[Bleach] Khoảnh Khắc

Quyển 5 - Chương 20: Phiên ngoại 3: Nghịch chuyển thời gian



Tác giả: Di Lệ

Có lẽ trên đời này, không phải là không có kỳ tích.

Khi Hisagi Shuuhei nhìn thấy rõ thiếu nữ từ từ bước ra khỏi Senkaimon, trong đầu xuất hiện ý nghĩ này.

Đội trưởng đội mười Hitsugaya Toushirou đi đằng trước đội ngũ, thiếu nữ trắng thuần sóng bước cùng cậu, mà khuôn mặt tinh xảo đang vô cùng hạnh phúc và suиɠ sướиɠ. Mái tóc dài trắng bạc dưới ánh mặt trời lập loè toả sáng, cô mặc một áo đơn màu trắng, bên hông là thanh Zanpakuto màu xanh lá, hai chân dẫm lên đất, động tác nhẹ nhàng.

Tựa như cô đang miêu tả gì đó cho người đằng sau, nói được một nửa thì như gặp vấn đề khó, hơi nhăn mày, buồn rầu phồng má đi về phía trước. Thiếu niên tóc bạc bên người nhẹ nghiêng mặt, đôi mắt xanh lam tràn đầy mềm mại và ấm áp khó gặp.

Nháy mắt ấy, hắn đột nhiên có ảo giác thời gian quay ngược, tựa như ba mươi năm này chưa từng tồn tại. Người kia không ở đây, chẳng qua là vì cô dẫn theo đội viên cùng đội mười cách vách đến hiện thế chấp hành nhiệm vụ mà thôi, không hơn.

Giờ khắc này, vốn chỉ vì lo cho đội viên mà đến tận Senkaimon để nắm rõ tình huống, đội phó đội chín Hisagi Shuuhei hoàn toàn không thể khống chế lao đến, không nói không rằng nắm chặt lấy bả vai gầy của thiếu nữ, cũng mặc kệ những ánh mắt kinh ngạc hoặc tò mò của người phía sau, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mắt, thật lâu không thốt được lên lời.

Nhưng thiếu nữ đã hồi thần lại, nở nụ cười rạng rỡ, “A, Shuuhei!”

Shuuhei vừa rồi còn đỏ hồng hốc mắt, đôi môi run rẩy không thốt lên lời bỗng ngẩn người, sau đó không chút lưu tình hét to, “Cái gì mà ‘A, Shuuhei’ chứ! Ngài nói nhẹ nhàng quá đấy! Không nói một lời đã rời đi tận ba mươi năm, bao nhiêu việc giao cho một mình tôi, ngài thật sự lười biếng quá thể! Còn nữa! Ba mươi năm này, rốt cuộc ngài…”

“Này, này! Đừng vừa về đã nói chuyện công việc với em chứ…” Thiếu nữ vô lực đỡ trán, đôi mắt mèo vàng lục thuận thế liếc đội phó đội mười đang thích ý xem kịch, “Còn chuyện lúc trước, em vừa kể hết một lượt cho chị Rangiku rồi, nên anh muốn biết gì thì hỏi chị ấy đi.”

“Hả?” cô gái tóc màu mật ong chớp chớp mắt, nhất thời còn chưa nghĩ ra tại sao mình lại bị gọi tên, “Vì sao lại hỏi chị nha?”

“Chuyện này giải thích quá phiền toái nên em không muốn nói lại lần hai, đành nhờ chị Rangiku vậy!” Thiếu nữ một hơi nói hết câu, sau đó nhanh chóng trốn ra sau thiếu niên tóc bạc, thè lưỡi chơi xấu, “Đánh chết em cũng không giải thích lại lần hai đâu!”

Khoé mắt Rangiku giật giật, sắc mặt thay đổi nửa ngày, cuối cùng đành vô lực nói: “Đừng có tuỳ tiện đẩy phiền toái cho chị chứ, Kuukyou!”

“Chậc.” Toushirou im lặng nãy giờ rũ mắt nhìn thiếu nữ trốn sau mình, cuối cùng không nhịn được nâng tay xoa mày, “Được rồi, chuyện này lát lại nói.”

Đội trưởng thiếu niên tóc bạc than nhẹ, sau đó ôm ngực ngẩng đầu nhìn mọi người một cái, tầm mắt từ từ lướt qua các đội viên đang lục tục ra khỏi Senkaimon, “Tóm lại, đưa người bị thương đến đội bốn trước đi.”

“Mặt khác,” Giọng nói thanh thuý lại vang lên, chỉ là lúc này thiếu đi sự hoạt bát vừa rồi, mang theo tia uy hiếp. Thiếu nữ vừa rồi còn vui cười giờ nhắm mắt, lúc mở mắt lên, đôi mắt mèo vàng lục đã là trầm tĩnh đạm nhiên, “Shuuhei, nhớ điều tra rõ tình huống nhiệm vụ lần này, đặc biệt là nguyên nhân dẫn đến tình huống ngoài ý muốn, sau đó báo cáo lên Tổng đội trưởng. Nếu đội chín còn chưa có đội trưởng, vậy phiền anh rồi.”

“Ngài đang nói cái gì đấy!” Thiếu niên ngẩn người, sau đó bất mãn nhíu mày, “Nếu ngài đã về, đội chín sao lại không có đội trưởng được?”

Đôi mắt mèo vàng lục hơi trợn to, cô ngẩng đầu lên, đối diện là Shuuhei với biểu cảm dần nhu hoà, “Hoan nghênh ngài trở về, đội trưởng.”

Giờ khắc này, trên Soukyoku, gió nhẹ nổi lên bốn phía. Bầu trời Seireitei vẫn xanh thẳm không chút tạp chất.

****

Từ chỗ của Tổng đội trưởng ra, bên ngoài đang có mưa nhỏ. Thời tiết nóng bức ngày hè đã bị nước mưa rửa trôi, chỉ còn lại mùi cỏ xanh nhàn nhạt, tựa như gợn sóng lăn tăn tản ra khắp không khí.

Kuukyou đi tới cửa, không bất ngờ thấy thiếu niên tóc bạc đang ôm tay đứng dựa cạnh cửa, mái tóc ngắn mềm mại hơi toả sáng dưới ánh mặt trời.

Tựa như nhận ra điều gì đó, cậu dừng một chút, từ từ nâng mắt nhìn qua, nhất thời, đôi mắt sáng lạn, “Xong rồi?”

Kuukyou nghiêng đầu, vui sướng cười rộ lên, “Vâng, nói xong cả rồi~”

“Hừ, chậm chạp.” Thiếu niên bĩu môi, lười nhác đứng thẳng dậy, thuận tay mở ra cái ô giấy màu nâu gác bên nãy giờ, “Về thôi.”

Ngược sáng, cậu nhàn nhạt nghiêng mặt đi. Ánh sáng mờ mờ, đôi mắt xanh lam như nhuộm màu mực. Trong hoảng hốt, tựa như còn có thể thấy được cậu cong cong khoé môi, nhu hoà khó thấy.

Thiếu nữ ngẩn người, sau đó cười thật tươi, “Vâng!” Cô cao giọng đáp, nhẹ nhàng chạy đến dưới ô, tự nhiên ôm lấy cánh tay của thiếu niên, “Chúng ta về thôi, Toushirou!”

Mặt hơi nóng lên, Toushirou ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi, “Đã nói gì với Tổng đội trưởng?”

“Cũng không có gì đâu, chỉ là an bài sau này cho em. Anh cũng biết mà, vốn sắp tới đội chín sẽ có một đội trưởng mới, nhưng vì em quay lại, chuyện này có lẽ sẽ thay đổi. Tổng đội trưởng có ý định cho em tiếp tục nhận chức.”

“Vậy sao…” Toushirou hơi gật đầu, tầm mắt lại xuyên qua màn mưa không biết nhìn đi đâu, “Vậy ý em thì sao?”

“Em?” Bước chân dừng một lát, Kuukyou quay đầu đi, đối mặt với đôi mắt nghiêm túc của thiếu niên, không khỏi nao nao. Nhưng ngay sau đó cô lại cười rộ lên. Gió cuốn theo hạt mưa bụi phất qua mặt, khẽ lay động mái tóc dài trắng bạc của thiếu nữ, thiếu nữ ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn, nụ cười bên môi như xuyên qua bao năm tháng, lại vẫn thuần tuý tốt đẹp, “Toushirou, chuyện năm đó em chưa thể hoàn thành… Em muốn tiếp tục làm.”

[Mãi đến ngày theo kịp bước chân anh.]

Không rõ cảm giác này là sao, lại là đáp án hoàn toàn nằm trong dự đoán. Toushirou không tự giác cong môi, tay trái rũ bên người hơi giật giật. Cậu yên lặng nâng tay lên, sau đó nắm chặt lấy bàn tay của thiếu nữ. “Ừ,” Cậu gật đầu, hơi rũ mắt xuống, “Anh biết.”

Năm tháng dần trôi, bất cứ thứ gì đều có thể trở nên vô nghĩa.

Nhưng may mắn, cuối cùng em vẫn trở lại.

****

Oda Betsui tỉnh lại trong phòng bệnh đội bốn.

Cô mở to hai mắt, trong mắt mang theo nồng đậm lo lắng và lo âu. Trong đầu cô, ký ức vẫn dừng lại ở trận chiến đó. Cero đỏ tươi, linh áp kịch liệt va chạm, tâm tình bi ai tuyệt vọng… Cuối cùng hình ảnh dừng lại trong màu vàng lục tươi đẹp diễm lệ.

Lồng ngực tức khắc cảm thấy lạnh lẽo tột cùng.

Cô ngơ ngác nhìn trần nhà, nghe tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài cửa sổ, không hiểu sao lại nghe được tiếng tim đập thong thả và bình tĩnh của mình.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên kẽo kẹt mở ra.

Cô nhìn qua, ngoài ý muốn thấy một bóng người như đã từng quen. Thiếu nữ mái tóc trắng bạc dài cẩn thận mở cửa, lại vẫn không thể ngăn cản động tĩnh rất nhỏ nó phát ra. Cô ấy ảo não nhấp môi, có chút co quắp nhìn qua đây, sau đó, bất ngờ nhìn đến cô.

Hai đôi mắt giống nhau đến vậy.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sững sờ.

Tiếng mưa rơi lộp bộp bên ngoài vẫn vọng vào, khiến căn phòng có vẻ càng an tĩnh.

Ngẩn ngơ như vậy một lát, cuối cùng vẫn là Kuukyou phản ứng lại trước. Cô nâng tay đóng cửa, đơn giản hào phòng đến ngồi bên mép giường, “Em tỉnh rồi à? Có cảm giác không khoẻ ở đâu không, Oda-san?”

Betsui nhìn cô hồi lâu, cuối cùng rũ mắt nói nhỏ, “Cám ơn đã quan tâm, không đáng lo.”

“Vậy là tốt rồi.” Thiếu nữ nghiêng đầu tựa như một đứa trẻ, cười tươi thiên chân trong sáng. Dừng một lát, cô ấy đánh giá cô vài lần, lại cười rộ lên, nhưng lúc này đã thu lại mũi nhọn, mang theo nhàn nhạt trấn an và thận trọng, “Tuy hiện tại hỏi vấn đề này cũng không quá thích hợp, nhưng ta hy vọng em có thể nói rõ ràng nhiệm vụ lần này. Tam tịch Oda, lúc Menos Grande xuất hiện, em có chú ý thấy tình huống gì bất thường không?”

Nói đến công việc, biểu cảm của Betsui cũng trở nên trịnh trọng. Cô nhíu mày, vừa hồi ức vừa nói, “Tuy cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu không lầm, lúc ấy chúng tôi đang truy kích một con Hollow đang định đi qua Garganta đến Hueco Mundo, nhưng mà nó còn chưa vào, ba Gillian đã đi ra. Chuyện tiếp theo thì mọi người đều đã chứng kiến.” Nói đến đây, cô ngẩng đầu lên, hơi do dự thử hỏi, “Là đội phó nhờ… Ngài… Đến hỏi sao?”

“Không.” Kuukyou lắc đầu, giọng nói dường như mang theo thở dài, “Nói như vậy thì có lẽ quá đột ngột, lại giống như tự quyết định, nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta sẽ trở lại đội chín – với thân phận đội trưởng.” Dừng một lát, cô ấy quay đầu cười với cô, “Sau đó ta nghĩ, đội vụ đã bỏ bê nhiều năm, hẳn phải cần mẫn xử lý chuyện này trước, sau đó nhanh chóng nộp báo cáo cho Tổng đội trưởng.”

Nói đến đây, cô ấy đột nhiên kêu thảm, biểu tình phút chốc trở nên sinh động, “Áhh, vậy mà ta lại quên tự giới thiệu! Ta tên là Shitsusaku Kuukyou.” Cô ấy nói, vươn một bàn tay tới, “Xin chỉ giáo thêm, Oda-san.”

Bàn tay ấy thật nhỏ bé, sạch sẽ và hơi tái nhợt, dưới ánh mặt trời còn có thể thấy rõ một lớp chai mỏng. Ánh mắt đột nhiên cứng đờ, Betsui mím môi, không có động tác kế tiếp.

Đương nhiên cô biết người này là ai.

Đối tượng khao khát mấy chục năm, dù chưa từng thấy người thật, chỉ là tên, đã nghe qua trăm vạn lần. Cô từng tưởng tượng ra bộ dáng của cô ấy, thậm chí còn từng thấy bức hoạ của cô ấy ở nhà Hinata, lại chưa từng nghĩ rằng – sẽ thật sự chính mắt nhìn thấy cô ấy.

Trong lòng bỗng nghĩ đến Hinata, sau đó toàn bộ tình cảm bỗng trở nên vi diệu.

Cô dừng một lát, cuối cùng vẫn vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ trước mắt, sau đó nghiêng người nằm xuống giường, nghĩ nghĩ, lại giương mắt nhìn qua, chần chờ không biết nên nói gì mới tốt, “Anou…”

Vừa lên tiếng, cửa bỗng bị kéo ra thật mạnh. Gió lạnh mang theo hơi ẩm tràn vào, thiếu niên một tay giữ cửa, chưa kịp thở đều lại đã vội nói, “Betsui, em không sao chứ! Anh nghe nói em…”

Giọng nói đột nhiên im bặt, thiếu niên tóc đen ngơ ngác đứng ở cửa nhìn hai người trong phòng, nhất thời chần chờ, “… Kuukyou… Chan?”

Nháy mắt, ánh mắt thiếu nữ tóc lam trở nên vắng lặng. Betsui cong môi, lại phát hiện mình không thể nở nụ cười.

Kuukyou nghe thấy tiếng động đã quay đầu nhìn qua. Hinata còn đang thở hồng hộc đứng cạnh cửa, đôi mắt hổ phách trừng to, như thấy một điều gì khó tin. Nước mưa lặng yên nhỏ từ tóc xuống, rơi bộp trên sàn nhà trơn bóng của đội bốn.

“Đã lâu không gặp, Tetsu-kun.” Thiếu nữ cười rộ lên, giọng nói mang theo trêu chọc, “Em đã nghe nói chuyện của anh và Oda-san rồi nha~” Dừng một lát, cô ấy cười càng thêm vui sướng, đắc ý như phát hiện ra bí mật trọng đại, “Ngay cả ô cũng không mang theo đã chạy đến, Tetsu-kun quả là vẫn tràn đầy sức sống như vậy~”

Hinata lập tức phản ứng lại, sau đó cười phá lên, “Kuukyou-chan quả là chẳng thay đổi tí nào, Hitsugaya-kun đã sớm cao hơn không ít đấy~”

Thiếu nữ lập tức phồng má. Kuukyou bất mãn trừng hắn một cái, cao giọng lên, “Đừng có nhắc đến chuyện này, Tetsu-kun!”

Thiếu niên mỉm cười, tầm mắt dời về phía Betsui nãy giờ không nói một tiếng, “Betsui, có thể nói chuyện không?”

Thiếu nữ cứng đờ, phản xạ có điều kiện gật đầu, mà ngẩng lên lại phát hiện Kuukyou vốn đứng bên không biết đã rời đi từ lúc nào. Cửa phòng yên lặng đóng lại, Hinata đứng bên mép giường nhìn qua, trong ánh sáng tối tăm, đôi mắt hắn như muôn vàn vì sao sáng, mềm mại, ấm áp, lộng lẫy bắt mắt.

“Betsui, em nên biết, Hinata anh chưa bao giờ là một người nguyện ý ép dạ cầu toàn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.