[Bleach] Khoảnh Khắc

Quyển 3 - Chương 9: Bồ công anh bay múa ngày đông



Tác giả: Di Lệ

Đội xá đội mười.

Vì hôm nay Rangiku ngoan ngoãn ngốc trong phòng làm việc, hơn nữa được Kuukyou hỗ trợ, Toushirou cuối cùng cũng xong việc trước giờ cơm.

Rangiku vừa làm xong đã bỏ trốn mất dạng, đoán chừng là kéo đám Shuuhei không biết đến Izakaya nào. Kuukyou hình như có việc, trời vừa tối đã chui vào phòng mình.

Hitsugaya Toushirou luôn là người chăm chỉ, nên cậu vẫn luôn luyện Zanjutsu trong sân, đến giờ mới tắm rửa xong đi về phòng mình.

Buổi tối ở Seireitei rất an tĩnh. Tiếng bước chân lên sàn nhà vang lên những tiếng ‘cộp cộp’ thanh thuý, xoá bớt đi sự yên lặng. Không khí đã dần mang theo cái lạnh mùa đông.

Hôm nay là đêm trăng tròn.

Trăng tròn treo trên đỉnh đầu, sáng ngời đến mức có thể thấy rõ những bóng đen mờ mờ ảo ảo. Đình viện đã phủ đầy màu trăng bạc, còn cả ánh đèn ấm áp từ phòng rọi ra.

Đi đến chỗ rẽ, cậu theo bản năng nhìn qua cửa sổ phòng Kuukyou. Trong ánh sáng màu cam, một bóng đen nho nhỏ vùng vẫy bay ra ngoài, không trung còn mang theo tiếng đập cánh nhỏ bé.

Bước chân của Toushirou bỗng ngừng lại.

Bóng đen kia… Là cái gì?

Nóc nhà nâu nhạt dưới phản xạ ánh trăng mượt mà, tựa như phủ một lớp lụa mỏng, nhàn nhạt tựa như mộng cảnh.

Đêm đã khuya, chung quanh an tĩnh đến mức chỉ còn tiếng gió vào đông.

Thiếu nữ ôm đầu gối ngồi trên nóc nhà, mái tóc đen dài đến eo theo gió tung bay, thoáng có chút rối. Cô thở dài, buồn rầu gãi gãi tóc.

Lúc này, bên người lại đột nhiên truyền đến tiếng đập cánh.

Kuchiki Kaori nghi hoặc quay đầu nhìn lại, thấy một con chim nhỏ màu xám nhạt thu cánh dừng cách mình không xa. Cái chân vàng nhạt nhảy nhảy vài bước trên mái ngói, như cảm nhận được ánh mắt của cô, lại nhảy vài bước về phía cô, lại lần nữa đập cánh bay lên.

Đỉnh đầu vang lên tiếng bụp tinh tế. Lúc cô nghe thấy âm thanh ngẩng đầu, con chim nhỏ đã hoá thành một đoàn sương khói tan đi trong không trung.

Giữa không trung có một từ giấy trắng nhẹ rơi, dừng trên tay cô. Tờ giấy đó rất chỉnh tề, gấp lại gọn gàng và vuông vắn.

Chẳng lẽ đây là… Thức thần?

Thông tin biết đến từ tiểu thuyết đọc được trước khi tới Soul Society giúp Kuchiki Kaori nhận ra điều này, cũng làm cô chấn động. Cô nhìn quanh bốn phía, lại không phát hiện ra có gì bất thường.

Kỳ quái? Chuyện này rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ trong Soul Society lại có người dùng được thức thần? Chẳng lẽ là… Cho mình à?

Kiềm chế sự khó hiểu ngập tràn trong lòng, cô mở tờ giấy ra, nháy mắt lại cứng người. Tuy là một tờ giấy mỏng, nhưng lại viết rõ ràng sơ lược lý lịch của ‘Kuchiki Kaori’!

Phía trên còn một hàng chữ nho nhỏ, ‘Đây là bản chép.’

Thật lâu sau, sau khi khiếp sợ ban đầu qua đi, Kuchiki cũng dần bình tĩnh lại. Cô cẩn thận cất tờ giấy trong tay, không thể che giấu ý cười khoé miệng.

Thật tốt quá! Tuy không biết là ai giúp mình, nhưng mà… Có vẻ định luật xuyên không rất đúng!

Do dự một lúc lâu, Toushirou rốt cuộc vẫn gõ cửa phòng Kuukyou, “Kuukyou.”

“Toushirou?” Cánh cửa màu trắng rất nhanh bị mở ra, khuôn mặt tinh xảo của thiếu nữ xuất hiện phía sau cửa, đôi mắt mèo màu vàng lục chớp chớp nhìn cậu, “Có chuyện gì vậy ạ?”

Toushirou nhất thời không biết nói thế nào, không khỏi nhíu mày, đôi mắt đã không tự chủ nhìn quanh phòng cô.

Không có gì bất thường.

Kuukyou đưa Toushirou vào trong, nhìn vẻ mặt ngưng trọng của cậu, thật cẩn thận mở miệng, “Toushirou, xảy ra chuyện gì sao?”

Toushirou lại nhíu mày, há miệng thở dốc, cuối cùng lại vẫn không nói gì.

“Toushirou.” Kuukyou ngồi đối diện cậu, “Đối với em, anh không cần phải để ý nhiều như vậy đâu.” Cô hơi cúi đầu, rũ mí mắt, tạo nên bóng mờ nho nhỏ. Giọng cô tựa như than nhẹ, lại tựa như cười nhẹ, nháy mắt khiến người không thể phân rõ cảm xúc trong lời cô.

[Bởi vì anh là Toushirou mà.]

Động tác của Toushirou dừng lại một chút. Sau đó, cậu chần chừ từ từ nói: “Vừa rồi, anh thấy một con chim bay từ cửa sổ phòng em ra ngoài, đó là…”

“Hả?” Kuukyou hẳn không ngờ được cậu lại hỏi vấn đề này, ngơ ngác giải thích, “Con… Chim…”

Toushirou nhìn cô một cái, đôi mắt xanh lam trong suốt thông thấu, “Đừng nói với anh là giờ còn chim.”

“Ách, thật ra…” Kuukyou cẩn thận nhìn cậu, sau khi xác nhận vẻ mặt cậu không có khác thường, mới nhỏ giọng nói: “Con chim đó là em dùng giấy biến ra, bọn em gọi nó là ‘thức thần’. Uhm, là vì đưa đồ vật cho một người.”

Toushirou không nói gì, nhíu mày lại theo thói quen.

Kuukyou ngoan ngoãn tiếp tục nói: “Vì em… Không thể nào thích cô ấy, hoặc là nói… Bài xích.” Cô xoay đầu đi, khuôn mặt trắng nõn nhiễm màu phấn hồng nhàn nhạt.

Không thích? Toushirou nhìn cô có chút biệt nữu quay đầu, tựa như đang tức giận ai đó, hàng mi mảnh mang theo tự giễu như có như không.

“Em… Thật không phải là một đứa trẻ ngoan.”

“Ngu ngốc.” Cậu bỗng thấy thoải mái, lại vẫn cố chấp lộ ra trào phúng châm biếm, “Cảm xúc ‘chán ghét’, ai cũng sẽ có mà?!”

Cậu không nhìn biểu cảm của Kuukyou, ngược lại nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ. Giữa trời đêm đen nhánh, không biết từ khi nào đã có những thứ gì đó màu trắng trắng rơi xuống, tựa như những bông bồ công anh, yên lặng nở rộ giữa đêm đông.

“Tuyết rơi rồi.”

“Tuyết?” Giọng thiếu nữ ngọt giòn kinh hô, sau đó thấy cô bé kinh hỉ chạy vọt đến bên cửa sổ, lại nhảy nhót lao ra cửa, “A, rơi thật rồi!”

Đầu tháng mười hai, Soul Society đón nhận trận tuyết đầu tiên. Tuyết trắng bay lả tả rải khắp thế giới. Tân niên vạn người chờ mong cuối cùng đã đến.

Tân niên tất nhiên phải về nhà, Gotei 13 cũng được nghỉ ăn tết mấy ngày, cho nên Kuukyou, Toushirou và Hinamori về đến căn nhà ở phố Rukongai một ngày trước khi tân niên.

Tuyết rơi cả một đêm, thế giới bên ngoài đã sớm trắng xoá, mặt đất tích một tầng tuyết thật dày, dẫm lên có lẽ có thể đến mắt cá chân. Tuyết trắng như lông ngỗng vẫn còn rơi, tựa như đám mây trắng, từ chân trời xa xôi đáp xuống đất, sau đó nhẹ nhàng, yên lặng hoà vào đống tuyết trên mặt đất.

Mà trong phòng lại là một cảnh tượng náo nhiệt và ấm áp.

“A, chờ chút đã, Kuukyou!”

“Á, nóng quá!”

“Kuukyou thật là… Cẩn thận chút chứ!”

“Em cũng đâu biết cơm nóng đến vậy đâu…”

Lúc này, bà đang nhàn nhã ngồi uống trà bên lò sưởi ở phòng khách, trong bếp, Kuukyou và Hinamori đang luống cuống làm sushi đủ vị. Nhưng mà, người thực sự luống cuống tay chân chỉ có mình Kuukyou thôi.

Vì thế, sau khi Kuukyou một lần nữa bị bỏng, Toushirou luôn khoanh tay trước ngực đứng dựa vào khung cửa cuối cùng không nhịn được nữa, “Ngu ngốc, nó vừa chín xong, sao có thể không nóng!”

Kuukyou vẻ mặt ai oán quay đầu, đáng thương nhìn Toushirou, đôi mắt mèo màu vàng lục còn lấp lánh ánh nước.

Trong lòng hơi chấn động, mặt Toushirou hơi đỏ lên. Cậu lập tức quay đầu đi chỗ khác, cố ý giả bộ hung tợn, “Làm thì làm nhanh lên, anh đói rồi!”

“Shiro-chan!” Ánh mắt Hinamori mang theo chút trách cứ trừng qua, “Không được bắt nạt Kuukyou!”

“Tui bắt nạt em ấy khi nào!” Toushirou bất mãn trừng qua, “Còn nữa, là Đội trưởng Hitsugaya, Hinamori!”

Hinamori chẳng thèm để ý mà cười, cúi đầu tiếp tục chỉ đạo Kuukyou, “Cẩn thận nha, Kuukyou. Chỗ này làm thế này, đúng rồi, phải ngay ngắn thêm chút…”

“Vâng.” Kuukyou ngây thơ gật đầu, tiếp tục làm, “Là thế này sao?”

“Ừ, đúng rồi đó.”

……

Toushirou vẫn thích ý dựa nghiêng ở cửa, tầm mắt lại không tự giác nhìn theo cô bé đang làm sushi bên bàn bếp. Cậu nhìn cô vì dùng sức mà hơi nhăn lại hai hàng mày, nhìn cô vì bận rộn mà hai má phiếm hồng, nhìn cô vì thành công mà âm thầm nhảy nhót tươi cười, cảm giác có tình cảm gì đó rất mềm mại từng chút từng chút ngoi lên từ sâu trong đáy lòng.

Tựa như mây trắng từ từ trôi trên bầu trời ngày hè đó.

Đôi mắt xanh lam như hồ nước nhộn nhạo từng vòng gợn sóng. Cậu hơi rũ mí mắt xuống, khoé miệng lơ đãng gợi lên một độ cong nhợt nhạt.

Trên bàn cơm là mùi cơm nồng đậm. Sushi đặt trong vô số đĩa sứ thoạt nhìn đáng yêu đến mức khiến người ta không đành lòng ăn. Trừ sushi, Hinamori lại làm thêm mấy món ăn đơn giản, nên trên bàn gỗ lúc này gần như đã không còn chỗ trống.

“Bà ơi, bọn con làm thế nào?” Hinamori vẻ mặt chờ mong nhìn bà bỏ miếng sushi vào miệng, lập tức gấp gáp hỏi.

Kuukyou cũng mặt đầy kỳ vọng nhìn bà.

Bà nuốt miếng sushi trong miệng xuống, nhìn hai cô cháu gái, vẻ mặt hiền từ sờ đầu hai cô, “Ăn rất ngon, Kuukyou, Momo.” Bà vui mừng cười, không giấu được sự vui sướng, “Còn cả Hit-kun, các cháu đều trưởng thành cả rồi.”

Nghe vậy, Hinamori thở phào một hơi, lộ ra một nụ cười tươi. Toushirou không được tự nhiên lắm cúi đầu toàn tâm toàn ý ăn cơm. Kuukyou đỏ mặt mỉm cười, nhưng trừ hạnh phúc thoả mãn còn luẩn quẩn chút phiền muộn nhàn nhạt.

[Nếu có thể, cháu tình nguyện bọn cháu không bao giờ lớn lên, cháu tình nguyện… Cuộc sống của chúng ta mãi mãi giống như trước đây, đơn giản mà bình tĩnh.]

“Này, Kuukyou!” đang xuất thần, Toushirou một bên đột nhiên chọc chọc khuỷu tay cô, sau đó chỉ chỉ cái sushi cậu đang gắp, “Cái này em làm đúng không? Chua quá!”

“Hả?” Kuukyou vô tội trợn to mắt, “Không thể nào?”

“Chua thật, đồ ngốc này!”

“Toushirou, đừng gọi em là ngốc chứ!”

“Xì. Đây là sự thật còn gì?”

“Ai bảo!”

Không khí tràn ngập ấm áp.

[Nhưng như bây giờ, cũng rất tốt. Có thể ở bên nhau, thật sự đã rất tốt.]

Tác giả có lời muốn nói: Uhm, người giúp Kuchiki Kaori là ai, tin rằng mọi người đều đã nhìn ra rồi? Thật ra phiên bản đầu không phải thế này, nhưng sau đó nghĩ lại, vẫn cảm thấy dùng cách này tốt hơn. Theo tính cách của Kuukyou, sẽ không có khả năng em ấy giáp mặt giao đồ cho Kaori, nếu không phải bất khả kháng, em ấy sẽ không làm như vậy; còn cách khác chính là nhờ Toushirou chuyển đồ cho Kaori giúp,nhưng ai cũng có tư tâm, đối với việc tự nhiên khiến Toushirou và Kaori tiếp xúc, Kuukyou tất nhiên không muốn, hơn nữa giờ Toushirou cũng chẳng quen biết gì Kaori.

Vì thế, sau cùng thì, phiên bản này vẫn tốt hơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.