[Bleach] Khoảnh Khắc

Quyển 5 - Chương 21: Phiên ngoại 4: Khoảnh khắc



Tác giả: Di Lệ

“Aaa, Toushirou thật là, em còn định nghe xem Tetsu-kun sẽ nói gì đấy~” trên đường đi theo Toushirou về, Kuukyou thong thả ung dung cuốn mái tóc dài, vẻ mặt chưa đã thèm oán giận, “Quả nhiên vẫn rất để ý mà!”

Thiếu niên đi trước rốt cuộc không nhịn được nữa, quay đầu, cau mày bất đắc dĩ, “Chuyện của người khác, em quản nhiều như vậy làm gì!”

“Sao lại là ‘chuyện của người khác’ được!” Cô lắc tay, lộ ra biểu cảm cao thâm ‘câu này sai rồi’, đồng thời còn cực kỳ phối hợp đè thấp giọng thần bí nói, “Đây chính là sự kiện trọng đại liên quan đến hạnh phúc cả đời của Tetsu-kun đó!”

“Em…” Đôi mắt xanh lam nhàn nhạt liếc qua, Toushirou nhìn cô thật sâu vài lần, cuối cùng đành than nhẹ, “Em không muốn về sao, Kuukyou?”

Tiếng vui cười đột ngột im bặt, thiếu nữ một giây trước còn trêu ghẹo người khác bỗng cứng đờ. Cô cúi đầu, hai tay nắm chặt, biểu cảm bị che đi sau mái tóc dài.

Cơn mưa to lúc ban ngày đã tạnh, bóng đêm đã bất giác chiếm nửa bầu trời. Seireitei chìm trong mông lung tăm tối, lại có thể thấy rõ những ngọn đèn dầu lốm đốm đằng xa, tựa như những con đom đóm, làm bạn với tiếng ve kêu râm ran.

Kuukyou ngơ ngác nhìn chăm chú mũi chân, giật giật môi không biết nên mở miệng thế nào. Gió đêm quện theo mùi cỏ tươi tràn ngập ập tới, lướt qua đầu ngón tay, sợi tóc cọ qua má, hơi ngứa.

Toàn bộ đều quen thuộc đến vậy.

Nhưng mà, lại có thứ rõ ràng không giống.

Xa cách ba mươi năm, không thể nào không có gì thay đổi. Dù mười lăm năm cô vẫn luôn ở lại Soul Society, lại không thể thực sự tham gia.

Khẳng định sẽ thấy mới lạ nhỉ? Bản thân cô, và cuộc sống này.

Cho nên khi lại bước chân lên mảnh đất này, cô lùi bước. Những người cô luôn tưởng niệm, có phải cũng giống như cô chú ý họ, trước sau chờ đợi cô quay về?

Cô không biết.

Thực sự bình tĩnh lại, nỗi lo này đã sớm lan khắp cơ thể.

Lúc này cô mới phát hiện, mình hoàn toàn không tiêu sái như bản thân nghĩ. Cô hoàn toàn không muốn bị quên, cô ích kỷ hy vọng tất cả mọi người đều nhớ cô, hy vọng cô không chỉ là một cái tên trong miệng họ.

“Toushirou, theo anh… Mọi người có thể… Đã sớm quên… Kuukyou?”

Lúc câu nói vang lên, gió đêm tựa như bỗng mạnh lên. Toàn bộ câu từ bị tiếng gió bao phủ, phiêu tán. Nhưng mà, thiếu niên vẫn nhạy bén nắm giữ được từng câu từng chữ.

Nghĩ nghĩ, Toushirou tiến lên vài bước, cuối cùng đứng yên trước mặt cô. Sau đó, cậu mềm nhẹ nâng tay, bàn tay cẩn thận xuyên qua mái tóc dài của thiếu nữ, đặt lên trán cô, “Vấn đề này, không phải em rất rõ sao?”

Cảm xúc mát lạnh bất ngờ đặt trên trán, Kuukyou cả kinh, đột nhiên mở to mắt ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với đôi mắt sáng của thiếu niên. Tựa như mặt hồ trong suốt, gột rửa toàn bộ lo âu trong lòng.

Rốt cuộc cô đang phiền não điều gì nhỉ? Không phải mỗi ngày cô đều gặp họ sao? Chị Rangiku, anh Kaien, chị Momo, Rukia, Renji, đội trưởng Ukitake, chú Kyouraku, Shuuhei… Còn có rất nhiều, rất nhiều người.

Nếu lo lắng, vậy đi xác nhận một chút không phải là được rồi sao? Nếu không thể thích ứng, vậy từ giờ lại một lần nữa dung nhập vào cuộc sống của họ, không phải là được sao?

Nghĩ vậy, cô cảm thấy thông suốt hẳn. Kuukyou chớp mắt, rốt cuộc lộ ra nụ cười tươi đẹp thường ngày, “Rõ ràng buổi sáng còn cười chị Rangiku và Shuuhei đừng kích động như thế, giờ em lại rối rắm thế này… Em đúng là đồ ngốc mà…”

Cô cười hì hì vài tiếng, thò đầu qua chớp mắt lấy lòng, “Nee~ Toushirou, giờ chúng ta về thôi! Em đoán chị Rangiku nhất định đã rải tin tức em trở về cho mọi người rồi đấy~ Mau chóng giải quyết hậu quả nào~”

“Ừ.” Thiếu niên thả lỏng, cong môi, cố ý lộ ra ánh mắt khinh thường, bàn tay lại nhẹ nắm tay cô, “Cũng không biết là tại ai dây dưa đến giờ.”

“Mo~ Toushirou đừng để ý nhiều vậy mà~ Á! Em quyết định! Nhất định phải doạ họ một vố!” Cô cười lớn kéo Toushirou chạy về phía trước, nhưng vừa chạy vài bước đã thấy một bóng dáng quen thuộc. Thiếu nữ chớp mắt, sau đó cao hứng vẫy tay gọi, “Trùng hợp quá, Byakuya!”

Nghe vậy, người đàn ông dừng bước, đôi mắt đen từ từ nhìn qua, khuôn mặt vẫn luôn lãnh đạm, “Là em à.” Hắn nhìn cô một lát, sau đó nâng bước rời đi, Tsujishiro Kuroemon lặng lẽ thản nhiên bay trong gió, “Em chặn đường, Shitsusaku Kuukyou.”

“Gì chứ, Byakuya càng ngày càng lạnh lùng thế.” Kuukyou mếu máo, nhìn đối phương từ từ rời đi, cố ý cao giọng, “Cứ như vậy anh sẽ cô độc nốt quãng đời còn lại đấy!”

Kuchiki Byakuya dừng một lát, ánh mắt lạnh lùng quét qua, “Em quá vô nghĩa.” Rồi không quay lại rẽ vào ngã rẽ phía trước, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Dấu cộng đỏ nhảy bình bịch, khoé môi run rẩy, Kuukyou vất vả lắm mới nhịn lại xúc động không xông lên, đành căm giận dậm chân rời đi, “Aaaa, Byakuya, anh là đồ đại ngốc! Toushirou, chúng ta đi!”

****

Ánh trăng đêm nay rất đẹp, lành lạnh chiếu rọi, rải đầy trước mắt.

Nâng tay định đẩy cửa lớn đội mười, lại trùng hợp nghe được tiếng náo nhiệt bên trong. Nghĩ nghĩ, cô dừng bước, quay đầu nhìn Toushirou đằng sau, nâng tay làm một thủ thế im lặng, đôi mắt tràn đầy ý cười.

Ở nơi này, vừa lúc nghe được tiếng la hét ầm ĩ sôi trào bên trong.

“Rangiku-san, chị nói con nhãi Kuukyou kia về… Không phải chị nhìn lầm chứ?”

“Cậu nói gì hả Renji! Tôi sẽ lôi chuyện này ra đùa à! Hơn nữa lúc đó Shuuhei cũng có mặt, đúng không, Shuuhei?”

“Đúng vậy. Chắc chắn. Đội trưởng nhà tôi…”

“Vậy đó… Cậu dám không tin lời tôi, Renji, lần sau đi uống rượu, cậu chủ chi!”

“Ớ…. Vì sao chứ hả!”

“Ồn ào, Renji! Cậu không thể yên tĩnh chờ à! Còn nữa, đã bảo cậu đi thông báo cho huynh trưởng, rốt cuộc cậu có nói với anh ấy không hả!”

“Rukia? Cả cậu cũng… Tớ đã giáp mặt nói với đội trưởng ‘Nghe nói Kuukyou đã trở lại, ngài có muốn đến đội mười với chúng tôi không?’, nhưng mà anh ấy nói phải ở lại đội xá phê duyệt văn kiện nên không rảnh qua… Không thể trách tớ mà!”

“Sao lại không trách cậu! Chuyện này mà cậu cũng không thuyết phục được… Renji, cậu ngày càng vô dụng!”

“Cậu nói cái gì?!”

“Rồi rồi, Abarai-kun, Kuchiki-chan, hai người đừng cãi nhau. Kuukyou sắp về rồi, để em ấy thấy cũng không tốt nhỉ? Nee~ Kira-kun?”

“A, ừ, Abarai, cậu nói ít hai câu đi…”

“Các cậu……!”

“Đáng giận! Tối rồi mà sao con quỷ nhỏ kia còn chưa xuất hiện chứ! Chẳng lẽ nó không nên lập tức giải thích lý do không từ mà biệt ba mươi năm à!”

“Haha, Kuukyou sắp về rồi, Kaien, cậu đừng lo lắng.”

“Đội trưởng! Tôi có lo lắng đâu! Tôi đang tức giận! Tức giận đó!”

“Rồi rồi, chúng ta hiểu mà~ Kaien à, cách lo lắng của cậu quả là chưa từng thay đổi~”

“Đội trưởng Kyouraku! Ngài muốn tôi nói chuyện lần trước ngài trộm đi theo chúng tôi uống rượu cho đội phó Ise sao?”

“Á? Kaien!! Cậu không thể tàn nhẫn như vậy được…”

……

Nghe âm thanh ồn ào không ngừng truyền ra, Kuukyou đứng ngoài cửa, khoé miệng không tự giác càng lúc càng cong. Có gì đó ấm áp từ ngực tràn ra, chậm rãi lan khắp toàn thân. Cô nâng tay, năm ngón tay đặt trên cửa, nhẹ dùng lực, cửa gỗ lập tức vang lên ‘kẽo kẹt’.

Đình viện một giây trước còn sôi trào như nhận được tín hiệu nào đó mà trở nên an tĩnh. Mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn qua, dưới ánh trăng sáng tỏ, thiếu nữ nhỏ gầy đứng dưới ánh sáng chói lọi, phía sau là sườn mặt ôn nhu đã lâu không lộ ra của thiếu niên.

Một khắc đó, thời gian như đảo ngược, về lại Seireitei mấy chục năm trước. Lúc ấy, trời đêm cũng sâu thẳm như vậy, ánh sáng bốn phía.

“Kuukyou! Em về rồi!”

“Mừng em đã về, Kuukyou!”

“Chậm chạp quá, con nhóc thúi!”

……

****

Một đêm này mọi người đùa giỡn đến khuya mới rời đi. Kuukyou và Toushirou ngồi lại trong đình một lát, đang định về, phía cửa lại bỗng xuất hiện một bóng đen mơ hồ. Nhìn ra được là một cô gái, ánh trăng phủ lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú đầy bất an của người đó.

Hai người hơi sửng sốt, sau đó phản ứng lại. Toushirou gật đầu với Kuukyou, một mình rời đi trước, “Đừng muộn quá.”

“Biết rồi.” Kuukyou nghịch ngợm làm mặt quỷ, quay đầu nhìn thiếu nữ đứng trong đình viện, cười rộ lên, “Đã lâu không gặp, Kuchiki-san?”

Kuchiki Kaori cau mày, khuôn mặt tràn đầy lo lắng, chần chờ một lát, muốn nói lại thôi, “Đã lâu không gặp, Shitsusaku-san. Tớ…”

“Tớ biết cậu muốn nói gì, chuyện đó Toushirou đã nói rồi.” Kuukyou đi từ hành lang dài xuống, đi về phía Kaori. Cô ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên cao, lên tiếng, “Tớ cũng không thể nói là để bụng hay không, đôi khi thực sự sẽ nghĩ – nếu không xảy ra thì tốt rồi. Nhưng lúc nghĩ như vậy, tớ lại cảm thấy chẳng dễ chịu gì.” Nói một hồi, cô quay đầu nhìn Kaori, lại cười rộ lên, “Dù sao kết quả không xấu là tốt rồi, không phải sao? Những chuyện khác tớ không để tâm.”

Nghe vậy, thiếu nữ thả lỏng. Như buông được tâm sự nhiều năm, lộ ra nụ cười thư thái, “Đôi khi sẽ cảm thấy… Shitsusaku-san luôn hơi thánh mẫu.”

“Đó là gì?”

Thấy biểu tình mờ mịt của cô, Kaori cười rộ lên, trên mặt là ánh bạc lắng đọng, “Đừng để ý. Hoan nghênh trở về, mấy chục năm nay mọi người vẫn luôn nhớ cậu.”

Không chần chờ, Kuukyou cong môi, gật mạnh đầu đồng ý, “Tớ biết.”

****

Sáng sớm hôm sau, khi Toushirou đi vào phòng Kuukyou, cô đã sớm rửa mặt xong, đang ngồi bên bàn chờ cậu. Cậu đứng ở cửa sửng sốt một lát, thấy thiếu nữ cười với mình, mới phản ứng lại, đi vào phòng, dắt tay cô, “Đi thôi.”

Hôm qua họ đã thống nhất. Sáng sớm hôm nay sẽ đến tầng tám – Avici.

Không khí sáng sớm trong lành thoải mái. Ánh mặt trời nhè nhẹ, giống như cánh ve phủ lên sàn gỗ.

Kuukyou đứng ở cửa, trơ mắt nhìn cánh cửa nhà lao mở ra, tiếng vang ầm ầm vẫn quanh quẩn bên tai. Cô quay đầu nhìn Toushirou cách đó không xa, lại nhìn cánh cửa trước mặt, cuối cùng bước về phía nhà lao u ám.

Nhà lao ẩm ướt và lạnh lẽo. Có ánh sáng trắng xoá nhàn nhạt xuyên qua khe hở hẹp đi vào, lại cũng không thoát khỏi số mệnh bị bóng tối cắn nuốt. Người đàn ông vốn đứng bên tường nghe tiếng xoay người lại, động tác không nhanh không chậm, từng cử chỉ đều lộ ra khí chất vương giả và uy hiếp. Ánh mặt trời rơi bên chân hắn, vụn vỡ.

Hắn bỗng hơi kinh dị, sau đó lại bị ý cười lạnh băng thay thế, “Đã lâu không gặp, Kuukyou.”

Thiếu nữ đứng cạnh cửa, phía sau là ánh mặt trời xán lạn, “Đã lâu không gặp.” Ngừng một lát, cô cuối cùng vẫn cười rộ lên, má lúm đồng tiền, “…… Anh Sousuke.”

Cô nghĩ, cô rốt cuộc không bỏ xuống được. Dù người này năm đó có mục đích gì khi nhận nuôi cô, cô vẫn thật sự từng ỷ lại hắn mà sống.

“Em chỉ đến nói vậy thôi, tạm biệt.” Cô gật đầu, xoay người định rời đi, lại không ngờ nghe được giọng nói nhàn nhạt truyền đến từ phía sau, mang theo cảm xúc mơ hồ không rõ, “Không ngờ em còn sống.”

Bước chân dừng một chút, cô rũ mắt, lại quay đầu lại, “Trên đời này, chuyện không thể tưởng được còn nhiều lắm. Ví dụ như năm đó em hoàn toàn không thể ngờ được anh Sousuke em thích như vậy lại là loại người này. Đương nhiên.” Cô cười rộ lên, khoé miệng mang theo ý trào phúng, “Nếu lúc ấy em chưa từng biết anh Kisuke, chị Yoruichi, Hiyori, Hirako và mọi người, có lẽ em sẽ đứng về phía anh Sousuke.” Nói những lời này xong, cô than dài, híp mắt quay mặt đi, “Thật là… Lại nói mấy lời tuỳ hứng.”

Không khí im lặng vài giây. Một lát sau, cô rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn về phía này lần cuối, sau đó bước ra ngoài không quay đầu lại.

Ánh mặt trời sáng ngời phủ một lớp lụa vàng lên người cô, một khắc đó, hắn đột nhiên nhớ tới một buổi trưa hơn trăm năm trước, cô bé như con mèo nhỏ cuộn tròn trên sàn nhà ngủ đến thích ý, trên người là bóng cây nồng đậm như tấm thảm. Năm đó, trên mặt cô còn lộ ra biểu cảm mờ mịt lười biếng, ánh mắt thiên chân đơn thuần.

Aizen cong môi, sau đó xoay người, sau lưng truyền đến tiếng cửa đá đóng lại. Hắn nhìn xuyên qua khe cửa hẹp, chim nhỏ vàng nhạt vẫy cánh xẹt qua, bầu trời xanh thẳm tươi đẹp.

****

Ra khỏi nhà lao, Toushirou đang chờ bên ngoài. Cậu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, “Giờ về chứ?”

“Vâng.” Kuukyou cười rộ lên, trong mắt mang theo tia sáng lốm đốm như ngày thường, “Không phải còn mở họp sao? Đến muộn là sẽ bị Tổng đội trưởng trừng đấy!”

Thiếu niên ngó cô một cái, khoé miệng mơ hồ cong lên, “Hừ, biết là tốt.”

Hai người câu được câu không trò chuyện, vừa đến Soukyoku đã thấy một đôi người quen đi đến.

Thiếu niên thấy họ trước, dẫn thiếu nữ bên cạnh đuổi đến, “Đội phó Hisagi nói hai người đến đây, quả nhiên~”

Kuukyou và Toushirou nhìn nhau, không xác định nói: “Tetsu-kun? Oda-san? Sao hai người lại ở đây?”

“Đương nhiên là có việc~” Hinata Tetsu chớp mắt với họ, đôi mắt màu hổ phách đầy hạnh phúc. Hắn cong môi, kéo thiếu nữ bên cạnh, “Betsui.”

“Uhm… Anou…” Betsui có chút ngượng ngùng dời mắt, nghĩ nghĩ lại lấy hai thứ trong lòng ra, ánh mắt dừng trên nó, mặt càng đỏ ửng tươi đẹp, “Cái này…”

Kuukyou nhận, nhìn màu sắc tươi đẹp của nó, có chút không hiểu ra sao, “Thiệp mời?”

Toushirou rũ mắt, tức khắc phản ứng lại, nhướn mày, “Hinata cậu?”

“Vô nghĩa!” Hinata hung hăng giật khoé mắt, trên mặt khó được ngượng ngùng, “Tôi và Betsui tháng sau đính hôn, nhớ tới đúng giờ đó~”

Toushirou hiểu rõ nhìn hắn một cái, sau đó lại nghe thấy Kuukyou bên cạnh hô lên, “Đính… Đính hôn?!”

Hắn đau đầu vỗ đầu cô, bật cười, “Đừng khoa trương như vậy chứ.”

“Nhưng… Nhưng mà…” Thiếu nữ như bị doạ, hồi lâu chưa nói ra được câu hoàn chỉnh, “Tetsu-kun, anh thật lợi hại…”

“Hì hì, cám ơn đã khích lệ anh nha~” Hinata nhướn mày cười, một tay kéo Betsui, một tay nâng lên vẫy vẫy, “Được rồi, bọn này về trước đây, không quấy rầy thời gian ở chung quý giá của hai người nữa~”

Mặt Kuukyou đỏ lên, vội đè giọng hét lại, “Cái gì hả…”

Chưa đợi cô nói hết, thiếu nữ đi bên Hinata đột nhiên quay đầu. Oda Betsui thở dốc, cuối cùng cong mắt lộ ra nụ cười sáng ngời, “Đến lúc đó nhất định ngài phải tới nhé… Đội trưởng, đội trưởng Hitsugaya.”

Tựa như có ánh sáng tươi đẹp xuyên qua cơn gió mãnh liệt, ôn nhu phủ lên người. Kuukyou sửng sốt nhìn thiếu nữ vài giây, mới nhớ ra phải nói gì, “Ừ, yên tâm đi. Nhất định sẽ đến.”

“Vâng.” Betsui cong mắt, kéo Hinata chạy đi, “Bọn em đi trước.”

Rất xa vẫn còn nghe thấy tiếng hai người nói cười, Kuukyou nhìn về phía họ rời đi một lát, ngẩng đầu lên, không ngạc nhiên khi thấy sườn mặt kiên nghị mà mềm mại của thiếu niên. Cảm giác được tầm mắt của cô, Toushirou cúi đầu, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”

“Hì hì, không có gì ạ~” Cô lắc đầu, cười như con mèo trộm được tanh, “Không có gì hết~ Đi nào~ Đi nào~”

Cô kéo cậu, bóng hai người càng lúc càng xa.

“Em…”

“Đừng để ý nhiều như vậy mà~ À, đúng rồi… Toushirou nè, em đã từng nói câu này chưa?”

“Câu gì?”

“Chính là câu đó ấy…”

“Vậy mới nói… Là câu nào?”

“Em thích anh, Toushirou.”

[Trên thế giới này, em thích anh nhất.]

[Sau đó, mãi mãi thích anh. Bằng toàn bộ thời gian em có.]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.