Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 33: 33: Gọi Ta Là Quan Nhân



*Tức chồng ơi =))))))))
Vô Lượng sơn trang có thể nói là bá vương bất động sản trong vùng.
Tòa thành này ở trong một nước tên là Đại Lam, vốn chẳng có tiếng gì nhưng vì có sự tồn tại của Vô Lượng sơn trang, trong phút chốc nó trở thành nơi thương nghiệp tụ hội.

Vô số người giang hồ và thương nhân lui tới tòa thành này, mang tới cho nó một sức sống vô cùng lớn.
Cùng với nó, tên tòa thành vốn chẳng có ai nhớ được, người bên ngoài nhắc tới chỉ nói là “thành Vô Lượng”, vừa nghe đã biết là nơi nào.
Lúc này, ở sân luyện võ sau núi của Vô Lượng sơn trang.
Tư Đồ Kinh đánh ra chưởng phong kinh người, tiếng xé gió không dứt vang lên, thân pháp còn quỷ dị hơn, dùng mắt thường thì gần như khó mà thấy được bóng hình của ông ta.
Mà khi bàn tay ông chạm nhẹ vào hòn đá lớn chuyên dùng để luyện võ, trên hòn đá nó để lại chưởng ấn rõ ràng còn xung quanh lại chẳng có chút vết nứt nào.
Tư Đồ Kinh đã có thể khống chế nội lực tới mức thuần thục như vậy rồi.
Chỉ dùng một chưởng pháp đã có thể xưng là cao thủ đỉnh cấp.
Bộp bộp bộp bộp.
Tư Đồ Kinh đang chuẩn bị thu công, bên cạnh bỗng vang lên tiếng vỗ tay.
Bản thân đã hạ lệnh, lúc ông ta luyện võ công không cho phép bất kỳ ai tới quấy rầy.
Tư Đồ Kinh đánh một chưởng về phía phát ra âm thanh.
Một chưởng đánh vào không trung.
“Thiên Cực Miên Chưởng của Thiên Cực thần giáo, ta nhớ rằng đây là một trong ba loại võ công trấn phái của Thiên Cực thần giáo, chỉ có người từ hộ pháp của thần giáo trở lên mới được luyện” Một nam tử đeo mặt nạ lùi về sau nửa bước, vừa khéo tránh được công kích của Tư Đồ Kinh, không nhanh không chậm nói.
“Gì mà Thiên Cực Miên Chưởng, ta không biết.

Chưởng pháp này là do khi ta cùng với huynh trưởng kết nghĩa của ta du ngoạn giang hồ ngẫu nhiên học được từ một cuốn sách cổ mà thôi” Tư Đồ Kinh không để lộ dấu vết nào, nhìn thấy nam tử cổ quái đột nhiên xuất hiện này càng dâng sự cảnh giác lên cao nhất.
“Tư Đồ đại hiệp không cần sợ hãi, ta không phải kẻ địch của ngươi, ngược lại, ta vì nhắc nhở ngươi nên mới tới” Nam tử đeo mặt nạ cười, trực tiếp bày tỏ thiện ý của bản thân, “Người của Thiên Cực thần giáo đã chạy tới Tư Đồ gia của ngươi rồi, ngươi nên biết, mặc dù Thiên Cực thần giáo nhiều năm không hành tẩu giang hồ nhưng cao thủ của bọn họ rất nhiều, tuyệt đối không phải người mà Tư Đồ gia ngươi có thể chống lại được.

Nếu bị người của Thiên Cực thần giáo biết được, ngươi và vị Phó giáo chủ của họ có quan hệ, còn học trộm võ công của họ…!Chậc chậc…!Không dám nghĩ”
Sắc mặt của Tư Đồ Kinh không đổi, “Các hạ nói gì, ta một chữ cũng nghe không hiểu”
“Nghe không hiểu cũng không sao, phần bản đồ kho báu ấy, ngươi phải giấu cho kỹ” Nam tử đeo mặt nạ nói tiếp, “Ngươi một lòng muốn chấn hưng Tư Đồ gia nhưng các đứa con của ngươi chưa chắc có thể kế thừa sự tàn nhẫn của ngươi.

Tới lúc ấy, Thiên Cực thần giáo vừa tới, sợ rằng kết cục của Tư Đồ gia ngươi còn thảm hơn võ quán Trấn Nam”
Cảm xúc của Tư Đồ Kinh cuối cùng cũng có chút dao động.
“Các hạ rốt cuộc muốn nói gì?”
“Ta nói rồi, ta chỉ tới nhắc nhở ngươi” Nam tử đeo mặt nạ khẽ cười, “Thay vì ôm cây đợi thỏ không bằng lấy gậy ông đập lưng ông.

Người của Thiên Cực thần giáo chắc chắn đã trà trộn vào Vô Lượng sơn trang, tới lúc ấy nội ứng ngoại hợp, đánh cho ngươi trở tay không kịp, lúc ấy dù ngươi có muốn gắng sức xoay chuyển tình thế cũng chẳng còn cách nào nữa rồi.

Do đó, cách tốt nhất là đục nước béo cò, ta có một kiến nghị nhưng không biết Tư Đồ đại hiệp có muốn nghe không?”
Tư Đồ Kinh đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng gật gật đầu, “Mong được nghe kỹ càng”
Ở nơi khác.
Tư Đồ Hồng năm nay mười tám tuổi, vừa đúng là nhi tử nhỏ nhất của Tư Đồ Kinh.

Chỉ là ngoài hắn ra, phía trên hắn còn có tám ca ca, sáu tỷ tỷ, bên dưới vẫn còn một đôi muội muội sinh đôi.

Nếu không phải những năm này Tư Đồ Kinh bắt đầu trầm mê trong võ học, không để tâm tới nữ sắc, cũng chẳng nạp thêm tiểu thiếp mới, sợ rằng Tư Đồ Hồng có khả năng còn có thêm mười mấy đệ đệ, muội muội nữa.
Cả gia nghiệp lớn như vậy, nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy, có nghĩ cũng biết quan hệ giữa họ chẳng tốt là bao.
Bởi vì Tư Đồ Hồng ra đời muộn, đợi tới khi hắn trưởng thành, các ca ca phía trên cũng đã phân chia xong thế lực của Vô Lượng sơn trang rồi.

Trước đó, Tư Đồ Hồng cũng từng nghĩ hay là tranh giành với các ca ca một phen nhưng vừa thử chưa được hai ngày đã bị các ca ca liên thủ lại chèn ép.
Tám vị huynh đệ của Tư Đồ gia không bằng lòng thấy thêm một đối thủ nữa xuất hiện.
Hết cách, Tư Đồ Kinh chỉ có thể buông thả bản thân, bắt đầu hưởng thụ cuộc sống.
Chỉ cần hắn ngoan ngoãn làm một đệ đệ phóng đãng, nghĩ chắc rằng dù là ca ca nào lên nắm quyền cũng chẳng thiếu một phần cơm ăn cho hắn.

Hơn nữa, Tư Đồ Hồng cũng từng nghĩ thầm, lão cha nhà mình năm nay cũng chỉ mới hơn 50, với tu vi võ công của ông ấy, nói không chừng có thể sống tới năm 90, 100 tuổi, các ca ca muốn thượng vị cũng còn lâu lắm!
Gần đây vì chuyện của Toái Ngọc Cung, tâm trạng của Tư Đồ Hồng không tốt lắm.

Tư Đồ Hồng cũng thức thời không ngây người ở trong nhà mà đưa đám chó săn của mình ra đường lớn săn người.
Thực ra, Tư Đồ Hồng chưa chắc đã thực sự ham thích nữ sắc mà vì gần đây các ca ca liều mạng biểu hiện trước mặt cha, nhi tử được coi như là “yêu thích nhất” cho tới hiện tại nếu không biểu hiện kém đi chút, Tư Đồ Hồng cảm thấy bản thân chưa chắc đã sống để thấy ánh mặt trời ngày mai.
Ài.
Khó mà.
Tư Đồ Hồng đang nghe một đoạn hát, hưởng thụ cao lương mỹ vị, lúc đang nghĩ xem phải làm gì vào ngày mai bèn nhìn thấy quản gia với sự vui mừng không thể che giấu trên khuôn mặt, còn có một đống người rầm rộ đi từ bên kia đường qua.
Hửm?
Tư Đồ Hồng bây giờ mới phản ứng lại.
Thấy quản gia vui tới như vậy, xem ra Khúc Cửu Nhất của Toái Ngọc Cung kia thực sự bị tiễn đi rồi.
“Thiếu gia, có cần chặn quản gia lại hỏi cho kỹ không?” Người hầu bên cạnh đưa ra chủ ý cho Tư Đồ Hồng.
“Cha ta chắc còn đang đợi quản gia về báo cáo tin tức, ta chặn quản gia lại làm gì, quay về chắc chắn sẽ bị cha đánh đau một trận” Tư Đồ Hồng liếc xéo người bên cạnh một cái, “Ngươi cút đi, chỗ ta không cần tới ngươi”
“Thiếu gia…” Người hầu nọ không ngờ rằng Tư Đồ Hồng nói không cần là không cần, hoảng loạn ngay tức thì, nếu bị Tư Đồ Hồng đuổi đi rồi, chỗ nào còn cần hắn chứ?
Tư Đồ Hồng cũng chẳng thèm nhìn tên hầu đang van xin, khóe mắt chợt liếc tới chiếc xe ngựa ven đường.
Chiếc xe ngựa đó mặc dù nhìn rất hoa lệ nhưng kiểu dáng lại rất cũ, khá giống với kiểu dáng thời thượng vào mười mấy năm trước.

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là từ trên xe ngựa, có một nam tử trẻ tuổi thoạt nhìn khá lịch sự, văn nhã đi xuống, hắn đỡ lấy một nữ tử cao gầy che mặt nạ phía sau.
Mặc dù khăn lụa che mặt nhưng những năm này Tư Đồ Hồng không biết đã gặp qua biết bao mỹ nhân, vừa nhìn đã có thể biết được đối phương là tiểu mỹ nhân hay đại mỹ nhân rồi.
Rất rõ ràng, người vừa xuống từ xe ngựa tuyệt đối là một đại mỹ nhân tuyệt thế vô song.
“Nương tử, thành Vô Lượng cũng cách rất xa rồi, nghĩ chắc đám người kia sẽ chẳng quấn lấy nữa” Khúc Cửu Nhất sau khi cải trang xong cẩn thận đỡ lấy tay Tạ Tụ, tỏ vẻ lo lắng, thuận tiện còn dùng sức nắm, nhắc Tạ Tụ nói lời thoại.
Tạ Tụ ngậm miệng không nói.
“Ài, nương tử, ta biết nàng đang trách ta không bảo vệ được nàng nhưng ta chỉ là một thư sinh yếu đuối, thực sự không đánh thắng được bọn họ.

Bây giờ ta đã từ bỏ công danh cử nhân theo nàng tới đây, lẽ nào nàng còn chưa hiểu được lòng ta hay sao?”
Cho dù chỉ có một mình nói lời thoại, Khúc Cửu Nhất cũng có thể ở bất cứ nơi đâu và lúc nào sửa lời thoại, thể hiện bản thân một cách toàn diện.
Tạ Tụ lạnh mặt nghĩ, Khúc Cửu Nhất nên để mấy vị danh đán* kia nhìn xem, e rằng mấy người hát kịch ấy đều phải chết vì thẹn.
*Có thể bạn đã biết: Trong hát kinh kịch, sẽ có các tên các vai như là sinh, đán, tịnh, mạt, sửu.

Vai đán trong kinh kịch là tên vai của nhân vật nữ chính.

Tức là thay vì nói cô A này đóng vai nữ chính thì mình sẽ nói là cô A diễn vai đán, mọi người sẽ tự hiểu là cô đóng vai chính của vở kịch này.

Ban đầu, tứ đại hoa đán là để chỉ bốn vị hoa đán nổi tiếng trong giới hát kinh kịch, sau này cũng dùng để chỉ bốn vị minh tinh nữ nổi tiếng trong giới điện ảnh.
Khúc Cửu Nhất dẫn Tạ Tụ đi tìm một gian khách trạm ở tạm, hơn nữa còn nhờ người trung gian nghe ngóng, mua một tòa viện vừa yên tĩnh vừa thoải mái giống như một đôi phu thê thực sự sẽ ở lại lâu dài vậy, hoàn toàn không tìm hiểu tin tức về Tư Đồ gia, cũng tận lực không lộ mặt với người khác, vô cùng thận trọng.
Rất mau, tư liệu của hai người Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ đã tới bàn của Tư Đồ Hồng.
“Thiếu gia, đôi phu thê này nam tên Nghê Thải, là một cử nhân, nổi tiếng có tài trong vùng, cũng coi như là một nhà giàu có, chỉ là khoảng thời gian trước, hắn ta bán hết gia nghiệp trong nhà, đưa thê tử tới thành Vô Lượng của chúng ta.

Thê tử của hắn là Ngô thị, nghe nói từ nhỏ đã được nuôi ở khuê phòng, rất ít người thấy được nàng ta nhưng người nhìn qua rồi đều nói là một mỹ nhân có một không hai.

Có một lần, Ngô thị ra ngoài dâng hương, không cẩn thận bị phủ quân* vùng ấy bắt gặp.

Nhưng Nghê Thải này nói sao cũng là một cử nhân, phủ quân kia không thể quang minh chính đại cướp đoạt thê tử của người ta được, khéo sao trong nhà phủ quân nọ nuôi không ít người giang hồ, năm lần bảy lượt muốn cướp Ngô thị về.

Nhưng Ngô thị khá may mắn, trốn được…”
*Chức phủ quân này chỉ người đứng đầu một phủ, đọc giải thích thì thấy bảo giống thái thú, đọc qua Gả cho tội thần thì tui thấy ngày xưa TQ chia thành huyện, thành, phủ.

“Mỹ nhân như Ngô thị, đừng nói là một tên cử nhân nho nhỏ, kể cả là phủ quân kia sợ là cũng chẳng bảo vệ nổi”.

Tư Đồ Hồng chậm rãi lắc đầu, cười cười nói, “Trách sao phu thê hai người họ cửa lớn chẳng ra cửa nhỏ chẳng thấy, sợ rằng lúc trước đã bị dọa rồi, bây giờ càng không dám tùy tiện ra ngoài nữa”
“Thiếu gia nói phải” Có vết xe đổ là tên người hầu lắm miệng lần trước, những người còn lại vốn không dám ăn nói bừa bãi trước mặt Tư Đồ Hồng.
“Tiếp tục để ý, đừng đánh đánh rắn động cỏ” Tư Đồ Hồng nghĩ nghĩ, cũng không hành động tùy tiện, “Đúng rồi, gần đây các ca ca của ta có động tĩnh gì không?”
Mấy người hầu nhìn nhau một cái, vẫn thành thật đáp lời.
“Thiếu gia, ta nghe nói đại công tử và nhị công tử đã chuẩn bị cho trang chủ mấy chục vị mỹ nhân”
“Hả?” Tư Đồ Hồng suýt chút nữa cho là mình nghe nhầm, “Các ngươi có phải nghe nhầm rồi không, mấy chục vị mỹ nhân nên đưa tới cho ta mới đúng”
Cha hắn không gần nữ sắc nhiều năm rồi.
“Tặng cùng với các vị mỹ nhân còn có bản giới hạn mới tung ra gần đây của Tiêu Dao Hoàn” Trong mắt của người tùy tùng chợt lóe lên một tia ngưỡng mộ không dễ phát hiện ra được, “20 lượng bạc một viên, chuyên dùng cho người già và trung niên, dù ra giá cũng chẳng có ai bán, một tháng chỉ có thể dùng một viên”
Tư Đồ Hồng nhất thời bóp nát chiếc chén thành phấn.
Một khi nhiều thêm mấy đệ muội, địa vị của hắn sẽ khó giữ được!
Trong viện.
Tạ Tụ đã gỡ khăn che mặt xuống!
Hắn vốn đã đẹp, phối với khuôn mặt như nữ tử này, dưới ánh trăng sáng rọi trông càng có vẻ không giống với người chốn phàm trần.
“Ài, ngắm mỹ nhân dưới ánh trăng này, quả đúng là càng nhìn càng đẹp, ta thừa nhận đều là họa do ánh trăng kia mà ra*” Khúc Cửu Nhất không nhịn được ngâm nga một câu hát.
*Đây là lời trong bài hát 都是月亮惹得祸,ai thích thì có thể nghe nhó
Giai điệu có hơi lạ nhưng lại khá bắt tai.

Tạ Tụ nghe hai câu, không tránh được tò mò, “Đây là bài hát bên Toái Ngọc Cung sao?”
“Không, là bài hát ở quê nhà ta” Khúc Cửu Nhất ngơ ra một lúc, ánh mắt chợt có hơi hoài niệm, “Trước kia ta cảm thấy những ca khúc ấy quá dở, có thể nói là quá bình thường nhưng bây giờ ta nhớ lại, cũng chỉ có những giai điệu ta từng nghe tới phát phiền này thôi”
Quê nhà của Khúc Cửu Nhất không phải Toái Ngọc Cung sao?
Tạ Tụ thấy nghi ngờ trong lòng nhưng cũng chẳng hỏi ra.
Vấn đề riêng tư, không nên hỏi nhiều.
“Thần y không hỏi tại sao ta lại ra ngoài sao?” Khúc Cửu Nhất dường như không muốn nói nhiều, chuyển đề tài rất mau.
“Tư Đồ Hồng nhìn có vẻ lỗ mãng, không hiểu biết nhưng hắn ta tuyệt đối không đơn giản.

Tám người con của Tư Đồ gia ai nấy đều là nhân trung long phượng, tuổi của Tư Đồ Hồng nhỏ nhất nhưng có thể sống như cá gặp nước, tuyệt đối không phải hạng hời hợt” Trước kia Tạ Tụ chẳng để ý tới Tư Đồ Hồng, bây giờ hắn cũng đã mặc nữ trang rồi, đương nhiên cũng nhớ kỹ tư liệu về Tư Đồ Hồng.
Vừa nhìn sẽ thấy có chút vấn đề.
Tư Đồ gia nào phải đang nuôi con, rõ ràng là đang nuôi cổ trùng.
Tạ Tụ xuất thân thế gia, đương nhiên hiểu được những chiêu trò bên trong.

Tư Đồ Kinh hoàn toàn không để ý tới mấy nhi tử của mình đấu với nhau như nào, cũng chẳng đi ngăn mà còn âm thầm có xu thế cổ vũ chúng.

Hàm ý rằng “Chỉ cần các con đánh bại được người khác, ta sẽ cho con lên làm gia chủ đời tiếp theo”.
Gia đấu của Tư Đồ Gia chỉ e rằng chẳng kém gì so với hoàng cung.
Còn Tư Đồ Hồng còn lấy “Tạ Tụ” làm cái cớ, thành công tránh được rất nhiều lần tranh đấu.

Bây giờ, Tư Đồ Kinh vừa muốn khảo nghiệm bản lĩnh của các con mình, Tư Đồ Hồng bèn tìm đến các loại mỹ nhân, trông có vẻ rèn sắt chẳng thành thép, nhìn sao cũng chẳng phải là đối thủ đáng để lưu tâm.
“Chỉ là, sự thông minh của Tư Đồ Hồng trong đám người giang hồ này cũng coi như là rất khá” Khúc Cửu Nhất đồng ý gật đầu, “Dù gì nhà của hắn trông cũng giống vai phản diện tiêu chuẩn, nếu không có ta, chưa biết chừng là đi thẳng tới hồi kết rồi!”
Hửm?
Tạ Tụ phát hiện Khúc Cửu Nhất lại nói những lời hắn nghe không hiểu rồi.
“Ài, chiêu trò, đều là chiêu trò” Khúc Cửu Nhất tiếp tục nói, “Đại khái là Tư Đồ Hồng bị hành động lần trước của ta kích thích rồi, gần đây ông ta bỗng bắt đầu rèn luyện cho nhi nữ lẫn đồ đệ, dường như tính chọn là một vài người trong đám đệ tử làm nghĩa tử nghĩa nữ”.
“Cung chủ sao biết được?” Ý tứ của người giang hồ khi nhận nghĩa tử nghĩa nữ cũng rất khác, về cơ bản cũng có thể có quyền thừa kế.

Dù gì người giang hồ cũng coi trọng “một ngày làm thầy cả đời cũng là thầy”, nếu đội lên cái mác phụ tử, con cái trong nhà không giỏi giang, rất nhiều người đã truyền lại sản nghiệp cho nghĩa tử nghĩa nữ của mình.
Hiện nay chuyện quan trọng là, nếu truyền ra chút tiếng gió nào, e rằng cả Tư Đồ gia sẽ long trời lở đất, chỉ là không biết Khúc Cửu Nhất sao lại biết được?
“Ài, nương tử, bây giờ chúng ta gọi chàng xưng thiếp, nàng còn gọi ta là cung chủ, nhỡ bị người khác nghe được thì không hay đâu” Khúc Cửu Nhất không vội vàng trả lời câu hỏi của Tạ Tụ mà ngược lại còn đặt điều kiện.
“Công tử” Tạ Tụ đổi một cách xưng hô khác.
“Gọi ta quan nhân*” Khúc Cửu Nhất cười cười nhắc nhở.
*Trong hát hí kịch, người diễn vai vợ thường gọi chồng là quan nhân (theo baidu)
Lý trí của Tạ Tụ đang lung lay sắp đổ, trong đầu hắn chợt hiện lên tứ thư ngũ kinh, lúc nào cũng nhắc nhở hắn phải giữ lễ.
“Được rồi, nương tử giận rồi, đợi nàng muốn nói rồi lại nói” Khúc Cửu Nhất cũng chẳng để bụng một lúc này, Tạ Tụ cuối cùng vẫn phải gọi, chỉ cần hắn còn muốn vào Tư Đồ gia.
“Tại sao ta biết suy nghĩ của Tư Đồ Kinh sao? Đương nhiên là vì đây là đề nghị ta nhắc cho ông ta rồi” Khúc Cửu Nhất tỏ vẻ vô tội, nói ra lời nói khiến Tạ Tụ khó mà tin được, “Ta cũng khuyên ông ta, đợi tới lúc ông ta chọn được nghĩa tử, nghĩa nữ, tốt nhất là có thể giải quyết hết hôn sự của những người con chưa thành hôn trong một lần, thân càng thêm thân sau đó mượn cơ hội này, mời hết các phái lớn trong thiên hạ, đặc biệt là mời cả người của Toái Ngọc Cung tới.

Tới lúc ấy, Thiên Cực thần giáo cho dù tới cũng khó mà chống lại được nhiều người trong võ lâm Trung Nguyên như vậy.

Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, nhìn sao cũng giống một lần buôn bán có lời”
Do đó, y còn cố ý đeo mặt nạ, đổi giọng nói và thân hình, cũng chẳng phải là làm chuyện vô ích.
“Vì sao phải làm vậy?” Tạ Tụ chỉ nghe mỗi lời của Khúc Cửu Nhất cũng đã như chìm trong sương mù rồi.
“Gọi ta quan nhân, ta nói nàng nghe” Khúc Cửu Nhất biết tính tò mò của Tạ Tụ lại trỗi dậy rồi, ngược lại có thể đặt điều kiện đàng hoàng với Tạ Tụ.
Mặt Tạ Tụ chợt đỏ ửng, hai chữ này sao cũng chẳng bật ra được khỏi miệng, chỉ có thể nắm chặt tay, cố gắng nhịn xuống.
“Nương tử vẫn còn ngại ngùng như vậy” Khúc Cửu Nhất nhìn thấy động tác nhỏ của Tạ Tụ, trong lòng cười lăn lộn.
Ha ha ha, Tạ thuần thuần thực sự quá buồn cười, thật đấy.

Đây mới ra đâu với đâu chứ, rất nhiều lời cợt nhả y còn chưa nói đâu.
Vẫn là Tạ thuần thuần tốt, trêu chọc hắn sao hắn cũng chẳng tức giận, nếu đổi thành người Toái Ngọc Cung…!Khụ, Khúc Cửu Nhất không thể nói ra lời phóng đãng vậy được, chỉ cần một ánh mắt của y là những người đó sẽ bổ nhào vào ngay.
Nào giống Tạ Tụ, cho người khác cảm giác an toàn tràn trề!
Không phải là tức giận trong trầm mặc thì cũng là biến thái trong trầm mặc.
Khúc Cửu Nhất nhịn mười tám năm, bây giờ cuối cùng cùng tìm được người có thể tùy ý làm càn bạo lộ bản tính rồi.
Dù sao Tạ Tụ cũng chẳng nói gì với bên ngoài.
Bảo sao người thật thà đều dễ bị bắt nạt.
Với dáng vẻ này của hắn mà cũng muốn ăn hết xới của mình?
Hừ.
Khúc Cửu Nhất âm thầm nghĩ, nếu y có thể sinh thật, Tạ Tụ này tuyệt đối không biết đứa trẻ là ai!
Chẹp, đúng là bị ảnh hưởng rồi.
Y vốn đâu có thể sinh được!
“Ài, xem ra nương tử không muốn biết rồi, cũng đành, vậy ta không nói nữa.

Nghe nói Thiên Cực thần giáo có Ngũ Độc sử, tinh thông các loại độc dược hơn nữa có rất nhiều quyển y dược bản lẻ cực kỳ hiếm gặp ở trung nguyên, ta vốn định đi cướp về tặng cho nàng” Khúc Cửu Nhất giả vờ nhấc chân rời đi.
Ngũ độc sử?
Tạ Tụ nghe tới cái tên này, tim có hơi ngứa.
Bình sinh hắn chẳng có sở thích gì, chỉ có yêu y thuật mà thôi.
Nhưng nếu cứ thuận theo ý của Khúc Cửu Nhất, sợ rằng phía sau sẽ còn nhiều lời khó nghe hơn.
Nhưng trong lòng Tạ Tụ lại ẩn ẩn có một tiếng nói, “Ngươi và Khúc Cửu Nhất cũng đã diễn qua một màn kịch xấu hổ vậy rồi, lẽ nào còn sợ chút này sao?”
“Khúc cung chủ, tháng này ta có thể luyện thêm 500 viên Tiêu Dao Hoàn bản đặc chế”
Dược lực bản đặc chế của Tiêu Dao Hoàn mạnh hơn một chút, Tạ Tụ không muốn luyện nhưng Khúc Cửu Nhất lại nói gì mà người già vốn sống tốt được mấy năm, bọn họ muốn vui vẻ không có gì đáng trách cả, còn nói một đống lời kiểu người già cô độc, góa bụa.
Tạ Tụ nghe xong liên tục lùi bước, chỉ có thể bóp mũi luyện tiếp.
Mượn lời của Khúc Cửu Nhất, đây là con đường định chế cao cấp*, không cần lợi nhuận, chủ yếu là hướng về phía danh tiếng.
*Định chế cao cấp này có thể hiểu là bên cung ứng sẽ tiến hành sản xuất hoặc thiết kế vượt qua mức tiêu chuẩn theo bên yêu cầu.

Ví dụ trong ngành gốm hay trang sức hoặc các sản phẩm tương tử thì định chế cao cấp ở đây sẽ là tiến hành sửa đổi về màu sắc, hình dáng và vật trang trí (vàng, bạc, ngọc ngà vv)
“Việc ấy thì không cần” Khúc Cửu Nhất vẫy vẫy tay, chủ động từ bỏ điều này, để Tạ Tụ luyện nhiều thuốc không dễ, y sớm đã nắm chắc bảy tấc của Tạ Tụ rồi.
Tạ Tụ nhất thời ngậm miệng không nói gì.
Luyện nhiều thuốc cũng chẳng thể đả động Khúc Cửu Nhất sao?
Khúc Cửu Nhất không phải là có thật rồi chứ, sao thái độ vẫn lặp lại như vậy.
Mắt thấy Khúc Cửu Nhất thực sự sắp đi thật rồi, vách ngăn lý trí trong Tạ Tụ đã bắt đầu có tiếng đổ ầm ầm rồi.
Đi được hai bước, phía sau truyền tới tiếng gọi khẽ như muỗi kêu, “Quan nhân”
Khúc Cửu Nhất cười không thành tiếng.
Ha ha ha ha ha, y nhất định không được cười ra tiếng.
Cảm giác quen thuộc bức lương vì xướng* này là như nào? Quá sảng khoái!
*Ý câu này đại khái là ép người ta đi làm ở chốn thanh lâu
Khi xoay người lại, Khúc Cửu Nhất lại biến lại về dáng vẻ nghiêm túc bình thường.
“Thôi vậy, vẫn nên nói với nàng thôi” Khúc Cửu Nhất bất lực nói, “Sở dĩ ta gây ra động tĩnh lớn đến như vậy, chủ yếu vì để dẫn dụ Phó giáo chủ của Thiên Cực thần giáo ra mặt”
“Phó giáo chủ của Thiên Cực thần giáo đã mất tích nhiều năm, ông ta còn lớn hơn Tư Đồ Kinh bảy tuổi, ông ta…”
“Hôm qua Sử Vô Song gửi tin tới, nói Phó giáo chủ đã nhảy xuống vực chết rồi”
“Chết rồi sao còn ra mặt được?” Tạ Tụ bất giác hỏi thêm một câu.
“Thiên hạ này có rất nhiều cách có thể chết nhưng chỉ có nhảy vực là không thể chết” Khúc Cửu Nhất tỏ vẻ thâm sâu nỏi.
Hả?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.