[Bleach] Khoảnh Khắc

Quyển 3 - Chương 5: Khúc mắc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Di Lệ[Edit-ĐN Bleach] Khoảnh Khắc - Quyển 3 - Chương 5: Khúc mắc

Nhìn Noda đứng trước mặt, Hinata khoanh tay trước ngực, sắc mặt có phần tối tăm, “Sau đó?”

“Sau đó?” Noda không khách khí hừ một tiếng nữa, “Ta đương nhiên muốn xem người này có thật sự có năng lực trở thành tam tịch hay không!” Hắn chỉ một ngón tay về phía Kuukyou, “Mi dám đánh với ta không?”

“Tứ tịch Noda,” Hinata không vui đập rớt bàn tay đang chỉ về phía Kuukyou của hắn, “Chẳng lẽ không ai nói với anh là chỉ vào người khác như vậy là rất không lễ phép à?”

“Mi…”

“Hơn nữa,” Hắn bất động thanh sắc đứng trước mặt Kuukyou, khó khăn thay cô ngăn trở ánh mắt bất thiện của Noda, “Tôi không nghĩ anh có thể thắng được em ấy.”

Noda bị hắn nói đến tức đỏ mặt, “Hinata, mi đừng quá kiêu ngạo!”

Hinata chẳng thèm để ý nhìn hắn một cái, “A, có à?”

“Mi!” Noda chán nản, quay lại chỉ kiếm về phía Kuukyou, “Shitsusaku Kuukyou, mi còn chưa trả lời vấn đề của ta! Rốt cuộc mi có tiếp nhận lời khiêu chiến của ta không!”

“Tetsu-san.” Hinata đang định mở miệng, Kuukyou đã kéo ống tay áo hắn, lắc lắc đầu. Cô bước từ sau ra, ngước mắt nhìn Noda, khoé môi nhẹ cong, nụ cười tự tin kiêu ngạo, “Anh đã khiêu chiến… Vì sao tôi không tiếp nhận?”

Toushirou nhìn ánh mắt Hinata ban đầu kinh ngạc rồi trở nên thoải mái, chỉ có thể lại một lần nữa hung hăng nắm chặt hai tay.

Vì sao những lúc thế này… Người đứng bên cô lại không phải mình?

Vì sao mỗi lần đều là thế này… Không thể đứng trước mặt bảo vệ cô?

Bởi vì nghe đồn biểu hiện của Kuukyou lúc thi tốt nghiệp rất xuất sắc, nên Noda cũng không dám sơ sẩy, vì thế vừa lên đã dùng Shikai: “Mọc lên, Mokunishimaru!”

Dây mây thô to nhanh chóng mọc lên trên lưỡi đao, mang theo thế công sắc bén, từ bốn phương tám hướng tiến công. Dây mây thật dài tựa như có sinh mệnh đánh xuống nơi Kuukyou đang đứng, không lộ ra một khe hở.

‘Oanh-‘ Cùng với tiếng vang lớn, sàn đấu vốn bằng phẳng lập tức xuất hiện một cái hố rộng, vụn gỗ bị dòng khí mãnh liệt cuốn bay, văng khắp nơi. Nhưng khói bụi tan đi lại không thấy bóng dáng Kuukyou.

“Xuỳ.” Không kiên nhẫn hừ nhẹ một tiếng, Noda lại một lần nữa huy Zanpakuto công kích, không dám chậm trễ. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, khoé miệng gợi lên một độ cong như thực hiện được điều hắn muốn, “Ở trên!”

“Hadou số 31: Shakkaho!”

Giọng thiếu nữ rõ ràng truyền từ giữa không trung đến, Nado khinh thường cầm ngang Zanpakuto, dây mây màu nâu nháy mắt đan thành một bức tường dày trước mặt hắn, ngăn cản ánh sáng hồng ập đến, mà càng không ngờ là – ánh sáng tươi đẹp nháy mắt bị hấp thu!

“Ngay cả Zanpakuto cũng không có, chỉ mong với chút tài mọn đó mà thắng được ta?”

Trong mắt hắn hiện lên một tia sáng, “Mi còn kém trăm năm nữa cơ!” Lúc Kuukyou còn chưa phản ứng, một dây mây to hung hăng đâm vào từ sau lưng cô-

“Kuu…” Đồng tử Toushirou co rút lại, nhưng chỉ trong nháy mắt, thân ảnh thiếu nữ đã xuất hiện phía sau Noda, đỉnh dây mây bén nhọn chỉ còn lại một miếng vải đen nho nhỏ.

“Đây là…” Hinata đứng bên như suy tư mở miệng, đôi mắt sâu thẳm, “Bí kỹ của gia tộc Shihouin – Utsusemi?”

Toushirou nhíu mày. Cô học được từ lúc nào? Chẳng lẽ là… Trước kia?

Khi nói chuyện, Asauchi trong tay Kuukyou đã đâm về phía giữa lưng Noda, nhưng những dây mây lại tràn ra khắp nơi không lộ ra một kẽ hở, chặt chẽ chắn lưỡi đao của cô ở bên ngoài.

Công kích cự ly xa, lại có thể hấp thụ linh tử bên ngoài? Kuukyou hơi nhíu mày, điểm nhẹ mũi chân lại lần nữa nhảy lên không trung. Tay phải cô cầm Asauchi, tay trái nhẹ nâng, đầu ngón trỏ trắng nõn tức khắc xuất hiện một ngọn lửa màu u lam sáng ngời, nhìn kỹ, trung tâm ngọn lửa còn mang theo màu xanh lục nhạt!

Cô đứng cao cao giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống, hơi rũ mí mắt, tựa như chẳng để ý điều gì, biểu tình nhàn nhạt, thanh lãnh đến không chút dao động. Đôi mắt màu vàng lục bình tĩnh không gợn sóng, tựa như một chiếc hồ sâu không thấy đáy.

Đầu ngón tay nhẹ động, từng ngọn lửa u lam từ hư không xuất hiện bên cạnh cô, sau đó như có ý thức hướng về phía Noda đang định phát động lần tấn công tiếp theo!

Noda vội vàng nâng đao ngăn cản.

‘Ầm—‘

Sau tiếng vang lớn, sương khói tan đi lộ ra tường gỗ cháy đen, trên đó xuất hiện một lỗ hổng thật lớn. Ánh mắt Noda tràn ngập không thể tin, “Sao… Sức mạnh đó… Rốt cuộc… Là sức mạnh gì…”

“Nhìn có vẻ…” Kuukyou từ từ cong môi, nụ cười ngây thơ đơn thuần, “Phòng ngự của anh cũng không phải vạn năng nhỉ!”

Kết quả trận chiến này đã rõ. Đối mặt với Noda đã bị phá vỡ lớp phòng ngự mà hắn lấy làm tự hào, Kuukyou dùng tối đa ba chiêu đã nhẹ nhàng đánh bại hắn.

“Cuối cùng-” Cô giơ cao cánh tay trái lên, ống tay áo màu đen chảy xuống theo cánh tay, lộ ra cánh tay trẵng nõn, “Lôi đình vạn quân!”

Vừa dứt lời, bầu trời phía trên lập tức truyền đến tiếng sấm ầm vang. Sau đó, ánh sáng trắng đánh từ trên xuống, mang theo vụn gỗ, nháy mắt nổ tung trên sân đấu!

Trong ánh sáng chói lọi, sợi tóc thiếu nữ bay lên, vạt áo tung bay, khoé miệng nở một nụ cười sáng loá.

“Anh nói…” Nhìn sân huấn luyện phía tây đã là một bãi hoang tàn, Toushirou bất đắc dĩ lắc đầu, giọng nói mang theo nhẹ nhàng và kiêu ngạo không thể khống chế, “Nhờ phúc của em, khiêu chiến tịch quan phải đổi địa điểm.”

Kuukyou le lưỡi, nghịch ngợm cười cười: “Em cũng không thể khống chế mà!”

Toushirou ôm ngực, liếc xéo cô, “Vậy việc sửa chữa giao cho em.”

Nói rồi xoay người dẫn theo mọi người chuẩn bị đến sân huấn luyện phía đông.

“A?” Kuukyou bất mãn hét to, “Sao có thể như vậy!”

“Không sao, không sao~” Hinata đứng bên quen thuộc vỗ đầu cô, “Anh giúp em là được, sẽ giải quyết xong nhanh thôi.”

“Uh, Toushirou thật là!” Kuukyou phồng má, nhận mệnh thở dài, sau đó nở một nụ cười rạng rõ với Hinata, “Vậy cám ơn Tetsu-san!”

Dưới ánh mặt trời ôn nhu, thiếu nữ tóc trắng bạc ngẩng đầu lộ một nụ cười xán lạn không tì vết với thiếu niên tóc đen trước mắt. Trên mặt thiếu niên là nụ cười tràn đầy sủngnịch, “Được, giao cho anh đi!”

Toushirou đi đến cửa sân huấn luyện quay đầu lại, vừa lúc thấy cảnh này. Rõ ràng đó là một hình ảnh rất đẹp, nhưng mà trong lòng cậu lại là không cam lòng và phẫn nộ khôn kể, thật giống như…

Thứ quan trọng nhất sắp bị cướp đi.

“Toushirou, đây là văn kiện mới.” Kuukyou ôm một chồng giấy trắng thật dày từ ngoài cửa đi vào, động tác thuần thục dùng chân đóng cửa gỗ phía sau lại, “Thật là, chị Rangiku lại lười biếng rồi sao?”

Toushirou hơi đau đầu xoa trán, từ núi văn kiện ngẩng đầu lên, “Anh đã bảo Hinata đi tìm cô ấy. Còn em…” Cậu hơi quay đầu đi, chỉ dùng dư quang khoé mắt nhìn Kuukyou đang đặt văn kiện lên bàn, giọng nói càng ngày càng thấp, “Không cần liều mạng như vậy cũng được.”

“Nhưng mà, Toushirou nỗ lực như vậy, em không thể bị bỏ lại phía sau!” Cô cười đến vui vẻ, thật giống như đứa trẻ được người lớn cho kẹo, “Toushirou đang quan tâm em sao?”

Mặt Toushirou nóng lên, đột nhiên quay đầu, lại tiếp tục vùi đầu vào văn kiện trong tay, “Dong dài!”

Kuukyou cười ha ha, xoay người cầm lấy ấm nước trên bàn, “Em đi đun chút nước pha trà.” Nói xong đứng dậy đi ra ngoài. Nhưng mà một khắc khi đóng cửa lại, nụ cười trên mặt cô trở nên chua xót.

[Vì sao lúc này lại đột nhiên nghĩ đến chị Momo chứ? Mình quả nhiên trở nên kỳ quái, từ sau khi hiểu rõ tình cảm với Toushirou.]

Cô hung hăng lắc đầu, mạnh mẽ ném ý tưởng trong đầu ra, sau đó cong môi, ra vẻ suиɠ sướиɠ rời đi.

[Không cần để ý, như bây giờ, đã rất tốt.]

Kuukyou mang theo ấm nước về, Toushirou dường như đang rất rối rắm, thấy cô vào cửa, buồn rầu xoa trán, nói: “Kuukyou, có thể nhờ em một việc không?”

“Được ạ.” Cô gật đầu, thuận tay đặt ấm nước lên bếp nhỏ bên bàn trà, “Chuyện gì vậy?”

“Phần văn kiện này…” Toushirou cầm một chồng giấy trong tay, “Nhờ em đến đội tám hỏi rõ nội dung cụ thể trên đó đi.”

Cho nên, bây giờ cô mới có thể ăn không ngồi rồi đi trên đường phố trống trải của Seireitei.

Thời tiết tháng 11 đã lạnh dần. Mùa đông đã đến gần, không khí cũng lạnh hơn.

Kuukyou kéo vạt áo, bước đi nhanh hơn.

[Uhm, về nhanh thôi. Sắp đến giờ cơm chiều rồi~]

Chỉ xuất thần vài giây, cô hoàn toàn không chú ý đến bóng người xuất hiện ở ngã rẽ, vì vậy, không phụ sự mong đợi của mọi người mà đâm vào người ta.

‘Phanh!’

‘Xôn xao-‘

Những tờ giấy trắng tựa như những bông tuyết rơi xuống, uyển chuyển nhẹ nhàng dừng trên mặt đất. Kuukyou xoa xoa cái trán có hơi đau, quẫn bách lại bất đắc dĩ nói câu, “Xin lỗi”, sau đó ngồi xổm xuống nhặt văn kiện rơi trên đất.

“Xin lỗi, em không sao chứ?” Đỉnh đầu vang lên một giọng nam ôn hoà có lễ, ngay sau đó một đôi tay màu lúa mạch xuất hiện trong tầm mắt. Khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài.

Kuukyou ngẩng đầu, một khuôn mặt nhìn có chút nghiêm túc tức khắc ánh vào mi mắt. Nhưng hấp dẫn cô không phải mái tóc đen ngắn lưu loát kia, cũng không phải ba vết sẹo trên mặt hắn, mà là-

Cô giống như bị gì đó mê hoặc, không màng ánh mắt kinh dị của thiếu niên, duỗi tay chạm vào hình xăm ’69’ bên má hắn, “Đây là… Anh nhìn thấy ở đâu?”

Thiếu niên nhíu nhíu mày, do dự một lúc vẫn nói ra sự thật, “Là một Shinigami trước đây từng cứu tôi, ngực người đó có hai số này, cho nên…”

“Vậy sao.” Kuukyou thu tay lại, tươi cười thoải mái, ẩn ẩn hoài niệm. Cô không hề nói gì, tiếp nhận văn kiện thiếu niên đưa qua, vùi đầu xếp ngăn nắp lại giấy trắng trong tay, vỗ quần áo đứng dậy, “Cám ơn, em tên Shitsusaku Kuukyou, còn anh thì sao?”

Thiếu niên ngẩn người, gật gật đầu, “Hisagi Shuuhei.”

“Shuuhei à…” Kuukyou nhẹ giọng niệm tên này, “Thật là một tên rất lợi hại nha!”

Nụ cười của cô đẹp lộng lẫy, “Thầy Muguruma nhất định sẽ rất vui vì mình đã từng cứu anh!”

Shuuhei chấn kinh sau khi nghe lời cô nói, sau đó kích động bắt lấy bả vai cô, “Em quen ông ấy?”

“Vâng, Muguruma Kensei, đội trưởng đội chín trước đây.” Kuukyou gật gật đầu, “Ông ấy là thầy dạy Hakuda của em, nhưng mà đó cũng là chuyện của sáu bảy chục năm trước rồi.”

“Vậy em biết giờ ông ấy thế nào không?” Shuuhei vội vàng hỏi, trong đôi mắt nâu đậm chớp động ánh sáng, “Anh vẫn luôn không hỏi thăm được tình huống của ông ấy!”

“Ông ấy…” Kuukyou thu mí mắt, “Em đã không ở Seireitei vài thập niên, cho nên… Em cũng không rõ ràng lắm.”

“Vậy à…” Shuuhei tiếc nuối thở dài, sau đó nở một nụ cười khó nhận ra, “Thật vui vì có thể biết em, Shitsusaku-san, anh không quấy rầy em làm việc nữa, lần sau cùng đi uống trà đi.”

“Vâng,” Kuukyou ngẩng đầu, hồi lại nụ cười chân thành tha thiết, “Em rất vui khi quen được anh, Hisagi-san.”

Quan hệ giữa người với người, cho dù chỉ là một chút cộng minh nhỏ bé không đáng kể, đều có thể trở thành ràng buộc. Sau đó, chúng sẽ đan chéo lại, tạo thành cái võng mang tên ‘Vận mệnh’.

Mokunishimaru (木螺丸): Mộc Loa Hoàn


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.