Vận ngoan ngoãn nhận lấy cốc. Cacao nóng chảy xuống bụng tức thì xua đi khí lạnh trong cơ thể, Chu Vận bất chợt cảm thấy hạnh phúc quá đỗi. Cô bưng cốc ngồi cạnh Lý Tuân, cũng nhìn vào màn hình giống anh.
“Có thể truy tìm được hacker bằng cách đấy không?”
“Không.” Anh lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc lá trên bàn, vừa châm vừa nói, “Chỉ có thể biết được những truy cập vào hệ thống, nếu đối phương không tấn công thì sẽ không phát hiện ra.”
Chu Vận lục lại mớ kiến thức nông cạn về hack trong đầu, đề nghị: “Viết một chương trình kiểm tra hàng ngày thì sao, để hệ thống tự động phát chỉ lệnh sau một khoảng thời gian nhất định, nếu như đối phương trùng hợp đụng phải…”
Lý Tuân ngậm lấy điếu thuốc, dựa vào ghế, chậm rãi lắc đầu: “Cậu ta không phải tay mơ kiểu đó đâu.”
“Cậu ta á?” Chu Vận nhạy cảm bắt được từ khóa, “Là người quen của anh à?”
“Ừ.” Lý Tuân thoáng nhìn cô, thong thả nói, “Em cũng biết.”
“…”
Chu Vận nhìn vào mắt anh, thoáng chốc liền nhớ đến một người: “Có phải cái tên nhỏ thó lúc trước đi cùng anh không?”
“Đúng.”
Chu Vận bỏ cốc xuống, hỏi: “Lần đó gặp xong không thấy xuất hiện nữa nên em cũng quên hỏi anh, rốt cuộc hắn ta làm gì.”
Lý Tuân khẽ hất cằm về phía máy tính: “Không phải đã xuất hiện rồi sao.”
Chu Vận lặng thinh, Lý Tuân lấy điếu thuốc ra, gạt tàn thuốc, nói: “Quen nhau trong tù, về phần làm gì…” Anh chỉ vào màn hình, “… thì là cái này đây.”
“Hacker?”
“Ừ.”
“Vì thế mà ở tù hả?”
“Cứ coi là vậy, cậu ta tấn công hệ thống của một công ty mạng đã lên sàn chứng khoán, cuỗm được không ít tiền, bị phán quyết bảy năm tù giam.”
Chu Vận khẽ nói: “Nhìn là đã biết hắn ta không đàng hoàng mà.”
Ánh mắt Lý Tuân lạnh lùng: “Vậy em nhìn tôi có đàng hoàng không?”
Chu Vận nhìn anh đăm đăm, ban đầu Lý Tuân còn nhìn lại cô, sau đó có thể vì ánh mắt Chu Vận quá cương quyết không chịu nhường bước nên anh mới từ từ dời mắt đi.
Chu Vận: “Sao lúc nào anh cũng bênh hắn vậy?”
Lý Tuân không nói lời nào, Chu Vận nói: “Em chỉ nhận xét vậy thôi, không phải ám chỉ anh. Em có thể hiểu được cách nhìn của anh đối với hắn, nhưng hai người vốn không giống nhau.”
“Đều ở chung một phòng giam, có cái gì không giống.” Lý Tuân liếc nhìn Chu Vận, “Huống chi trình độ của cậu ta rất giỏi, cao hơn em nhiều.”
Chu Vận nghĩ thầm, cô cũng sắp ba mươi tuổi mà bị trúng kế khích tướng rõ rành rành thế này mới đúng là khôi hài đấy.
“Vậy được thôi.” Chu Vận điềm tĩnh nói, “Trình độ giỏi thì tốt, anh kéo hắn nhập bọn đi. Đến lúc đó hai người các anh cộng thêm Đổng Tư Dương, công ty chúng ta sẽ trực tiếp đổi tên thành ‘Liên minh người cải tạo’ được rồi.”
Lý Tuân quay ngoắt đầu đi không nhìn cô nữa.
Chu Vận hỏi: “Hắn có làm cơ sở dữ liệu bị tổn thất lớn không?”
Anh im lìm.
Chu Vận lại nói: “Nếu không bắt được thì cứ bỏ đó đi, trước tiên phải vá lại lỗ hổng bảo mật của hệ thống đã.”
Anh vẫn không nói gì, thậm chí cũng không buồn nhìn cô, chỉ ngậm điếu thuốc, cả người đều toát lên hai chữ CÁU KỈNH to đùng.
Chu Vận: “…”
Không khí có chút kỳ lạ, nhất thời Chu Vận không biết phải nói gì. Thật ra cô có thể loáng thoáng đoán được nguyên nhân anh tỏ thái độ như thế. Tuy hành động của người kia không đứng đắn, nhưng hắn có thể là người bạn duy nhất của Lý Tuân trong suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng trong tù, và còn là nhân tài công nghệ giống như anh nữa chứ. Cô tỏ thái độ với hắn rất dễ khiến Lý Tuân cảm thấy khó chịu.
Nhưng con người Chu Vận khá hẹp hòi, cô thật sự không muốn thừa nhận Lý Tuân giống với những kẻ phạm pháp chân chính ở trong tù kia.
Đối với ngành công nghệ thông tin, ban đầu là do mẹ cô ép cô học, càng về sau cô lại thật sự yêu thích nó. Mà Lý Tuân chính là một chất xúc tác cực kỳ quan trọng trong việc này. Là anh khơi dậy hứng thú của cô với lập trình, và cũng chính anh là người đã cho cô niềm tin khoa học công nghệ mang đến nền văn minh cho xã hội. Cho nên cô đặc biệt xem thường những kẻ dùng công nghệ làm chuyện ác, cũng xem thường những kẻ rình mò trộm cắp được mà còn vênh váo đắc ý.
“Hầu Ninh bị vào tù là có nguyên nhân.” Trong lúc Chu Vận tập trung suy nghĩ, Lý Tuân cất lời, “Tính cách cậu ta quái gở, hồi bé luôn bị bắt nạt thê thảm. Sau đó có người thấy kỹ thuật tin học của cậu ta giỏi, chủ động làm bạn với cậu ta. Kết quả người ta nói gì cậu ta nghe nấy, bị người ta lừa đi trộm tiền trong tài khoản, ngồi tù nửa năm. Sau khi rời khỏi đó gã bạn kia lại tìm đến cậu ta, cậu ta lại tin tưởng hắn.”
“Sau đó bị bắt nữa hả?” Chu Vận gần như muốn cười thật to, “Kỹ thuật giỏi quá nhỉ.”
Lý Tuân nhận ra vẻ chế giễu trong giọng điệu của cô: “Cậu ta bị bắt tổng cộng hai lần. Lần đầu tiên là bạn của cậu ta quá tham, để lại một đống dấu vết. Lần thứ hai là gã bạn kia ăn hai đầu, bảo Hầu Ninh đánh cắp tài liệu quan trọng của công ty, bán được một số tiền lớn. Sau đó lại nghe nói ông chủ công ty kia treo giải thưởng bắt hacker, hắn liền xung phong đi bắt trộm, bán đứng Hầu Ninh, rồi ôm thêm một khoản nữa chạy trốn ra nước ngoài.”
Chu Vận nghe xong, nhỏ nhẹ nói: “Anh không thể giải thích cho hắn như vậy, hắn đã vào tù một lần rồi, ra ngoài còn không biết hối cải.”
Lý Tuân: “Cậu ta xui thôi.”
Chu Vận không nhịn được tranh luận với anh: “Đây không phải là ‘xui’, hắn đủ lớn để biết bản thân mình đang làm cái gì.”
Lý Tuân nhìn cô, bình tĩnh nói: “Tôi nói cậu ta xui là bên cạnh cậu ta không có ai có thể đưa cậu ta về đường ngay.”
Chu Vận sửng sốt, cô cảm giác được ánh mắt Lý Tuân lúc này có rất nhiều thứ muốn bày tỏ, nhưng cô còn chưa kịp nhìn kĩ thì anh đã nhanh chóng dời mắt đi.
Mặt Chu Vận hơi nóng, hai người ngồi im lặng một hồi, cô tìm đề tài nói: “Vậy… tại sao hắn lại muốn hack hệ thống của chúng ta?”
Lý Tuân: “Lúc trước cậu ta bảo tôi ra nước ngoài với cậu ta, tôi không đồng ý.”
Chu Vận thầm xuýt xoa may mắn quá, lại hỏi: “Thế bây giờ hắn đang ở nước ngoài à?”
Lý Tuân lắc đầu: “Chắc là còn ở trong nước.”
“Sao anh biết, anh không tra được IP của hắn kia mà?”
“Cậu ta nhắn tin cho tôi.”
“…”
Lý Tuân nói: “Cậu ta được Phương Chí Tịnh thuê.”
Sắc mặt Chu Vận sa sầm: “Gì cơ?”
Lý Tuân nói: “Nhưng không phải gặp mặt trực tiếp. Trò chơi của Cát Lực sẽ phát hành vào năm sau, bây giờ đang tuyên truyền đợt cuối. Phương Chí Tịnh giao dự án cho cấp dưới tên là Vương Khoa chịu trách nhiệm, đây là ý tưởng của nhóm Vương Khoa nghĩ ra. Đại khái là muốn phá nát trò chơi của chúng ta, kéo hết người chơi về bên kia.”
Chu Vận oán hận một hồi rồi lại hỏi Lý Tuân: “Sao anh biết rõ như thế?”
“Hầu Ninh nói.”
“Sao hắn lại nói cho anh biết?”
Lý Tuân cười khẩy, rút tiếp một điếu thuốc đưa lên miệng, nói không rõ tiếng: “Cậu ta biết tôi và công ty đó có thù oán nên luôn theo dõi chúng, lúc biết được họ chuẩn bị giở trò thì tự đề cử mình trước. Vốn bọn Vương Khoa chỉ muốn tìm người viết chương trình hack game thôi, nhưng Hầu Ninh nói cậu ta có thể chọc thẳng vào cơ sở dữ liệu.”
Chu Vận giận nghiến răng nghiến lợi.
“… Tên khốn kiếp, lần trước còn trộm ví của em nữa.” Cô vỗ bàn, “Báo cảnh sát đi!”
Lý Tuân điềm nhiên nói: “Không dễ vậy đâu, lần này cậu ta rất cẩn thận. Hơn nữa em báo cảnh sát sẽ dễ dàng kích thích đến tâm trạng của cậu ta. Hầu Ninh là một người vô cùng nhạy cảm, em cẩn thận một cái móng tay của cậu ta thôi cũng có thể làm rối tung toàn bộ dữ liệu người chơi của em đấy.”
Chu Vận nghiến răng. Lý Tuân thấy cô tức giận như vậy liền cười nói: “Đã bảo em ở nhà ăn Tết đi, chạy đến đây làm gì, chuốc bực vào người.”
Chu Vận vô thức dẩu môi, nói: “Hắn gửi tin cho anh làm gì, khoe khoang à?”
“Có lẽ vậy.”
“Chúng ta cho hắn ít tiền liệu có thể giải quyết được không?”
“Cậu ta làm việc này không phải vì tiền, với lại cái trò chơi rởm của em thì được bao nhiêu tiền chứ.”
Chu Vận: “Được lắm, hắn còn có khí khái gớm nhỉ.”
Lý Tuân: “Cậu ta chỉ không cam tâm tôi bỏ mặc cậu ta thôi.”
Chu Vận: “Hắn bao nhiêu tuổi rồi mà còn con nít vậy sao?”
Lý Tuân: “Quả thật tính cách cậu ta giống như con nít vậy.”
Chu Vận tức tối hừ một tiếng: “Anh có thể bắt hắn không?”
“Cơ bản là không.”
Chu Vận nhìn anh khinh bỉ không hề nể nang. Lý Tuân thấy vậy, khóe môi nhếch cười càng rõ rệt. Anh nghiêng người, đối mặt với Chu Vận, trêu chọc cô: “Sao hả, em cảm thấy tôi chắc chắn bắt được cậu ta à?”
“… Cũng không phải thế.” Chu Vận nhỏ giọng nói, thật ra đáp án của cô là “phải”.
Thời điểm Lý Tuân vừa ra tù, Chu Vận suy nghĩ vấn đề còn có thực tế. Nhưng theo thời gian trôi đi, ý tưởng của cô càng lúc càng mông lung, suy nghĩ lúc đôi mươi lại nảy sinh lần nữa. Cô luôn cho rằng Lý Tuân là Transformers, siêu cấp vô địch, cân cả thế giới.
Cô cầm cốc lên uống sạch, yên lặng kiểm điểm bản thân.
Lý Tuân chỉ nhìn vẻ mặt là đã biết tỏng ý nghĩ của cô rồi, anh không đưa ra bất cứ ý kiến gì, chỉ nhếch môi, thờ ơ hút thuốc.
Chu Vận nói: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Lý Tuân: “Để tôi thử liên lạc cậu ta xem.”
Chu Vận: “Nếu hắn không chịu phối hợp thì sao.”
Lý Tuân không trả lời.
Chu Vận lại hỏi: “Anh có số điện thoại của hắn à?”
Lý Tuân: “Không có, cậu ta không dùng số điện thoại di động cũ nữa, số máy gửi tin nhắn cho tôi lúc trước cũng đã thay đổi.”
Chu Vận lại hỏi: “Vậy hắn hack hệ thống có lấy được nhiều dữ liệu không?”
Lý Tuân khẽ cười nói: “Hệ thống của chúng ta chỉ là đậu hũ trước mặt cậu ta thôi. Thời gian khi nào tấn công, mức độ phá hoại thế nào đều phải tùy theo tâm trạng của cậu ta.”
Chu Vận im lặng.
Lý Tuân khẽ nhìn cô, nói: “Không vui à?”
“Không có.”
“Mỗi người đều có sở trường riêng, cậu ta chuyên làm những việc này nên đương nhiên thực hiện nó dễ như bỡn rồi.”
Chu Vận: “Anh không cần an ủi em, nhanh lên đi, phải xử lý chuyện này thế nào.”
Lý Tuân trầm tư, anh lại vươn tay lấy hộp thuốc lá, Chu Vận bỗng nói: “Đừng hút nữa.”
Lý Tuân ngậm lấy điếu thuốc còn chưa kịp châm, nhìn về phía Chu Vận.
Chu Vận nói: “Anh cứ hút liên tù tì đấy.”
Lý Tuân: “Đâu có.”
Chu Vận hất cằm về phía gạt tàn thuốc chứa đầy đầu lọc: “Từ lúc em bước vào văn phòng anh chưa hề dừng lại. Dù sao anh cũng không nghĩ ra cách xử lý, đừng lãng phí thuốc nữa.”
“Ồ.” Lý Tuân cười lạnh, “Cho nên bây giờ ngay cả tôi hút thuốc cũng bị coi là lãng phí à?”
Chu Vận lặng thinh, chỉ nhìn chằm chằm anh. Năm giây sau, Lý Tuân thầm chửi một tiếng rồi vứt điếu thuốc đi.