[Bleach] Khoảnh Khắc

Quyển 4 - Chương 12: Tràn ngập, Chiran



Tác giả: Di Lệ

Dựa lưng với Toushirou và Rangiku, Kuukyou nắm lấy Chiran bên hông, nhìn về phía ba nữ Arrancar trước mặt họ, sớm đã bày ra tư thế chiến đấu.”

“Tiêu diệt chúng! Chúng ta phải liều mạng để đánh bại chúng ngay tại đây! Không để chúng qua dù thịt nát xương tan! Chúng ta không được để chúng đặt chân đến Soul Society!”

“Ấy ấy, Tổng đội trưởng thật nhiệt tình quá mà~” Nghe được tiếng Yamamoto hồn hậu vang khắp, Kuukyou không chịu được mà nhướn mày, khoé miệng cong lên trêu đùa, “Đây là ‘Càng già càng dẻo dai’ đúng không?”

Rangiku ở bên hô nhỏ, kinh ngạc nói, “Thành ngữ đó dùng như vậy à?”

“Không biết.” Thiếu nữ thành thật không chút do dự trả lời làm Rangiku xấu hổ, sau đó nghe được tiếng Toushirou bất đắc dĩ gầm nhẹ, “Hai người lúc nào mới đứng đắn được hả! Còn Kuukyou, về nhớ đọc nhiều sách vào, đội chín của em còn biên tập tạp chí đấy!”

“Hì hì, Toushirou, quản nhiều như vậy sẽ già sớm đấy~”

“Ồn ào! Bắt đầu rồi, hai người đừng lơ là!”

“Đương nhiên!”

“Đã rõ!… Mà đội trưởng này.” Nói được một nửa, Rangiku như nghĩ đến gì đó, “Đội trưởng đi đối phó với Espada kia đi, còn lại cứ giao cho chúng tôi.”

Toushirou hơi kinh ngạc, lại không quay đầu, “Hai người…”

“Ừhm, dù sao em cũng là đội trưởng mà~” Kuukyou cười khẽ, giọng nói nhẹ nhàng chẳng giống trên chiến trường chút nào, “Vậy nên giao cho bọn em là được, em sẽ bảo vệ chị Rangiku thật tốt!”

Rangiku nghe vậy, bất mãn thì thầm, “Con nhóc thối, ai cần em bảo vệ!”

“Thôi được rồi…” Toushirou thấp thấp nói, rũ mắt, “Giao lại cho hai người.” Nói rồi dùng shunpo vọt lên.

“Tên khốn! Sao mi dám chỉ kiếm vào Halibel-sama!” Thấy thế, một Arrancar tóc ngắn muốn tiến lên cản Toushirou lại, lại bị đồng đội mình gọi lại, “Thôi đi, Apache! Để sau đi đi!”

“Mi nói gì thế hả, Milla Rose?!” Apache bất mãn quay đầu lại, tức giận, “Mi thấy tên nhóc đó chỉ kiếm vào Halibel-sama như thế mà được à?!”

“Ngu ngốc, Halibel-sama đã tuốt kiếm ra rồi, tên nhóc đó không có cửa thắng đâu. Nếu muốn giúp,” Người phụ nữ tên Rose chuyển mắt nhìn xuống Kuukyou và Rangiku, khinh thường nhướn mày “Thì cứ xử lý cô gái và con nhỏ kia trước.”

“Cũng phải.” Apache tựa như rất hưởng thụ lời này, tức khắc cười giả tạo, “Dù sao cũng chỉ là một cô gái và một con nhỏ thôi, hẳn sẽ kết thúc nhanh.”

“Này nhé…” Nghe đối thoại của hai người, Kuukyou không nhịn được nữa mà hét, “Từ nãy đến giờ cứ ‘con nhỏ’ ‘con nhỏ’, bọn mi đủ chưa hả?!”

Rangiku nắm đao, tay trái đặt trên cổ tay phải, nghe vậy mà thở dài, “Kuukyou à, bình tĩnh đi em. Đừng so đo với chúng nó. Em thấy ba đứa chúng nó giờ vẫn đứng với nhau, có biết bao vây chị em mình đâu, hiển nhiên là một đám không biết thưởng thức mà~”

“Bọn mi nói cái gì!” Apache tức giận muốn xông lên, lại bị Rose giữ lại, “Khiêu khích đấy, đừng có để cô ta chọc khùng lên!”

“Đúng vậy đó, mấy người quả là không có thường thức mà! Nhưng mà xin lỗi, ta cũng không có nhiều kiên nhẫn, vậy nên…” Thiếu nữ tóc trắng bạc từ từ nắm chuôi đao, cười nhạt đảo ngược thân đao, chỉ thẳng mũi đao xuống đất. Cô từ từ nâng mắt, nháy mắt ấy, đôi mắt mèo vàng lục lộ ra sát ý lạnh thấu xương, “Tràn ngập, Chiran.”

Cùng với âm thanh, lượng lớn linh áp màu xanh lam như sóng lớn ập đến, sương trắng đặt sệt phút chốc tản ra, vây lấy ba người.

Rangiku hơi kinh ngạc, nhìn thanh đao gần như trở nên trong suốt trong tay Kuukyou, chớp mắt, “Đây là Zanpakuto của em à?”

“Vâng.” Thiếu nữ nhẹ nhàng đáp lời, tiện tay đảo đao lại, vẽ ra một nửa đường tròn hoàn mỹ, “Hangetsu no Sou.”

Ánh bạc cực mỏng dưới mặt trười tạo ra một làn sóng bén nhọn, theo dấu vết kia, nửa vòng tròn lập tức toả ra ánh sáng loá mắt. Cùng lúc đó, ba Arrancar bị sương trắng cuồn cuộn vây quanh, nhìn từ bên ngoài có vẻ khá bình tĩnh, nhưng Kuukyou biết, bên trong đang sóng gió mãnh liệt.

“Chiran là Zanpakuto hệ thủy, chỉ cần là nơi có nước đều có thể khống chế được, tuy kém Hyourinmaru, nhưng qua điều tiếp áp lực nước, áp lực không khí, việc nhỏ như khiến kẻ địch khó thở vẫn rất dễ dàng.”

Thiếu nữ từ tốn giảng giải năng lực Zanpakuto của mình, vẻ mặt gợn sóng bất kinh nhìn sương mù cuồn cuộn phía trước, “Nhưng mà, chiêu này chỉ đối phó được với đám tép riu thôi.”

Dừng một lát, cô hơi nhăn mi, nhỏ giọng nói, “Đến rồi.”

Vừa dứt lời, một luồng sáng đỏ đã vụt ra khỏi sương trắng, tựa như sấm sét đánh về phía Kuukyou và Rangiku. “Mi coi thường chúng ta quá đấy nhá!”

“Thì thầm, Haineko!” Rangiku khẽ vuốt thân đao, lưỡi đao tức khắc tan ra như tro bụi, nháy mắt tạo nên một lớp khiên chắc chắn trước Kuukyou.

Luồng sáng đỏ đâm vào lớp khiên xám tức khắc nổ tung. Kuukyou thả người nhảy về sau vài bước, nhìn bụi mù và ánh lửa bỏng cháy phía trước, chớp mắt quay đầu, “Cám ơn chị, Rangiku.”

“Ừ ừ, không khách khí~” Rangiku gẩy tóc, cười không chút để tâm, “Dù chị không ra tay thì em vẫn giải quyết được. Đâu thể để em một mình nổi bật được chứ, Kuukyou-chan~”

“Đương nhiên. Đã vậy, có thể nhờ chị Rangiku tạm thời kéo chân hai kẻ kia không? Em muốn xử lý con nhãi tóc ngắn trước.”

“Không thành vấn đề, giao cho chị đi. Haineko!” Rangiku nâng tay huy chuôi đao, tro bụi nhanh chóng xoay tròn, quấn lấy hai Arrancar. Cô gái với mái tóc màu mật ong đang bay phần phật trong gió, tựa như mặt trời sáng lạn, chiếu rọi xung quanh.

“Mi đang lơ ta à?!” Apache rống giận xông lên, bất ngờ phía trước một ánh đao cũng đánh xuống, cô ta tránh hiểm sang một bên, mới thấy rõ thiếu nữ tóc trắng bạc đang đề đao đứng trước mặt mình, đồng tử co rút, “Con khốn…”

“Thật ra ta rất thích đấu đơn, nên nhờ chị Rangiku giữ hai bạn mi lại.” Thiếu nữ cười, vẻ mặt chân thành, “Nếu ta không nghe lầm, tên mi là Apache đúng không?”

Apache cảnh giác nhìn cô, sau đó hóp mắt, không chút lưu tình đấm qua, “Đúng thì thế nào!”

“Ta là đội trưởng đội chín Shitsusaku Kuukyou, xin chỉ giáo.” Nhàn nhạt nói xong câu này, Kuukyou không né, nhẹ nâng tay trái lên, tụ linh lực, dễ dàng tiếp được đấm mạnh kia, “Đáng tiếc mi không phải Espada, trước khi mi đi cho mi xem Shikai của ta cũng coi như không làm mi thất vọng.”

“Mi nói… Cái gì…” Apache khiếp sợ nhìn thiếu nữ nhỏ bé một tay chặn lại công kích của mình, đột nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo, muốn rút nắm tay về, lại tựa như bị cố định lại không thể di động.

Kuukyou ngẩng đầu cười, đồng thời nhấc Chiran trong tay lên. Lưỡi đao lạnh lẽo mang theo sát khí lạnh thấu xương, hung hăng chém xuống Arrancar đối diện. Sau đó, máu tươi phun ra như suối từ thân thể kia. Kuukyou nhanh chóng lùi về sau, phòng việc mình bị vết máu văng đến.

“Khốn nạn…” Apache rủa thầm, sau đó mở to hai mắt, đầy mặt khó tin.

Cùng lúc đó, một tiếng nổ lớn từ phía Rangiku truyền đến. Thiếu nữ giật mình quay đầu lại, chỉ thấy một quả cầu lửa đỏ nổ tung trước người Rangiku, khó khăn cản lại công kích của cô gái kia.

Linh áp quen thuộc lập tức xuất hiện. Bụi mù tan đi, lộ ra thanh đao khắc hoa mai.

“Chị Momo?” Kuukyou kinh ngạc hô lên, “Sao chị lại ở đây?”

Hinamori thở hồng hộc đứng bên người Rangiku, nhìn qua phía cô, lộ ra một nụ cười trấn an, “Trụ Tenkaikecchu bị phá huỷ, chị thấy lo lắng nên đến xem xét tình hình.”

Rangiku thở ra một hơi, quay đầu cười với Hinamori, “Cám ơn, Hinamori.”

“Bọn mi…” Apache lúc này tức giận hét, Arrancar tóc ngắn nghiến răng nghiến lợi che miệng vết thương không ngừng trào máu, “Không thể tha thứ! Tuyệt đối không thể tha thứ! Đột phá! Sierva!”

Linh áp mãnh liệt mang theo bụi bặm, Apache vốn bị thương lập tức khỏi hẳn. Hai Arrancar nghe tiếng hét cũng nhìn qua, sau đó nhìn nhau một cái, như chung ý nghĩ, đồng thời hô lớn.

“Xé xác, Leona!”

“Siết cổ, Anaconda!”

Kuukyou thở dài, “Vốn nghĩ cho một người bị thương nặng như mi, chấp nhất thế làm gì. Thật là…” Cô nâng đao lên, bày ra tư thế phòng ngự đề phòng đối phương tấn công, không ngờ không biết ba người kia nói chuyện gì với nhau, sau đó mỗi người xé tay trái của mình xuống, ném lên không trung!

“Chimera Parca!”

[Đó là cái gì?]

Kuukyou thầm chấn động, nhìn ba bàn tay nháy mắt biến thành một con quái vật quỷ dị, theo bản năng nắm chặt Chiran. Rangiku và Hinamori cũng khiếp sợ, nhất thời vô thố đứng đó.

Apache giật giật cánh tay phải còn lại, kiêu ngạo cười ha hả, “Đây là thú cưng của bọn ta, được tạo ra từ tay trái của bọn ta, tên nó là Allon.”

Khi cô ta giải thích, Allon đã giật giật cơ thể, nhìn quanh một lượt, sau đó định mục tiêu là Rangiku và Hinamori, bất ngờ lao về phía Rangiku.

“Chị Rangiku!”

Kuukyou định chạy đến, nào ngờ lại bị ba người Apache vây quanh, ngăn lại. Vừa vội vừa tức, cô lại càng bình tĩnh, nụ cười băng lãnh hiện lên trên khuôn mặt cô, “Bọn mi thành công chọc giận ta.”

Linh áp thuần tuý tăng lên, thiếu nữ cúi đầu, ngọn lửa xanh lam như rắn quấn quanh cô. Tựa như ý lạnh thẩm thấu vào tận cốt tuỷ, ba Arrancar không tự giác lui về sau một bước. Còn chưa kịp công kích, ngọn lửa kia đã như có sinh mệnh quấn quanh ba người, không thể tránh thoát, “Con khốn! Đây là cái gì?!”

Môi mỏng khẽ nhích, Kuukyou nhẹ giọng nói: “Diệt.”

Giọng nói vừa dứt, ngọn lửa đột nhiên xông thẳng lên trời, như muốn nhuộm màu trời cao, bồng bột mãng liệt. Thế lửa lớn đến mức ba Arrancar bị nó nuốt lấy không còn đường trốn thoát.

“Lừa nhau… Sao…”

Vài giây sau, ba Arrancar suy sụp ngã từ không trung xuống.

Sóng nhiệt thổi bay mái tóc dài nhu thuận của cô gái, Haori trắng phần phật trong gió. Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu, xuyên qua mái tóc, đôi mắt mèo xanh lục thuần tuý trong suốt lộ ra.

“Xin lỗi, nhưng đây là bọn mi ép ta.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.