Sau Khi Cá Mặn Thế Gả

Chương 139: 139: Khách Từ Phương Xa



Nhan Tích Ninh chưa bao giờ trải qua loại cảm giác này, hắn như là thuyền nhỏ giữa cuồng phong sóng lớn, tùy ý sóng gió mang theo hắn đi về phía trước.

Hoặc như là một đám mây trên bầu trời, tùy theo gió nâng hắn bay đi.

Thân thể hắn trôi nổi, pháo hoa trong đầu một đóa tiếp một đóa mà nở rộ.
Tuy rằng là lần đầu tiên ôm nhau kích tình với Cơ Tùng, nhưng hai người đều cảm nhận được sự vui sướng cực hạn.

Cơ Tùng lần đầu tiên khai trai không khống chế được, Nhan Tích Ninh cũng sắp vui đến hôn mê bất tỉnh.
Hắn cũng không biết chính mình quay về Vương phủ khi nào, chỉ biết là khi mình tỉnh lại, đã là buổi tối ngày thứ ba.

Thấy hắn tỉnh lại, Cơ Tùng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “A Ninh, ngươi cảm thấy đỡ hơn nhiều chưa?”
Nói xong y nâng tay thử nhiệt độ trên trán Nhan Tích Ninh, hoàn hảo, độ ấm rốt cuộc cũng hạ xuống.

Buổi sáng ngày hôm qua A Ninh sốt cao đến mê man, nhưng doạ y sợ không nhẹ.
Nhan Tích Ninh cảm giác yết hầu khô khốc, uống một ngụm nước xong hắn mở miệng: “Không thoải mái lắm……” Nghe thấy giọng của bản thân, hắn bị hù cho nhảy dựng, giọng nói trầm trầm khàn khàn này là xảy ra chuyện gì?
Cơ Tùng hổ thẹn nói: “Trách ta phóng túng, hại ngươi sinh bệnh.” Nói xong y cẩn thận xốc chăn lên muốn nâng Nhan Tích Ninh dậy.
Nhưng mà Nhan Tích Ninh chỉ vừa động là không ổn, xương cốt toàn thân hắn giống như bị đánh gãy một lần rồi nối lại vậy, thắt lưng và vị trí không thể miêu tả giống như không phải của hắn.
Nhan Tích Ninh nhe răng trợn mắt: “A, đau đau đau, nhẹ chút nhẹ chút.” Người a, quả nhiên không thể phóng túng, vừa phóng túng liền nằm úp sấp trên giường.
Chờ hắn vất vả đứng dậy, trên trán đã đổ một tầng mồ hôi, hắn cười khổ nói: “Cảm giác thân thể cũng không phải của ta.”
Cơ Tùng không dám nhìn thẳng hắn: “Nơi đó……!có chút sưng lên, ta đã nhờ Diệp thần y khai dược.”
Nghe nói như thế Nhan Tích Ninh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng mà thân thể hắn cứng ngắc, động tác có biên độ lớn một chút, hắn đã đau đến sắc mặt cũng vặn vẹo: “Ngươi nói thần y khám cho ta?!”
Tuy nói ở trong mắt y giả người và thịt không có gì khác nhau, nhưng nơi tư mật như vậy sao có thể để cho thần y xem? Hắn cũng có sĩ diện a! Nếu trên mặt đất có một cái lỗ, Nhan Tích Ninh đã muốn chui vào.
Lúc này bên cạnh truyền đến thanh âm của Diệp Lâm Phong: “Như thế nào? Chẳng lẽ là ngày đầu tiên lão phu bắt mạch cho các ngươi sao? Chỉ bằng y thuật của lão phu, khám cho ngươi là ủy khuất ngươi sao?”
Quay đầu lại, chỉ thấy trong tay Diệp Lâm Phong bưng cái chén lớn, ông hút mì trong chén ánh mắt ai oán: “Đầu năm nay người trẻ tuôi đều không có lương tâm, vợ chồng son đi ra ngoài làm sinh nhật ăn thịt nướng không mang theo lão nhân này, kết quả đau đầu nhức óc đã nghĩ đến ta đây.”
Ngày hôm qua ông mang theo nhóm y giả đi lên núi hái thảo dược, Cơ Tùng liền ra lệnh cho các thị vệ trong phủ cấp tốc tìm đến ông.

Lúc tìm được ông, bọn thị vệ mặt mũi trắng bệch, bọn họ nói năng lộn xộn, sợ tới mức ông còn tưởng rằng Vương phi bị đâm.

(Ơ kìa bị đâm thiệt mà )
Kết quả về nhà rồi mới biết được, hai người này rốt cuộc cũng làm chuyện phu phu, Cơ Tùng không có kinh nghiệm khiến người ta bị thương.

Diệp Lâm Phong dở khóc dở cười, nhưng nhìn đến đôi mắt tràn ngập kinh hoảng của Cơ Tùng, ông chỉ có thể nhẫn nại tính tình nghiêm túc bắt mạch cho Nhan Tích Ninh.
Diệp Lâm Phong u oán lắc đầu: “Làm bậy a.

May mà ta còn là cữu phụ của các ngươi, nếu là người không có một chút quan hệ gì với các ngươi, chỉ sợ đã sớm bị các ngươi ném ra sau đầu đi.”
Cơ Tùng há mồm muốn phản bác, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết mở miệng như thế nào.

Cũng may Diệp Lâm Phong chỉ oán giận vài câu, ông nhanh chóng vào chủ đề chính: ” Hai người các ngươi lần đầu tiên sinh hoạt vợ chồng không có kinh nghiệm, lần sau nhớ rõ không thể quá thô lỗ.

Đúng rồi, ngoài đường phố không phải có một chút sách vẽ tranh sao? Không có việc gì thì xem nhiều một chút.”
Mặt Nhan Tích Ninh đỏ như quả táo trên bàn, hắn cũng không dám ngẩng đầu lên.

Nhưng thật ra Cơ Tùng lại nghiêm mặt nói: “Đa tạ cữu phụ, ta lần sau sẽ chú ý.

Đúng rồi cữu phụ, thuốc mỡ buổi sáng chi A Ninh dùng có còn không? Ta muốn bôi thêm cho hắn một chút.”
Diệp Lâm Phong nhìn Cơ Tùng từ trên xuống dưới: “A, ta cho ngươi nhiều như vậy ngươi dùng hết rồi? Đừng cho là ta không biết ngươi đang có chủ ý gì, thuốc mỡ kia dược tính có hạn, nhưng nó không có tác dụng thôi tình!”
Ánh mắt Cơ Tùng rời rạc, không chút quẫn bách do bị chọc thủng.

Nhan Tích Ninh yên lặng kéo chăn đắp lên mặt mình, hắn không muốn sống nữa.
Diệp Lâm Phong uống mấy miếng nước canh nóng hổi: “Được rồi, lão phu chỉ có một câu cho các ngươi.

Kiềm chế chút, đừng ỷ còn trẻ tuổi muốn làm gì thì làm.” Nói xong lời này Diệp Lâm Phong hừ tiểu khúc rời khỏi phòng.
Cơ Tùng yên lặng đi đến cạnh cửa đóng chặt cửa, sau đó dời ánh mắt nhu hòa nhìn về phía A Ninh: “A Ninh, ta bôi thêm dược cho ngươi.”
Nhan Tích Ninh quẫn bách không thôi: “Vẫn để ta tự mình làm đi.”
Cơ Tùng cúi người trao cho hắn một cái hôn: “Ta cam đoan chỉ bôi dược cho ngươi, chuyện gì cũng không làm.” Lại nói tiếp y còn có một chuyện quan trọng chưa làm: “Ngày đó sinh nhật ngươi ngủ quá nhanh, ta còn có quà chưa tặng ngươi.”
Nhan Tích Ninh tò mò nhìn về phía Cơ Tùng: “Quà gì?” Không phải đã tặng thôn trang sao?
Cơ Tùng mỉm cười mở miệng ngâm nga, Nhan Tích Ninh nghiêng tai lắng nghe, đây không phải bài “Chỉ mong người trường cửu” hắn hát trong sinh nhật Cơ Tùng sao? Cơ Tùng thế nhưng học được cách hát?
Thanh âm Cơ Tùng trầm thấp, theo y nhẹ giọng ngâm xướng, quần trên người Nhan Tích Ninh đã bị y dịu dàng cởi xuống.

Cơ Tùng nhẹ nhàng gẩy gẩy vật nhỏ làm y yêu thích không buông tay: “Thật đáng yêu.” (Đúng chính là cái mọi người dang nghĩ )
Nhan Tích Ninh:……
Hắn lấy tính mạng ra thề, hắn thật sự không phải cố ý “đứng dậy” trước mặt Cơ Tùng, nhưng mà hắn không khống chế được a!
Cơ Tùng lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường: “Hai ngày nay ta đã nhìn sách vẽ tranh……”

Chờ Cơ Tùng bôi dược xong đã là chuyện một canh giờ sau đó, Nhan Tích Ninh mơ màng ghé vào trên giường, trước khi ngủ trong đầu hắn chỉ có một ý niệm: về sau thật sự không thể để cho Cơ Tùng bôi dược, hơn nữa không bao giờ để cho Cơ Tùng xem sách vẽ tranh nữa.
Chờ khi Nhan Tích Ninh có thể từ trên giường đứng dậy, đã là chuyện của vài ngày sau.

Mọi người cả Vương phủ đã biết một sự kiện: Vương phi có tửu lượng kém, vừa uống liền say, một khi say liền say vài ngày.

( hong mấy người hong hiểu )
Bạch Đào giấu hết mọi rượu vàng nấu ăn trong trù phòng, cậu không bao giờ muốn nhìn thấy thiếu gia nhà cậu nằm ở trên giường với biểu tình không còn gì luyến tiếc nữa.

Trong khoảng thời gian này cậu thường xuyên nhìn thấy thiếu gia đỡ thắt lưng thở dài, có thể là thời tiết mát mẻ, thân thể thiếu gia không quá thoải mái.

Còn có một loại khả năng, là bởi vì Thương Phong đã bay mấy.
Ngày đó Thương Phong tù thôn trang bay về hướng Nam xong, nó không quay về Vương phủ, cũng không quay về Sí Linh quân.

Chờ khi bọn Nghiêm Kha xác định lại, Thương Phong đã bay mất vài ngày.
Nhìn thấy giá ưng trống trơn dưới mái hiên, tâm Nhan Tích Ninh cũng vắng vẻ theo.

Hắn tự trách không thôi, nếu hắn không mang Thương Phong ra ngoài, nó cũng sẽ không bay mất.

Thương Phong đã bay mất là chuyện nhỏ, manh mối tìm kiếm Tiêu Linh của bọn Cơ Tùng liền chặt đứt.
Bởi vì chuyện đánh mất Thương Phong, Nhan Tích Ninh đã vài ngày không vực nổi tinh thần.

Nhìn thấy Nhan Tích Ninh như vậy, Cơ Tùng chỉ có thể luôn an ủi hắn.
Từ sau khi Cơ Tùng có thể đứng lên, y phát hiện chấp niệm tìm kiếm Tiêu Linh của y đã không còn mạnh mẽ như vậy.

Thay vì tìm kiếm một người không xác định, y càng nguyện ý đặt thời gian cùng tinh lực vào người và việc giơ tay là có thể đụng đến.
Ngày nhoáng lên một cái mà qua, rất nhanh liền tới trung tuần tháng Mười.

Trong khoảng thời gian này nhiệt tình của dân chúng thành Bình Xương tăng vọt, phố mậu dịch nguyên bản dự tính cần tốn hai tháng mới có thể làm xong đã có một con phố đã được xây xong, hơn nữa còn hấp dẫn thương đội đến đây.
Thương nhân mang đến không ít biểu diễn hiếm lạ, cũng bị diện mạo mới của thành Bình Xương chấn kinh rồi.

Bọn họ truyền tin cho nhau, có càng nhiều thương đội đã xuất phát tới thành Bình Xương.

Hết thảy đều ở phát triển theo hướng tốt, chỉ là phát triển quá nhanh có chút vấn đề cũng bại lộ ra.

Vấn đề lớn nhất hiện tại mà Cơ Tùng gặp phải đó là: thiếu người.
Kiến thiết thành thị cần người, thông thương mậu dịch cần người, thậm chí bỏ nông trong rừng bảo hộ thảm thực vật mà bọn họ định ra cũng cần người đi theo.

Nhưng đến đâu mới có thể tìm được nhiều người như vậy đây? Vì việc này, Cơ Tùng gần đây đã thở dài không ít.
Mắt thấy thương đội đi vào thành Bình Xương càng ngày càng nhiều, áp lực của Cơ Tùng càng lúc càng lớn.
Một ngày này đang lúc Cơ Tùng và Nhan Tích Ninh ở trong Vương phủ trao đổi với Thứ sử Lương Châu Hoàng Hành Giản, Nghiêm Kha đột nhiên vội vã tiến vào: “Chủ tử, Vương phi, bên ngoài có rất nhiều đệ tử Quốc Tử Giám đến đây.”
Cơ Tùng và Nhan Tích Ninh hai mặt nhìn nhau, Quốc Tử Giám? Quốc Tử Giám không phải ở kinh thành sao ư? Sao đệ tử Quốc Tử Giám lại đến Lương Châu?
Liếc nhau xong, hai người quyết định ra ngoài nhìn xem.

Chờ khi hai người đi đến cửa Vương phủ, chỉ thấy con phố ngoài Vương phủ đều là xe ngựa chen chen chúc chúc.

Trước xe ngựa là các đệ tử Quốc Tử Giám phong trần mệt mỏi, vừa thấy chừng hai ba trăm người.
Đầu lĩnh của bọn họ Nhan Tích Ninh có chút ấn tượng, ngày đo trong cửa hàng “Nhất Điểm Mặc” trước Quốc Tử Giám, hắn từng nổi lên xung đột với bọn họ.

Sau đó có một học sinh đi đầu xin lỗi hắn, người nọ đúng là người trước mắt.
Tuy nói thời gian mới trôi qua mấy tháng, nhưng Nhan Tích Ninh thật sự không nhớ nổi tên của hắn, hắn chỉ có thể có chút xấu hổ hỏi: “Ngươi là……”
Vị học sinh đầu lĩnh hai mắt tỏa sáng: “Đệ tử tên là Lỗ Vi Trung, từng cùng Vương phi nói qua vài câu, ngài còn nhớ rõ ư?”
Nhan Tích Ninh cười gậy đầu: “Nhớ rõ nhớ rõ.

Sao các ngươi lại đến Lương Châu rồi? Hiện tại không phải còn chưa tới ngày nghỉ sao?”
Nhóm học sinh quỳ xuống với hai người: “Đệ tử đã xuất sư từ Quốc Tử Giám, nguyện lấy thân mình cho Dung Vương sai phái!”
Từ sau khi Cơ Tùng tới Lương Châu, y chưa từng ngừng dâng sổ con.

Y ở Lương Châu làm cái gì, Bình Viễn Đế đều rành mạch.

Tháng trước có Ngự Sử buộc tội Cơ Tùng, nói y lạm sát quan viên bảo thủ, kết quả bị Bình Viễn Đế nhắm vào thoá mạ một tràng.
Cơ Tùng trình lên không chỉ là sổ con, còn có chứng cứ phạm tội của đám tham quan, trong đó thậm chí có không ít chứng cứ phạm tội liên lụy đến triều đình.

Bình Viễn Đế cầm chứng cớ hung hăng xử lý vài cái tham quan không làm tròn trách nhiệm.

Quan trường Lương Châu vừa động, dẫn tới triều đình cũng run lên theo, nhất thời quan viên triều đình mỗi người đều cảm thấy bất an.
Quan viên còn lại trong triều tuy rằng kẹp chặt cái đuôi làm người, nhưng dân chúng lại hoan hô nhảy nhót.

Sự tình rơi vào tai học sinh Quốc Tử Giám, nhóm học sinh nhiệt huyết sôi trào vỗ tay khen ngợi trầm trồ, hận không thể đích thân tới hiện trường chiêm ngưỡng thịnh cảnh.
Đoạn thời gian trước Cơ Tùng thiếu người, y dâng vài sổ con lên Bình Viễn Đế thuyết minh nỗi khó xử.

Bình Viễn Đế suy nghĩ thật lâu, ông cũng muốn đưa người mới cho Cơ Tùng.

Nhưng Lương Châu hẻo lánh, muốn đưa quan viên trong kinh đến Lương Châu không phải một chuyện dễ dàng.
Ngay tại lúc Bình Viễn Đế hết đường xoay xở, ông đột nhiên nghĩ tới một đám người tốt nhất, chính là đệ tử Quốc Tử Giám.
Có thể đi vào Quốc Tử Giám có ba loại, một loại là giám sinh, có thể tiêu tiền mua danh ngạch nhập học.

Một loại là ấm sinh, người trong nhà có chức vị, có thể thông qua quan hệ người nhà để nhập học.

Một loại còn lại là cống sinh, cống sinh chính là người thông qua cuộc thi chọn lựa đi lên.
Bởi vậy đệ tử Quốc Tử Giám hoặc là phía sau có nhân mạch tiền tài, hoặc là có tài năng.

Đệ tử Quốc Tử Giám sau khi xuất sư, người trong nhà có năng lực đã sớm trải đường sẵn cho bọn họ.

Liền tỷ như Vương Văn Việt, sau khi hắn xuất sư liền vào Công bộ lăn lộn lên vị trí Lang trung.
Nhưng mà càng nhiều học sinh bần hàn sau khi xuất sư sẽ bị phân tán đến các bộ ngành Sở Liêu, bọn họ không có bối cảnh chỉ có thể dựa vào chính mình mày mò đi lên.

Trừ phi lại thông qua khoa khảo hướng về phía trước, bằng không đại đa số bọn họ cuối cùng vẫn phai mờ trong dòng người.
Cơ Tùng thiếu người mới, Quốc Tử Giám không thiếu nhất chính là nhân tài.

Huống chi đệ tử Quốc Tử Giám đang lúc thanh xuân còn trẻ có bốc đồng có tâm huyết, những người này nếu có thể tới Lương Châu, chẳng phải là một chuyện tốt rất hiếm có ư?
Vì thế Bình Viễn Đế phái người tới Quốc Tử Giám kêu một tiếng, phía trên của nhóm học sinh nhiệt huyết gào khóc, mới có trường hợp đồ sộ mấy trăm người lao tới Lương Châu.
Nhìn thấy ánh sáng trong mắt bọn họ, Cơ Tùng mênh mông cảm xúc.

Bình Viễn Đế không hổ là đế vương, có thể trù tính lòng người đến không thể nghi ngờ.

Trước mắt mấy trăm học sinh Quốc Tử Giám này tuy rằng ngây ngô, nhưng bọn họ đều là nhân tài rất tốt.

Chỉ cần cho bọn họ thời gian và cơ hội, bọn họ có thể phát huy ra năng lực rất lớn.
Có những người này, phiền não của y có thể giảm đi hơn phân nửa.

Y hành một lễ với nhóm học sinh: “Bổn vương thay các phụ lão hương thân Lương Châu đa tạ chư vị.”
Cảm xúc của nhóm học sinh càng kích động, một ít người trong bọn họ vốn đến từ Lương Châu, lần này về lại quê nhà, gia hương biến hóa lớn như vậy.

Điều này làm cho bọn họ vui mừng khôn xiết, điều này làm cho bọn họ tin tưởng vững chắc rằng: bọn họ có thể tạo ra thành tựu ở trên mảnh đất Lương Châu này..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.