Tác giả: Di Lệ
Thời tiết hôm nay rất đẹp, cuối thu mát mẻ, là ngày làm gì cũng hợp. Ukitake đang ngồi ở sân huấn luyện sau đội xá quan sát Rukia và Inoue luyện tập, bất ngờ nghe được giọng nói thanh thuý kêu to đằng sau: “Đội trưởng Ukitake, ngài ở đây sao?”
Hắn vội quay đầu lại, thiếu nữ tóc trắng bạc mặc Haori không tay to rộng, mái tóc dài dùng chuỗi ngọc buộc một túm lại, còn lại tuỳ ý xoã tung. Cô không còn búi hai búi tóc nhỏ non nớt như trước, bộ dáng bây giờ thoạt nhìn thiếu đi một phần non nớt, lại tựa như nhiều thêm chút thiên chân.
Hắn vẫn nhớ rõ, một ngày của hơn một trăm năm trước, thiếu nữ búi hai búi tóc nhỏ nhìn Kyouraku ngồi xổm trước mặt, giật giật khoé môi, sau đó chỉ Kyouraku, vừa lộ ra nụ cười đáng yêu, vừa gọi “Chú”. Nụ cười ấy, tựa như lông vũ phiêu tán dưới ánh mặt trời, nghịch ngợm mà thuần khiết.
Giờ, cô bé nho nhỏ trong ấn tượng lơ đãng đã lột xác thành thiếu nữ ngây ngô.
Ukitake cười cười, giọng nói vẫn ôn hoà, “Kuukyou? Sao cháu lại đến đây?”
“Dạ, vì không tìm được anh Kaien, nên cháu tới tìm đội trưởng Ukitake. Đây, cháu tới đưa cái này.” Cô đưa một quyển tạp chí qua, ánh mặt trời phủ xuống, nụ cười xán lạn tựa như hoa hướng dương, “Số báo Seireitei tháng này.”
“À, cám ơn. Kaien hôm nay được nghỉ, về nhà rồi.” Ukitake duỗi tay nhận, không quên ngẩng đầu hỏi, “Ở đội chín đã vài ngày rồi, cháu cảm thấy thế nào?”
“Cảm thấy…” Kuukyou ngồi dậy, nhìn trời suy ngẫm cẩn thận, cúi đầu lộ ra một nụ cười sáng ngời, đôi mắt cong cong như trăng non, “Cũng không tệ lắm ạ, Shuuhei là một đội phó rất có trách nhiệm, công việc của cháu còn nhẹ hơn nhiều so với tưởng tượng. Còn đội viên, hẳn là bị Tousen ảnh hưởng, nên cháu cảm thấy đều là người khá nghiêm túc. Hoàn toàn trái ngược với đám dở hơi ở đội mười trước kia.”
Ukitake gật đầu, chút lo lắng cũng tan, cười càng sảng khoái, “Vậy là tốt rồi. Dù sao Kuukyou còn chưa có nhiều kinh nghiệm, có gì không hiểu thì có thể tới hỏi chúng ta.”
“Cháu biết. Đội chín còn có việc biên tập tạp chí khiến cháu hơi đau đầu. May mà Shuuhei và mọi người rất chiếu cố cháu.” Cô xua tay, nhìn về phía Rukia và Inoue đang luyện tập trong đạo tràng, “Hai người có vẻ rất vui. Hửm, có cảm giác năng lực của Inoue đã tiến bộ thêm.”
“Kuukyou cũng nhận ra sao?” Ukitake có vẻ rất vui, tay nâng chén trà chăm chú nhìn hai thiếu nữ trong đạo tràng, “Họ luyện tập rất cố gắng, Orihime cũng vậy, Kuchiki cũng vậy, hai người đều có tiến bộ rõ ràng đấy.”
Kuchiki gãi tóc, cười rộ lên, “Chuẩn bị cho cuộc chiến mùa đông à… Có vẻ cháu cũng phải nỗ lực thêm rồi.”
Lúc này, trong gió đột nhiên truyền đến âm thanh thanh thuý, tựa như linh âm chấn động, tức khắc nhộn nhạo tản ra. Mấy con bướm địa ngục bay thẳng về phía này, một con dừng trước mặt Kuukyou, khẽ rung râu, mang đến tin tức củacục nghiên cứu kỹ thuật, “Bắc Karakura phát hiện Espada, số lượng: 4, nhóm viện binh của đội trưởng Hitsugaya đang đối đầu với chúng!”
“Espada?!” Kuukyou sửng sốt, đôi mắt trợn to.
Bên kia, Rukia cũng đã nhận được thông tin, Ukitake hô với họ, “Kuchiki, gọi người sử dụng Kidou mở cửa đi, chúng ta đến Senkaimon nào!”
“Rõ!” Rukia cao giọng đáp, đang định chạy đi thì bị Inoue gọi lại, “Đợi đã, Kuchiki-san! Tớ cũng đi với cậu…”
“Cậu không đi được đâu Inoue.” Rukia dừng bước, xoay người nghiêm mặt nói với Inoue, “Tớ đã nói với cậu rồi mà? Thậm chí cậu có đi cùng tớ qua Senkaimon, nếu không có bướm địa ngục dẫn đường, cậu sẽ bị dính lại ở Dangai.”
“Hiện nay đã có hướng dẫn duy trì sự ổn định của hàng rào đi xuyên qua Dangai. Có khả năng mất khoảng 15 phút, chị có thể về hiện thế theo cách đó, Inoue-san.”
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng thiếu nữ ngọt giòn, Inoue ngẩng đầu, là thiếu nữ tóc trắng bạc lần trước gặp ở hiện thế, “Em là… Kuukyou-san?”
Kuukyou-san?
Thật ra cô chưa từng gặp trực tiếp Inoue, chỉ có lúc đến xem Rukia luyện tập thì mới coi như gặp qua. Cô gái tóc cam dài này là chủ nhà mà cô từng ở nhờ trên hiện thế. Mà cô gái ấy lại nghĩ mình biết cô, nào ngờ đâu đó là đồ giả.
Nhưng, Kuukyou cũng không để ý vấn đề xưng hô, gật đầu, chạy về phía trước vài bước, Haori màu trắng du dương sau người, “Rukia, mau đi đi. Còn Inoue-san, tạm thời đừng vội, giờ ‘bình tĩnh’ mới là quan trọng nhất, phải không?” Thiếu nữ cười ấm áp, khiến người ta đột nhiên cảm thấy an tâm.
Inoue ngẩn người, sau đó trịnh trọng gật đầu đáp, “Đúng vậy.”
Rukia nhẹ nhàng thở ra, tức khắc phóng về phía trước, “Vậy, tớ đi trước đây.”
“Ừ, cẩn thận.” Bóng dáng thiếu nữ nhanh chóng biến mất trong tầm mắt, Kuukyou quay đầu, thấy biểu tình nôn nóng của Inoue, cười nói, “Inoue-san, muốn đến trước Senkaimon chờ không?”
“A, được. Làm phiền.” Inoue cười, sau đó khó hiểu chớp mắt, “Anou… Kuukyou-san, em từ hiện thế về rồi sao?”
Bởi vì giải thích khá phiền toái, mà Kuukyou trước giờ luôn ghét phiền toái, nên cô hàm hồ gật đầu, “Vâng, vì Tổng đội trưởng có việc tìm em, nên em về trước. Cám ơn chị đã chăm sóc em lúc em ở hiện thế.”
“A, không có gì.” Inoue xua tay, cảm thấy thiếu nữ trước mắt không giống lúc ở hiện thế lắm. Tựa như chỉ là nhiều thêm một chiếc Haori màu trắng mà đã ổn trọng hơn hẳn.
Cô nhớ Rangiku từng nói, dù là Kuukyou hay Toushirou, họ đều là những người đã sống hơn trăm năm. Có phải đây là… Ma lực của thời gian không?
Có thể duy trì sự thuần tuý ngây thơ, đồng thời mỉm cười gánh vác trách nhiệm nặng nề.
15 phút sau, Dangai đã được cố định, Inoue chào hỏi họ rồi vội vàng chạy vào Senkaimon, được hai Shinigami hộ tống theo sát.
Kuukyou thở ra, nhìn ánh sáng dần biến mất trong cánh cửa, ngẩng đầu nhìn Ukitake, thấy hắn cũng là biểu cảm ngưng trọng, “Đội trưởng Ukitake, ngài thấy chuyện này thế nào? Vì sao lại đột nhiên xuất hiện Espada, hơn nữa còn tận bốn tên?”
Dựa theo thông tin Toushirou nói về mục đích thật sự của Aizen và tình huống của Hougyoku, tình huống hiện tại khá kỳ quặc.
Ukitake chống cằm trầm ngâm, hiển nhiên cũng rất nghi hoặc, “Hyogyoku hẳn là còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, Aizen lại phái Arrancar tấn công lúc này… Không đúng lắm.”
“Tâm tư người đó trước giờ vẫn luôn khó hiểu như vậy.” Kuukyou thở dài cười cười, sau đó ngẩng đầu nhìn trời cao vô tận, nâng tay vén mái tóc bị gió thổi loạn, “Không biết Toushirou và mọi người… Sao rồi.”
Trận chiến hôm qua bất ngờ kết thúc. Inoue Orihime mãi đến sáng nay vẫn chưa tới hiện thế, nhưng mà trên bàn nhà cô ấy lại có bức thư cô ấy viết để lại.
Mới tờ mờ sáng, Toushirou đã đến nhà Kurosaki kéo Ichigo qua nhà Inoue, màn hình rất lớn ở giữa phòng còn lập loè chập chờn. Cậu nâng tay cởi Hyourinmaru, hỏi Rangiku đứng bên, “Quá trình cấp năng lượng sao rồi?”
Rangiku gật đầu, “Đã hoàn tất.”
“Vậy kết nối đi.”
Màn hình phát ra tiếng ‘rẹt rẹt’, sau đó bóng hình Ukitake xuất hiện. Toushirou sửng sốt, khó hiểu mở to mắt, “Ukitake? Không phải Tổng đội trưởng sao?”
Ukitake gật đầu, nghiêm mặt nói: “Ta sẽ thay ngài ấy.”
Toushirou hơi híp mắt, cảm thấy tình huống nghiêm trọng hơn, “Vì lý do gì?”
“Lý do là…” Ukitake còn chưa mở miệng, một giọng nữ nhẹ nhàng đã chen vào.
Thiếu nữ tóc trắng bạc từ từ tiến lên, mái tóc dài cùng chiếc Haori phía sau nhẹ nhàng uyển chuyển đong đưa, “Vì hôm qua người cuối cùng thấy Inoue Orihime đi vào Senkaimon là em và đội trưởng Ukitake.”
Đám người Toushirou tức khắc sửng sốt. Thiếu niên tóc bạc nhìn thiếu nữ xuất hiện trước mắt, hồi lâu mới phản ứng lại, “Kuukyou? Em… Vượt qua bài kiểm tra trình độ đội trưởng?”
“Dạ, đúng rồi.” Kuukyou gật đầu cười rộ lên, “Nhưng mà chính sự quan trọng. Inoue Orihime đã đến chỗ mọi người chưa?”
“Không, không đến.” Toushirou hơi nhăn mày, “Nhưng theo lời hai người…”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ichigo đột nhiên ngắt lời cậu, hét lên với hai người trên màn hình lớn, “Inoue đã đi đâu… Chẳng lẽ mấy người không tra ra à?”
Kuukyou nhíu mày, nghe được Ukitake chậm rãi nói, giọng trầm trọng, “Để ta kể cho mọi người nghe dưới góc nhìn chúng ta. Hai Shinigami hộ tống cô ấy qua Senkaimon đã sống sót trở về. Theo những gì họ nói, Inoue Orihime đã bị Arrancar bắt cóc hoặc có thể là bị sát hại.”
“Đội trưởng Ukitake!” Rukia lớn tiếng kêu lên, lại bị Kuukyou ngắt ngang. Thiếu nữ nhíu mày, vô cùng nghiêm túc, “Rukia bình tĩnh lại! Chị phải biết chúng ta sẽ không vô cớ đưa ra suy đoán này. Căn cứ theo báo cáo, cô ấy đã bị Arrancar tập kích, sau đó cùng biến mất với Arrancar…”
“Đùa gì vậy!” Vừa nói được một nửa, Ichigo đã hét lên, giận dữ, “Không có bằng chứng thì đừng có bảo là cậu ấy đã chết!”
Kuukyou đột nhiên nhăn mày, cũng tức giận, “Ồn ào, Kurosaki Ichigo! Cậu thì biết gì! Não không phải là để dùng theo cảm tính! Cậu không thể nghiêm túc phân tích à!”
Ichigo ngẩn ra, sau đó càng lớn tiếng phản bác, “Đáng chết! Đây là phân tích của mấy người đấy à!” Hắn lộ cổ tay ra, chỉ vào đó, lạnh lùng nói, “Nhìn đây đi! Tay tôi đã bị trọng thương trong trận chiến ngày hôm qua, không ai có thể chữa khỏi, kết quả sáng dậy thì nó đã lành lặn trở lại! Trên đó vẫn còn vết tích linh áp của Inoue nữa!”
“Ra vậy.” Giọng nói già nua trầm ổn từ sau lưng truyền đến, Kuukyou nhìn Ichigo sững sờ ở đó, xoay người rời khỏi màn hình lớn, nhường lại vị trí cho Tổng đội trưởng Yamamoto.
“Nếu cậu nói không sai, vậy Inoue Orihime còn sống, nhưng cô ta đã phản bội chúng ta. Nếu bị bắt cóc, thì cô ta sẽ không thể gặp cậu trước khi biến mất được. Vậy mà cô ấy lại chữa trị cho cậu trước khi biến mất, có nghĩa là cô ta đã tình nguyện đi cùng Arrancar đến Hueco Mundo.”
Kuukyou dựa bên cửa phòng chấp vụ đội một, vừa nghe Ichigo kêu gào, vừa ngáp.
Thật là, mới sáng sớm đã gọi cô đến đây, còn phải nhìn khuôn mặt như người ta thiếu nợ mình mấy chục triệu của Kurosaki Ichigo, tâm tình tệ hết biết.
Cô nhíu mày, thấy Ukitake đi đến, hỏi, “Đội trưởng Ukitake, chuyện của Inoue… Ngài thấy thế nào?”
“Theo đoạn hội thoại vừa rồi, hẳn cô ấy đã bị đưa đến Hueco Mundo. Còn nguyên nhân…” Ukitake nâng má, trầm ngâm một lát, rồi trịnh trọng nói, “Nếu vết thương của Ichigo thật sự là do Inoue trị liệu, vậy Aizen để cô ấy làm hành động ‘phản bội’ giả dối này, có phải là vì coi trọng sức mạnh của cô ấy không?”
“Rất có khả năng.” Kuukyou gật đầu, lặng lẽ nhìn xuống đất, “Còn có thể trở thành con tin.”
“Nhưng với tính cách của Ichigo, hẳn cậu ta sẽ đi cứu cô ấy nhỉ?”
“Đúng, chắc chắn. Thật là…” Nhìn lên cao, trời xanh mây trắng, “Thật là một thằng nhóc khiến người ta không biết nên đánh giá thế nào.”