[Bleach] Khoảnh Khắc

Quyển 3 - Chương 30: Giây phút bình yên cuối cùng



Tác giả: Di Lệ

Gần trưa, ánh mặt trời tươi đẹp chiếu lên sàn hành lang bằng gỗ, khô ráo và ấm áp. Ngày hè ở Seireitei, tiếng ve không biết từ đâu truyền đến, tựa xa mà gần quẩn trong không khí.

Renji và Tetsuzaemon cùng bước nhanh qua, vừa oán giận, “Chậc, đây là lần đầu tiên… Tôi được lệnh phải đeo băng đội phó đấy.”

“Như nhau thôi.” Tetsuzaemon tiếp lời, “Tôi cũng lần đầu tiên bị cưỡng chế đeo nó đấy.” Hắn thở dài, như là lẩm bẩm, “Tất cả đội phó đều phải đeo băng đội phó và đến phòng số hai chờ lệnh sao? Thật phiền toái mà.”

“Đúng đó.”

Đến cửa phòng chờ, Renji đĩnh đạc đi vào trong, lại chỉ thấy mỗi Hinamori ôm đầu gối ngồi ven tường. Thấy họ vào, thiếu nữ tóc đen ngẩng đầu thân thiện chào hỏi: “Abarai-kun, anh Iba.”

Renji gật đầu, sau đó hỏi: “Hinamori. Mới có mình cậu ở đây thôi à?”

“Ừ, hình như là thế.”

“Ai bảo các đội trưởng đội phó đều rải rác khắp Soul Society làm nhiệm vụ đây!” Hinamori định nói gì đó, lại bị giọng nữ bên ngoài tiếp trước. Dưới ánh mặt trời vàng, nữ Shinigami với mái tóc dài màu mật ong xinh đẹp lười biếng dựa vào cửa, thuận thế không quên nhìn hành lang, “Phải mất ít nhất nửa ngày trời để tập hợp mọi người lại mất.” Cô ấy vừa nói vừa đi vào phòng, có chút phiền não vuốt mái tóc dài, “Tôi còn chẳng tìm thấy đội trưởng nhà mình ở đâu đây~”

Vừa dứt lời, bên ngoài đã có một giọng nữ nhẹ nhàng hoạt bát vang lên, “Toushirou ạ, em vừa gặp anh ấy.” Ánh mặt trời chói lọi phủ xuống, thiếu nữ uyển chuyển nhẹ nhàng đứng trên lan can, mái tóc dài quá eo màu trắng bạc theo gió bay múa. Cô mỉm cười, linh hoạt nhảy xuống sàn nhà, sau đó đi vào cửa, “Vậy nên chị Rangiku không phải lo đâu~”

“Nha, Kuukyou-chan tới sớm vậy? Chị còn tưởng Kuukyou phải khuya mới đến cơ.” Rangiku nhào qua ôm cô vào lòng, thân mật nhéo hai má mềm mại của cô, “Đội trưởng Ukitake nhà em gần đây không phải không khoẻ sao?”

“Vâng, đội trưởng gần đây luôn nghỉ ngơi ở Ugendou, nhưng mà chuyện này có liên quan gì đến chuyện ‘hẳn em sẽ đến muộn’ không vậy?” Cô vừa nói vừa lấy hai sợi dây buộc tóc đỏ tươi trong lòng ra, có chút bối rối kéo mái tóc dài của mình, “Không biết là ai ra lệnh, thật chẳng biết chọn thời điểm gì cả, người ta còn chưa cả kịp chải tóc.”

Nghe vậy, Renji cười đến xấu xa, mắt lé liếc qua, “Cái gì? Chẳng lẽ em vừa rời giường? Thật không ngờ em lại lười đến vậy đấy~”

‘Bộp!’ Một chữ thập cực kỳ phối hợp xuất hiện, Kuukyou run rẩy khoé môi nói, “Hôm qua em thức đêm xem văn kiện nên mới dậy sau cún lông đỏ nhà anh chứ!”

Renji đỏ mặt, tức giận rống, “Ha? Con nhãi kia, em tìm đánh đúng không?”

“Rồi rồi!” Thấy tình huống sắp mất khống chế, Hinamori vội đứng ra hoà giải, “Kuukyou, không phải em còn muốn chải đầu sao? Để chị giúp em.”

“Thật ạ?” Kuukyou lập tức nở nụ cười vui vẻ, tựa như đứa trẻ được cho kẹo, “Quả nhiên vẫn là chị Momo tốt nhất!” Dừng một chút, cô lành lạnh ngó Renji một cái, chẳng để ý nói, “Đâu giống cún lông đỏ nào đó~”

“Phụt!”

“Đáng giận! Anh Tetsuzaemon, đừng cản tôi! Hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ nó một trận!”

“Người ta là con gái, Abarai, cậu nhịn tí đi.”

“Đúng đó đúng đó, sao Renji có thể xuống tay với Kuukyou-chan nhà bọn tôi chứ~ Cẩn thận bị đội trưởng nhà tôi đông thành khối băng nhá~”

“Chị Rangiku!”

Linh hoạt búi tóc xong, Hinamori cuối cùng cũng hỏi thăm, “À, đúng rồi, Kuukyou có thấy đội trưởng nhà chị không?”

“Anh Sousuke?” Kuukyou chớp mắt, lắc đầu, “Không gặp ạ.”

“Vậy sao…” Sắc mặt Hinamori ảm đạm, mặt mày khó nén thất vọng và lo lắng, “Chị cảm thấy từ sáng nay ngài ấy cứ quái quái. Nhưng chị hỏi thì ngài ấy lại không chịu nói. Chị thật sự… Không biết nên làm gì bây giờ…” Cô ấy nắm chặt vải áo, nhìn bi thương vô thố.

Kuukyou lập tức xoay người sang định an ủi, lại nghe Renji nói: “Đừng lo lắng. Sẽ không sao đâu, lần tập hợp này sẽ kết thúc nhanh thôi.” Thiếu niên nghiêng đầu, khuôn mặt trước sau đều chẳng để ý gì, trong mắt lại hoàn toàn ngược lại.

Cô thở dài, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt Hinamori, duỗi tay ôm cô ấy, chống trán cô ấy, lộ ra một nụ cười sạch sẽ thuần tuý, “Đúng vậy, nhất định sẽ không sao đâu.”

Nghe nói Jidanbou bị thương, vậy nên từ sáng sớm Kaien đã đến thăm bệnh, mãi đến khi mặt trời sắp xuống núi mới về nhà. Nhưng vừa về đến nơi lại phát hiện trong nhà có rất nhiều khách.

“Này, Kuukaku, ai tới thế?”

“Hở?” Kuukaku không đi nghiên cứu pháo hoa mà ngồi ở phòng khách ăn không ngồi rồi, thấy hắn về chỉ lười nhác ngước mắt chào một tiếng, “À, anh cả đấy à~”

“Cái gì mà ‘à, anh cả đấy à’ hả!” thái dương lại bị chữ thập chiếm đóng, hắn gãi tóc, tuỳ tiện ngồi trên tatami, “Có khách? Dường như còn rất nhiều.”

“À, là đám Yoruichi đến. Ngày mai họ muốn vào trong Seireitei, hiện tại đang ở đạo tràng tu luyện đấy.”

“Hử?” Kaien nhướn mày, hiển nhiên không hiểu lời Kuukaku: “Đó là cái gì?”

“Ầy, phiền quá! Anh đi mà hỏi Yoruichi ấy!”

“Đáng giận! Đây là thái độ nói chuyện với anh mày à!”

“Anh nhảm ít thôi!”

“Hai anh em các người thật chẳng thay đổi gì cả~” Cửa phòng theo tiếng mà mở, mèo đen mắt vàng ưu nhã đi vào, ngồi xuống trước mặt Kaien, nghiêm túc nói, “Kaien, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu.”

“À, Yoruichi đó hả, cô lại tới nữa?” Người đàn ông tóc đen chẳng chút để ý nhướng mày, lười nhác nói, “Chuyện gì?”

Cái gì mà ‘lại tới nữa’ cơ hả? Nhịn khó chịu xuống, Yoruichi trầm giọng nói: “Tôi mang đến cho cậu một thứ.”

“Ừ,” Kaien vẫn lười nhác gật đầu, cảm nhận được Yoruichi sắp bạo nộ mới bổ sung thêm một câu, “Cái gì?”

“Một đồ vật… Có thể giúp cậu khôi phục linh lực.”

Một khoảng lặng, căn phòng yên tĩnh đến mức tựa như tiếng hít thở cũng sắp biến mất. Thật lâu sao, Kuukaku mới nói: “Chị đang nói… Anh cả?”

“Đúng vậy,” Yoruichi gật đầu, vẫn nhìn chằm chằm Kaien, “Kaien, đây là vật Kuukyou nhờ Kisuke, dùng mất hai mươi năm chế tạo ra.” Dưới vuốt không biết đã xuất hiện một cái túi nhỏ từ khi nào, mèo đen đẩy nó đến trước mặt Kaien, bổ sung, “Kisuke nói sẽ có nguy hiểm nhất định, nên cuối cùng muốn thử hay không còn phải xem ý cậu.”

Thở một hơi thật dài, Kaien nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, đôi mắt đã trở nên sâu thẳm, “Yoruichi, tôi muốn biết, rốt cuộc Kuukyou đang làm cái gì? Đứa bé ấy… Vì sao lại nói ra lời sinh ly tử biệt như ‘sau này hãy bảo trọng’? Rốt cuộc… Em ấy muốn làm cái gì?”

“Cái gì?!” Nghe vậy, mèo đen giật mình, “Nhưng hôm qua lúc tôi gặp em ấy, em ấy còn…” Tự hỏi một hồi, chị đứng dậy đi ra ngoài, “Tôi biết rồi, sau khi vào trong tôi sẽ nghĩ cách đi tìm em ấy.”

“Ừ, nhờ cô.” Kaien gật đầu, như nhớ đến gì đó, đột nhiên gọi lại, “Này, Yoruichi, nghe nói Kuchiki đã xảy ra chuyện.”

“Hử?” Mèo đen đã chạy đến cửa quay đầu lại, “Đúng vậy, tôi đến là vì chuyện này mà.”

“Này này! Không phải cô mang đồ cho tôi nên mới đến à?”

“À, cái đó hả? Chỉ là tiện đường thôi!”

“Shihouin Yoruichi! A! Mặc kệ cô, này, Kuukaku, Ganju đâu?”

“Nó cũng đang ở đạo tràng.”

“Hửm, vậy vừa lúc, anh cũng qua bên đó nhìn xem!”

Thời gian chờ đợi rất nhàm chán.

Kuukyou không ngừng ngáp, dựa vào Hinamori bên cạnh mơ màng muốn ngủ. Lại ngáp một cái, cô nâng tay che miệng, không kiên nhẫn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: “Trời sắp tối đến nơi rồi… Hiệu suất làm việc kiểu gì vậy chứ……”

Hinamori sờ sờ đầu cô, cười nói: “Kuukyou đừng oán giận nha.”

“Mọi người đều là người bận rộn mà~” Rangiku buông tay, cũng là chán chường. Người xung quanh thì thầm vài câu, khiến không khí trong phòng càng thêm quỷ dị.

“Khụ, tôi cứ cảm thấy chuyện bé xé ra to…”

“Nhưng mà, rất lâu rồi Seireitei không xuất hiện Ryoka. Nói thế nào nhỉ… Hơn nữa lại vào thời điểm này…”

“Bây giờ… Khi nào?”

“Này, đừng nói bậy”

“Chậc.” Renji nhíu mày, dựa vào cạnh cửa ngẩng đầu nhìn nửa vầng trăng, mái tóc đỏ dài cứng cỏi dựng thẳng, chỉ cần để tâm một chút là có thể nhìn ra hắn đang tràn đầy tâm sự.

Nhìn hắn như vậy, Kuukyou lại nhớ đến Rukia.

[Chị ấy giờ đã bị đưa đến tháp Shishin Jail, Renji tuy không nói, nhưng nhất định là rất lo lắng. Tuy đã nhiều năm anh ấy rất ít gặp chị Rukia, nhưng kiên trì nhiều năm như vậy… Renji, anh nhất định cũng không muốn từ bỏ nhỉ?]

Lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng cảnh báo dồn dập vang dội, tựa như đập thẳng vào lòng người, “Cảnh báo khẩn cấp! Cảnh báo khẩn cấp! Có kẻ xâm nhập Seireitei! Các đội lập tức về vị trí! Xin nhắc lại…”

“Kẻ xâm nhập?”

Mọi người giật mình, không khí trong phòng lập tức trở nên khẩn trương. Bên ngoài tiếng cảnh báo vang lên không ngừng, Yachiru vẻ mặt hưng phấn chạy ra đầu tiên, những người khác cũng theo sát sau đó.

“Mọi người phải cẩn thận!” Sau khi chào hỏi nhóm Rangiku, Kuukyou nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, thân ảnh nhanh chóng nhảy qua những mái ngói. Cúi đầu nhìn đường phố bên dưới, gần như tất cả mọi người đã hành động.

Bóng đêm bao phủ Seireitei tràn ngập mùi thuốc súng. Những thứ vẫn luôn ngủ sâu trong bóng đêm, cuối cùng cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

[Vậy là bắt đầu rồi sao?]

Cô âm thầm cắn môi, sắc mặt ngưng trọng ngẩng đầu nhìn về phía trước, cuối cùng nhảy mấy cái đã biến mất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.