[Bleach] Khoảnh Khắc

Quyển 3 - Chương 34: Bài ca tạm biệt



Tác giả: Di Lệ

Bạn đã từng nghĩ đến việc phải chĩa mũi đao về phía người thân mình chưa?

Bạn đã từng nghĩ đến việc phải huy đao với tín niệm trước giờ mình luôn giữ chưa?

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, ánh trăng đêm nay đã tròn đầy, ánh trăng vàng nhàn nhạt lại mang theo màu đỏ xui xẻo.

Có bốn linh áp đang di chuyển về phía này, một trong số đó đang nhanh chóng lao về phía cô.

Hẳn là đến giờ rồi, Kuukyou nhảy từ trên cành cây xuống, lặng yên đáp đất, hơi rũ mắt ngẩng đầu lên, “Chị Momo, chị muốn đi đâu?”

“Kuu… Kuukyou?” Thiếu nữ tóc đen bỗng dừng bước, kinh ngạc nhìn thiếu nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt, lại chỉ mất vài giây đã phản ứng lại, sắc mặt bi thương mà ngưng trọng, “Chị muốn đi báo thù cho đội trưởng Aizen!”

“Báo thù?” Không có khiếp sợ như trong dự đoán, Kuukyou cắn môi nhìn cô ấy, hàng mi nhăn chặt, đôi mắt mèo lập loè trong đêm, “Tìm ai?”

Hinamori đột nhiên không lên tiếng, nhưng sau đó lại đột nhiên kinh hỉ ngẩng đầu lên, biểu tình vui sướng mà hoảng loạn, quỷ dị đến lạ: “Đúng rồi! Kuukyou cũng thấy rất đau lòng vì cái chết của đội trưởng Aizen phải không? Vậy nên đừng cản chị, Kuukyou!”

Khuôn mặt của thiếu nữ giấu dưới bóng cây, đen tối không rõ, chỉ là giọng nói lại trầm thấp u oán, là giọng nói mà Hinamori chưa từng nghe qua, “Xin lỗi, chị Momo.” Nói rồi, cô đi về phía cô ấy, từng bước một, cực kỳ thong thả, nhưng Hinamori lại như bị định thân, chỉ có thể ngơ ngác nhìn đôi mắt mèo dị thường đến gần, không thể bước một bước. Kuukyou đi đến trước mặt cô ấy, nâng tay phủ lên đôi mắt cô ấy, giọng nói mềm nhẹ, “Có một số việc, chị nên tận mắt nhìn xem, nhưng mà đã từng nói phải bảo vệ chị thật tốt. Cho nên, ngủ ngon.”

Khi câu nói kết thúc, ý thức lâm vào bóng tối. Thân thể Hinamori mềm mại ngã xuống, lại được Kuukyou vững vàng đỡ lấy. Giây tiếp theo, một bóng hình từ bên người hai cô xẹt qua, chạy thẳng về phía trước. Dưới ánh trăng chiếu rọi, gương mặt đó giống như đúc gương mặt của Hinamori.

[‘Người giấy’. Cũng có thể gọi là ‘Thức thần’.]

[Sau khi thi thuật, thức thần sẽ biến đổi theo hình dáng, linh áp, năng lực của đối tượng – hay còn gọi là bản thể. Tất cả những gì thức thần trải qua sẽ truyền lại cho bản thể, suy nghĩ của bản thể cũng truyền trực tiếp cho thức thần. Chỉ cần người thi thuật chưa rút linh lực về, thức thần vẫn sẽ có thể duy trì hình dáng của bản thể, dù có ‘chết’ hay không.]

[Đây là chú thuật năm đó anh trai dạy mình. Trước giờ chưa bao giờ ngờ được, mình lại dùng nó ở đây.]

[Toushirou, đây là chuyện cuối cùng em có thể làm được. Vì anh, cũng là vì em.]

An trí Hinamori thật sự trong kết giới, Kuukyou vội vã đuổi qua, vừa lúc thấy ‘Hinamori’ đang huy đao chém về phía Toushirou.

Cho dù biết đây không phải Hinamori Momo thật sự, nhưng thấy một màn này, biết thì ra cô ấy thật sự muốn huy đao với Toushirou, cô vẫn cảm thấy bi ai và phẫn nộ, nhất thời không biết làm sao.

“Hadou số 4: Byakurai!”

Ánh sáng trắng chói mắt gào thét lướt qua, ‘Hinamori’ lùi lại mấy bước, sau đó mở to mắt nhìn thiếu nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt, “Kuu… Kyou?” Cô ấy nắm chặt Tobiume trong tay, cao giọng hô, “Tránh ra! Chị phải báo thù cho đội trưởng Aizen!”

Kuukyou rũ mắt, rút Asauchi bên hông ra, thấp giọng nói: “Dù là lý do gì, chỉ cần là người huy đao với Toushirou, cho dù là chị Momo… Cũng không thể tha thứ.”

Có một vài lời, cô hy vọng cô ấy có thể nghe thấy. Có một vài lời, cô hy vọng có thể truyền đạt cho cậu.

Lúc này, dùng Senka là phương thức nhanh chóng nhất. Vừa dứt lời, cô đã xuất hiện sau lưng ‘Hinamori’, mũi đao sắc bén đâm thẳng về phía sau lưng, hung ác nhanh chóng, mang theo sát khí rõ ràng, tựa như không khí cũng bị xé rách.

Toushirou bỗng mở to mắt. Cậu chưa từng thấy Kuukyou như vậy. Trước kia, lúc cô chiến đấu cũng là mặt không biểu cảm như vậy, nhưng lại là lười nhác. Mà lúc này, khuôn mặt cô hờ hững, mang theo sự lạnh lẽo, chiêu thức càng lộ ra sát ý bức người.

‘Keng’ một tiếng, ‘Hinamori’ nghiêng người ngăn cản công kích, bàn tay chống lại thân đao lập tức lộ ra ngọn lửa đỏ, “Hadou số 31: Shakkahou!”

Kuukyou nhanh chóng né tránh, thấy ánh sáng đỏ tươi mang theo nhiệt khí mãnh liệt đánh tới, nâng tay lên, “Hadou số 88…”

“Bakudou số 81: Danku.”

Giọng nói bị một giọng nam hơi khàn khàn bao trùm, trước mặt nhanh chóng xuất hiện một bức tường trong suốt từ linh tử, to lớn và kiên cố, che trước mặt cô. Cầu lửa đỏ đậm hung hăng đâm vào vách tường, rách nát, va chạm mang theo tiếng nổ vang, cuối cùng biến mất, vách tường trong suốt cũng vỡ vụn.

Nhưng mà sau đó, thân ảnh ‘Hinamori’ đã vọt qua. Kuukyou nâng đao tiếp được một kích chính diện, một chân đá vào bụng cô ấy. Thân thể thiếu nữ văng ra ngoài, rơi trên sàn nhà gỗ, phát ra tiếng trầm đục.

Vừa rồi cô vốn định dùng Hadou số 88. Chiêu đó không chỉ có thể triệt tiêu Shakkahou mà còn có thể đánh trúng ‘Hinamori’ phía sau. Nếu không phải Toushirou ngăn cản, đó là kế nhất tiễn song điêu.

Thở sâu, nhìn ‘Hinamori’ đã không còn nhúc nhích, Kuukyou lạnh lùng giơ tay lên, ống tay áo chảy xuống, lộ ra da thịt trắng nõn, dưới ánh trăng chiếu rọi, nổi lên ánh sáng như ngọc thạch.

Những đám mây vốn chỉ trôi dạt trong không trung dần tụ tập dày lên, tựa như được chỉ dẫn, tầng mây dầy từ từ xoay tròn, tia chớp hỗn loạn càng ngày càng nhiều, tựa như tuỳ lúc có thể đánh xuống.

Đây là……

Đồng tử Toushirou co rút lại, chưa kịp tự hỏi, cậu đã dùng Shunpo đến bên cạnh Kuukyou, bắt lấy cánh tay cô, gầm nhẹ, “Đủ rồi!”

Chiêu này cậu từng thấy Kuukyou dùng trong trận khiêu chiến tịch quan lúc cô vừa vào đội mười, tên là ‘Lôi đình vạn quân’.

Bất ngờ bị ngắt ngang, thiếu nữ vốn tràn đầy sát khí tựa như tỉnh mộng quay đầu, khuôn mặt ngây thơ, “Toushirou?”

Đôi mắt xanh lam u tối, thiếu niên trầm mặt, biểu cảm phức tạp, “Em muốn… Gϊếŧ Hinamori sao?”

Gần như không chút do dự, Kuukyou gật đầu, đôi mắt mèo sạch sẽ thấu triệt, nhưng lời cô nói lại tàn nhẫn lạnh lùng: “Em sẽ không để chị ấy chết trong đau đớn.”

“Em…” Tựa như không ngờ được đáp án nhận lại sẽ là như vậy, Toushirou nắm chặt cổ tay mảnh khảnh, sau đó lại hung hăng quăng ra, “Rốt cuộc em muốn làm cái gì!”

[Vì không để chị ấy nhìn thấy những thứ đáng sợ hơn.]

Rõ ràng muốn trả lời như vậy, nhưng cô lảo đảo lùi về sau mấy bước, miễn cưỡng ổn định cơ thể, rũ đôi mắt xuống, không trả lời, chỉ quay đầu đi, đôi mắt nhìn về phía bóng đêm mênh mang. Mây đen trên đỉnh đầu dần tan đi, lộ ra ánh sáng bàng bạc. Cổ tay thiếu nữ đã tím, nhưng cô lại không hay biết, mím chặt môi, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

Toushirou xoay người sang chỗ khác, giọng nói trầm thấp, chứa đầy thất vọng, “Kuukyou, em đi về trước đi. Hinamori… Giao cho anh.”

“Ara~ Cái này có phải gọi là~” giọng nam quỷ dị đột nhiên xé tan không khí tĩnh mịch mà lọt vào tai, Ichimaru Gin gần như là bị xem nhẹ đứng một bên, đôi tay vẫn hợp lại trong ống áo, nhàn nhã đứng ngoài cuộc. Dừng một chút, hắn nhìn Kuukyou, lại nhìn sang Toushirou, giọng điệu không thay đổi, từ từ nói, “Anh em tương tàn?”

“Ichimaru!” Trong đôi mắt lam là sự tức giận mãnh liệt, “Rốt cuộc ngươi đã làm gì họ!” Linh áp màu xanh băng bạo trướng, Toushirou nắm chặt lấy Zanpakuto phía sau, giận dữ hét, “Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Nhìn cảnh này, Kira vẫn luôn đứng sau Ichimaru bất an gọi, “Đội… Đội trưởng…”

“Lùi lại đi, Izuru.” Người đàn ông tóc bạc quay đầu, ý cười không thay đổi, “Cậu hẳn chưa muốn chết nhỉ?”

Kira còn muốn nói gì đó, lại không ngờ bị nhắc cổ áo lên, giọng thiếu nữ có chút gian nan vang lên, lại vẫn rõ ràng như trước: “Toushirou sắp giải phóng Hyourinmaru, muốn mạng thì tránh xa xa một chút, Kira-san.”

“Shitsusaku-san? Nhưng mà…” Còn chưa dứt lời, thiếu nữ nhấc hắn đứng trên nóc nhà đột nhiên nôn ra một ngụm máu, vết máu đỏ sậm dừng trên nóc nhà, nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm. Cậu cuống quýt đỡ lấy bóng người lung lay sắp đổ của cô, vội la lên, “Có chuyện gì vậy? Shitsusaku-san!”

“Không có gì.” Kuukyou xua xua tay, từ từ điều chỉnh hô hấp, nỗ lực lộ ra một nụ cười.

[Chẳng qua là phản phệ khi thức thần bị thương thôi.]

Xoay người nhìn rồng băng bay lên cách đó không xa, đôi mắt mèo vàng lục cuối cùng không che được sự đau thương nặng nề. Tựa như nỗ lực muốn nhớ khuôn mặt của người ấy, cô nhìn thật sâu, sau đó xoay người rời đi, ống áo lộ ra một đường cong tròn đầy, cuối cùng mất bóng.

[Không thể tự mình nói xin lỗi. Nhưng mà, tạm biệt, Toushirou.]

Buổi tối ấy, Kuukyou cả đêm không ngủ. Sáng sớm hôm sau, lúc nhận được thông báo của bướm địa ngục, cô không chút do dự chạy đến phòng chấp vụ của đội trưởng, “Đội trưởng, vừa rồi có thông báo kỳ hạn thi hành án cuối cùng của Rukia. Ngày hành hình là… 29 giờ sau, tức là giữa trưa ngày mai.”

“Cái gì?” Ukitake đột nhiên đứng bật dậy từ sau bàn làm việc, vì động tác quá kịch liệt mà ho khan, “Khụ khụ… Khụ khụ…”

“Không sao chứ, đội trưởng?” Vội đưa một chén nước qua, đỡ thân thể đang lung lay vì ho của hắn, Kuukyou cuối cùng vẫn lo lắng hỏi, “Đội trưởng, chuyện của Rukia… Ngài định xử lý thế nào?”

Ukitake từ từ ngẩng đầu, hơi thở đã đều lại, “Ta đi tìm Byakuya. Nếu không được…” Biểu tình vừa rồi còn cực kỳ ngưng trọng dần thả lỏng, hắn xoa đầu cô, ôn hoà cười, “Yên tâm đi, lần này nhất định phải cứu Kuchiki ra.”

Nhìn khuôn mặt tươi cười ấy, tâm tình đột nhiên bình tĩnh trở lại. Cô nghĩ, tất cả nhất định sẽ tốt lên – dù cô có tận mắt chứng kiến hay không.

Cùng lúc đó, đội xá đội mười.

Toushirou nhìn ‘Hinamori’ đang ngủ say, nhíu chặt hàng mày.

Rangiku đứng bên, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Đội trưởng, hôm qua ngài nói Kuukyou…”

“Em ấy…” Toushirou mím chặt môi, đôi tay bên người nắm chặt thành quyền, “Rốt cuộc em ấy đang nghĩ gì?”

“Đội trưởng,” Sắc mặt Rangiku khó được ngưng trọng, nhìn bóng lưng kiên định của đội trưởng nhà mình, cô ấy nghiêm mặt nói, “Dù thế nào, tôi tin là Kuukyou nhất định vì bảo vệ Hinamori nên mới làm như vậy.”

“Tôi biết.” Đốt ngón tay đã trắng, Toushirou rũ mắt đứng đó, che đi đôi mắt xanh âm trầm. Cậu như chịu đựng nỗi đau đớn rất lớn, giọng nói trầm thấp ám ách, “Tôi biết.” Dừng một chút, cậu tức khắc xoay người đi ra ngoài, “Dù thế nào, chúng ta cần đi ngăn cản cuộc hành hình trước. Matsumoto, chúng ta đi.”

“Vâng! À, đúng rồi, đội trưởng, đêm qua lục tịch Kuchiki cũng đến cùng tôi, sau đó không thấy đâu?”

“Tôi bảo cô ta về. Phiền toái.”

Một ngày đó, Kuukyou vẫn luôn ngốc trong đội xử lý công vụ.

Buổi tối, Ukitake mang theo vũ khí của nhà Shihouin về, dùng để phá huỷ Soukyoku.

Sau đó, ngày xử tội Rukia cũng tới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.