Tác giả: Di Lệ
[Muốn phá vỡ mặt hồ yên lặng, thứ chúng ta thiếu chính là – hòn đá mang tên ‘Quyết tâm’ và sức mạnh mang tên ‘Dũng khí.]
Khi nhận được thông báo của Hinamori, “Đã tìm thấy Abarai-kun, nhưng cậu ấy bị thương rất nghiêm trọng, Kuukyou mau đến đây đi.” thì Kuukyou đang ngồi ở cửa sổ phòng chấp vụ đội trưởng đội mười, đong đưa hai chân, nhìn ra ngoài mà ngơ ngẩn xuất thần.
Trước mắt là ánh tà dương đỏ như máu. Màu sắc thê diễm đan xen với vô số kiến trúc của Seireitei tiến vào đình, lại gặp cây xanh khắp viện mà nhu hoà đi.
Toushirou đang xử lý văn kiện dồn ứ mấy ngày hôm nay, căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng ngòi bút sàn sạt viết trên giấy, cùng với tiếng hít thở của nhau. Không khí từ từ lưu chuyển, thậm chí còn có thể ngửi được mùi hoa mê điệt nhàn nhạt trong không khí.
Rõ ràng không nói gì với nhau, nhưng với Kuukyou mà nói, cảm giác này lại vô cớ khiến cô an tâm.
Nghĩ nghĩ, cô vẫn nhảy từ cửa sổ xuống. Toushirou nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhíu mày khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Cô nắm vạt áo, ngẩng đầu cười nói: “À, chị Momo nói đã tìm được Renji, nhưng bị trọng thương, nên em định qua thăm.”
“Vậy à?” Toushirou xoa thái dương, đứng dậy, “Vừa lúc, anh đi cùng em.”
Nhìn cậu đứng dậy cầm theo Hyourinmaru treo ở một bên, Kuukyou chớp mắt, “Ơ?” Sau đó, lại thấy Toushirou quay ra trừng cô, “Nhớ kỹ những lời anh vừa nói với em.”
“Vừa nói? Nói gì vậy ạ?”
Tuy biểu tình mê mang nghiêng đầu của cô rất đáng yêu, nhưng Toushirou lại cảm thấy gân xanh của mình đang nhảy thình thịch: “Đồ ngốc này! Chẳng trách hôm nay lại bị Ryoka tập kích!”
“Đừng nói vậy chứ, Toushirou!”
“Anh bảo cách xa đội ba ra! Không được quên!”
“Em biết rồi!”
“Hừ!” Lại trừng cô lần nữa, Toushirou nắm tay cô đi ra ngoài, giọng nói vẫn hung tợn, nhưng dưới sắc trời tối dần lại nhu hoà đi.
Còn chưa đến phòng Renji đã nghe thấy giọng Hinamori.
Chưa chờ hai người phản ứng thì đã thấy Byakuya đi từ trong ra, vừa lúc đi về phía họ.
“Byakuya?” Kuukyou hô, thấy hắn dừng bước thì cười nói: “Không ngờ anh cũng tới thăm Renji đấy.”
Người đàn ông rũ mắt, giọng nói lạnh lùng không chút phập phồng, “Anh không tới thăm cậu ta.”
Thấy hai người nói chuyện với nhau, Toushirou buông tay Kuukyou ra, thở dài khó phát hiện, hợp đôi tay lại trong ống áo, “Tôi đi vào trước.”
“Hở~” Vừa lúc Gin cũng mang theo Kira từ bên kia rời đi, Kuukyou nhìn Toushirou đã đi vào phòng, lại dời mắt về, nhíu nhíu mày, giọng nói có chút không vui, “Byakuya, em không hiểu ý anh.”
Byakuya nhìn cô một cái, mặt vẫn không biểu tình, “Abarai Renji, một mình tác chiến lại thất bại trở về, anh tới tuyên bố quyết định xử phạt cậu ta.”
“Quyết định xử phạt?” Mặt thiếu nữ đột nhiên lạnh đi, “Quyết định gì? Nhốt anh ấy vào nhà lao?”
“Đúng vậy.” Byakuya nhàn nhạt nói, sau đó đi về phía trước, “Đừng chặn đường.”
“Chờ một chút!” Kuukyou không chút do dự gọi hắn lại, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, như muốn nhìn ra điều gì đó, lại không thu hoạch được gì. Cô mím môi, có chút mất mát, “Em không rõ, dù là Rukia hay Renji, vì sao anh lại nhẫn tâm như vậy. Quả nhiên em vẫn thích Byakuya trước kia hơn.”
Người đàn ông tóc đen đạm mạc nhìn cô, lại chỉ có thể thấy một đầu tóc trắng bạc đang cúi xuống. “Tuỳ em.” Nói xong, hắn lại lần nữa bước đi, cuối cùng dần biến mất trong bóng đêm.
[Quả nhiên mọi người rồi sẽ thay đổi.]
Kuukyou ngẩng đầu lên, trời đêm mang theo một vầng trăng tròn nhạt. Còn thiếu một chút nữa thôi là tròn đầy.
Phong cảnh lúc này quả là giống trăm năm trước như đúc nhỉ?
“Lại ngẩn người?”
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp có chút bất đắc dĩ của thiếu niên, cô đột nhiên hồi thần lại, bấy giờ mới phát hiện Toushirou đã ra ngoài từ lúc nào. Thiếu niên nhìn cô, lại theo tầm mắt cô nhìn vầng trăng trên cao, nói: “Ngày mai trăng tròn rồi.” Dừng một chút, không biết cậu nhớ tới gì, đôi mắt xanh lam gợn sóng, dưới ánh trăng như những đốm sáng bạc.
Hồi thần, cậu lại quay đầu, nhíu nhíu mày, “Hinamori còn ở bên trong, anh vừa nhận được thông báo mở họp, em đi thăm Abarai đi.”
“Vâng.”
Toushirou gật đầu rồi xoay người rời đi, lại đi được vài bước không yên tâm quay đầu lại, trầm giọng nói: “Kuukyou, anh nhắc em một lần nữa.” Cậu hơi rũ mi, nhìn qua một bên, tựa như chẳng chút để ý, trong đôi mắt xanh lại là hàn khí thấu xương, “Cẩn thận đội ba.”
Từ phòng giam của Abarai ở đội sáu về, vì Hinamori có vẻ đang lo lắng, nên Kuukyou đưa cô ấy về đội năm. Ở cổng đội xá gặp tam tịch đang đợi đội phó về, Kuukyou đành đứng ngoài chờ tam tịch và Hinamori nói chuyện xong.
Trên hành lang nơi nơi đều là đội viên đội năm đi lại báo cáo, từ những câu nói dồn dập ấy, mơ hồ có thể nghe được mấy chữ ‘Lệnh chiến tranh đặc biệt’.
Không lâu sau, cửa phòng từ từ mở ra, tam tịch đi từ trong ra, giơ tay đóng cửa, hành lễ với cô rồi rời đi. Kuukyou kéo cửa đi vào trong, thấy Hinamori đang ngồi trên đệm mềm, vẻ mặt mờ mịt bất an. Cô ngồi quỳ trước cô ấy, cười hỏi: “Sao vậy, chị Momo?”
“Lệnh tuyên bố chiến tranh đặc biệt vừa được ban hành.” Dừng một chút, giọng nói nhẹ nhàng của Hinamori vang lên, mang theo chút run rẩy mỏng manh, “Nói là cho phép các đội trưởng đội phó và các tịch quan mang theo Zanpakuto ở trong Seireitei, hơn nữa còn cho phép dùng Zanpakuto trong thời gian chiến tranh. Kuukyou, vì sao lại trở thành thế này?” Cô ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực tràn ngập khó hiểu, “Vì sao phải chiến đấu? Duy trì hoà bình… Không phải rất tốt sao…”
“Chị Momo,” Thiếu nữ nhỏ bé mỉm cười mở rộng hai tay, tận lực ôm lấy cô ấy, “Sẽ không sao đâu. Chúng ta chỉ cần tin tưởng vào hoà bình, nhất định sẽ bảo vệ được nó. Chị xem, Ryoka hôm nay em gặp không phải không định chiến đấu sao? Em nghĩ, họ nhất định không đến đây vì chiến đấu. Vậy nên, cuộc sống của chúng ta sẽ lại bình yên thôi.”
Nhìn em gái nhỏ hơn mình rất nhiều an ủi mình như vậy, nhìn nụ cười sạch sẽ trong suốt của em ấy, trái tim dần dần bình ổn lại.
Bắt đầu từ khi nào nhỉ?
Nhìn thấy nụ cười này sẽ cảm thấy, cô chỉ cần luôn mỉm cười là được.
Cảm giác này, thật giống như đội trưởng Aizen ở bên, ôn nhu mà khiến người an tâm.
Hinamori khụt khịt, nghiêng đầu nỗ lực nở một nụ cười tươi, “Ừ. Cám ơn em, Kuukyou.” Dừng một chút, cô ấy như bừng tỉnh, “A” một tiếng, vội nói, “Kuukyou hẳn còn rất nhiều việc trong đội phải không? Chị không sao đâu, nên Kuukyou về đi.”
“Thật chứ?” Kuukyou chớp mắt, nhìn Hinamori có vẻ thật sự đã khôi phục, cuối cùng gật đầu đứng dậy, “Được, vậy em về trước.” Cô xoay người kéo cửa phòng, quay đầu lại cười một cái rồi mới rời đi.
[Chị Momo, sự bình yên chị đang thấy chỉ là giả dối mà thôi, mà đã là giả dối… Nhất định sẽ bị xé rách.]
Lúc này bóng đêm đã bao phủ Seireitei, thâm trầm, quỷ bí, lại rút đi náo động bực bội của ban ngày, trở nên an tĩnh lại.
Trước cửa phòng chấp vụ đội trưởng đội mười, Rangiku ghé sát vào tường, trộm nhìn lén qua cánh cửa phòng đang mở một khoảng nhỏ nhìn vào trong, lén lút khiến người ta nghi ngờ. Hinata đứng bên cạnh nhìn một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà vỗ vỗ vai cô ấy, bất đắc dĩ, “Đội phó, cô đã đứng đây nhìn rất lâu rồi.”
“Á?” Rangiku bị doạ, quay đầu thấy là Hinata, khoa trương vỗ ngực, “Sắp bị cậu hù chết rồi đó, Tetsu!”
“Cô đang nhìn gì vậy, đội phó?”
Nghe vậy, Rangiku vẫy tay, “Đưa tai qua đây. Thật ra là thế này…”
“Tối nay đội trưởng gặp Kuukyou-chan rồi cứ mất hồn mất vía như vậy?” Hinata kinh ngạc chớp mắt, nửa tin nửa ngờ, “Tối nay Kuukyou-chan đã qua à?”
“Vừa qua đấy!” Rangiku gật đầu, lộ ra biểu cảm khinh thường ‘Cậu thật lạc hậu’, “Hình như Kuukyou từ chỗ Hinamori của đội năm qua đây, vừa đi xong thôi~”
Hinata nhún vai, quay đầu đi chỗ khác, “Đội phó, nghe cô nói vậy, tôi sẽ đau lòng.”
“Ai bảo cậu không đuổi kịp Kuukyou! Không thèm quản cậu!” Rangiku ôm vai hắn, hướng mặt hắn qua khe cửa, “Nhìn xem, đội trưởng có phải rất kỳ lạ không?”
Hinata dù không tình nguyện nhưng cũng tò mò. Từ góc độ này nhìn qua, vừa lúc thấy được thân ảnh của đội trưởng nhà mình.
Gió đêm từ cửa sổ rộng ùa vào phòng, mang theo mùi cỏ non tươi mát. Ánh sao lấp lánh quyện với ánh đèn, mỏng manh rơi xuống. Toushirou nâng má ngồi ở cửa sổ, hai hàng mày nhăn chặt.
Tối nay Kuukyou có tới tìm cậu, lại không nói gì ngoài một câu, “Này, Toushirou, anh tin em không?”
Cậu ngẩn người, không rõ vì sao cô lại hỏi như vậy, lại tựa như đoán được chút gì đó. Cậu nghĩ: có lẽ là vì chuyện của Kuchiki Rukia. Vì thế, cậu bĩu môi, rũ mắt nhìn bóng đêm trong đình, khinh thường mắng một câu: “Vô nghĩa.”
Nhưng giờ nghĩ lại, cứ thấy sai sai. Nhưng đến cùng là ở đâu, cậu lại không thể nói rõ.
Trong đầu lại hiện lên nụ cười xán lạn như hoa anh đào tháng tư của thiếu nữ, lại là đẹp đẽ đơn thuần chưa từng thay đổi.
[Chỉ cần có những lời này của Toushirou, em không sợ điều gì cả.]
Mà bên kia, ở phòng nghị sự ngầm của hội đồng 46, người đàn ông tóc bạc lười biếng dựa vào góc bàn ám màu nâu của máu khô, cười nhẹ: “Kịch bản ngày mai… Không nói cho Kuukyou-chan sao?”
Đốt ngón tay đang gõ mặt bàn hơi dừng một chút, sau đó lại tiếp tục gõ xuống. Người đàn ông tóc nâu một tay gõ bàn, thong thả trầm thấp trả lời: “Không cần.”