(Lâu đài Bóng Đêm)
Maloch ngồi trên ghế, nói to:
– Ha ha ha! Đã đến rồi, ngày ta mong đợi cũng đã tới rồi!
Veera liền hỏi:
– Ngày gì vậy thưa ngài?
– Đó là ngày chúng ta sẽ bắt đầu kế hoạch tấn công Cung điện Ánh Sáng.
Zephys liền nói:
– Thưa ngài, cho em xin rút lui khỏi vụ này …
– Em cũng vậy. – Đám còn lại cũng rút lui.
Maloch ngạc nhiên:
– Sao mọi người mọi khi hăng hái lắm mà sao hôm nay lại …
– Thưa ngài, xin ngài hãy đếm lại số lần chúng ta tấn công Cung điện Ánh Sáng đi ạ. – Mina nói.
Maloch liền lẩm bẩm: “một, hai, ba, bốn, … Hình như hơn mười lần rồi thì phải.”.
Mina nói tiếp:
– Thế ngài xem lại đi: chúng ta tấn công có đợt nào thành công đâu, thậm chí một vết xướt của cung điện còn không tạo ra được nữa.
– Lần này ta đã tính toán kĩ rồi. Ta đã nhờ một quân sư chiến lược tài ba giúp đỡ.
– Là ai vậy thưa ngài? – Zephys hỏi.
Maloch liền nói to:
– Vào đi!
Người đó liền bước vào. Nakroth hỏi:
– Ủa người ta nhớ quen quen thì phải …
– Tôi là Nguyễn Hải. Ngài gọi tôi có việc gì, ngài Maloch.
Maloch liền bảo:
– Ngươi có tài về chiến lược, hãy đặt kế hoạch tấn công Cung điện Ánh Sáng đi.
Nguyễn Hải liền trình bày:
– Thưa mọi người, nếu tấn công Cung điện Ánh Sáng một cách bừa bãi, thì sẽ không chiến thắng được. Lí do là vì Cung điện Ánh Sáng luôn có Lâu đài Khởi Nguyên và Khu rừng Chạng Vạng trợ giúp. Những lực lượng đó giống như hậu phương cho Cung điện Ánh Sáng. Do đó, chúng ta hãy tấn công thẳng vào hậu phương, ắt tiền tuyến sẽ bị tê liệt thôi.
Mina liền hỏi:
– Vậy bây giờ chúng ta tấn công đâu?
– Tôi nghĩ rằng chúng ta nên tấn công Khu rừng Chạng Vạng.
– Sao cơ? – Maloch ngạc nhiên.
Maloch hỏi tiếp:
– Khoan … khoan đã. Cậu cũng biết nữ vương tinh linh Tel”Annas rất nguy hiểm cơ mà, sao lại tấn công vào đấy?
– Chính vì nguy hiểm, nên chúng ta nên tấn công vào đó.
– Nhưng mà khoan đã, làm thế nào để đánh bại Tel”Annas, trong khi Tel”Annas được bảo kê bởi tất cả mọi người chứ? – Maloch hỏi tiếp.
Nguyễn Hải liền trả lời:
– Chỉ cần chia ra, bắt từng đồng minh của cô ta là được. Cô ta chỉ mạnh khi có đồng minh, nếu chỉ còn một mình, cô ấy sẽ trở nên yếu ớt, đến lúc đó hạ cô ta dễ như trở bàn tay vậy.
Chợt Nakroth bảo:
– Khoan đi Hải. Tính toán lại xem, Khu rừng Chạng Vạng có bao nhiêu người. Tính sơ qua khoảng mười lăm người. Việc bắt lẻ từng người xem ra mất rất nhiều thời gian, vì có thể họ sẽ gọi đồng minh trong khi đang bắt một ai đó. Chi bằng làm một chiến thuật, gọi là lai vô ảnh, khứ vô hình.
– Là sao? – Hải hỏi.
Maloch liền bảo:
– Đó là chiến thuật tấn công một cách âm thầm, lặng lẽ. Sau khi tấn công xong, ta rút một cách âm thầm, lặng lẽ không thể quân địch biết.
– Phải. Nhóc xuống đi ta giải thích cho.
Thế là Hải xuống chỗ Nakroth ngồi, nhường chỗ đứng giảng lại cho Nakroth. Nakroth bảo:
– Hiện tại trời đang rất tối. Do đó, ta sẽ dễ dàng có nhiều thuận lợi cho việc tấn công. Mục tiêu là Tel”Annas, do đó chỉ việc bắt Tel”Annas về, thì mọi việc sẽ xong xuôi. Tới lúc đó, tấn công Khu rừng Chạng Vạng là chuyện dễ như trở bàn tay.
– Hay! Khá lắm! – Cả đám trầm trồ khen ngợi. Hải cũng rất bất ngờ, nên liền hỏi:
– Sao anh Nakroth lại không làm quân sư cho Lực lượng vậy?
– Ngài Maloch có bao giờ cho anh nói đâu.
Tức thì, Maloch hạ lệnh:
– Mọi người! Chuẩn bị tiến công!
– Rõ!
Thế là cả đám liền xếp thành một hàng, đi dưới sự hướng dẫn của Maloch. Cuối cùng thì cũng đến khu rừng. Maloch hỏi:
– Giờ đi theo nhóm hay tách ra đây?
– Đi chung đi có gì hỗ trợ nhau. – Nakroth bảo.
Thế là nguyên đám quyết định đi chung. Dọc đường trời đúng là tối thật, nhưng cũng không phải không thấy. Đó là vì Hải đem theo một cây đèn pin. Mina hỏi:
– Nhóc cầm cái đèn lạ nhỉ.
– Có gì đâu, đèn pin thôi mà …
Aleister liền giật lấy, bật tắt nhiều lần. Hải can ngăn, nói to:
– Này thôi đi! Hư bây giờ.
– Ai đó?
Một giọng nói bí ẩn vang lên. Cả đám hốt hoảng nằm xuống. Hải nói nhỏ:
– Chết chưa … bị phát hiện rồi. Tại ông đó.
– Xin lỗi …
Hải liền bước ra để dụ người đó đi. Hải bảo:
– Cô là Krixi đúng không?
– Sao ngươi biết tên ta?
– Chuyện nhỏ, khỏi cần hỏi chi cho tốn hơi.
– Mà cho hỏi … ư …
Chưa nói xong, Krixi ngã gục xuống đất. Hải đã đấm một phát cực thốn, khiến Krixi xỉu ngay lập tức. Cả đám chạy lại khiêng Krixi vào bụi. Sau đó nguyên đám liền đi ngay không để lại dấu vết.
Cuối cùng cũng vào được căn cứ của Tel”Annas. Nakroth nhìn thấy Zill, rồi hỏi:
– Sao giờ? Ta tưởng tên Zill ngủ rồi chứ.
– Hắn có bao giờ ngủ đâu. – Hải bảo.
Maloch liền hỏi:
– Giờ làm thế nào để dụ tên Zill ra bây giờ?
– Chuyện nhỏ. Xem đây.
Hải liền lấy cái quạt điện, kéo dây điện ra thật xa gắn vào cái máy phát điện đã chuẩn bị sẵn. Xong cả đám núp. Hải bật công tắc, rồi núp luôn.
(Bên trong)
Zill bảo:
– Thưa nữ vương, ngài đã mệt mỏi rồi, xin ngài chợp mắt tí đi ạ.
– Được.
Tel”Annas liền nhắm mắt. Zill cảm thấy một cơn gió kì lạ, liền nói:
– Cái gì vậy? Gió gì lạ quá. Ra xem thử.
Zill bước ra nhìn thấy cái quạt, nói:
– À ha! Ngươi dám khiêu khích ta à?
– …
– Ngươi cũng to gan lắm, dám bước tới tận đây.
– …
Zill bực mình:
– Sao ngươi không nói gì hả? Muốn khiêu khích à? Được!
Zill liền dùng phong ba tấn công cái quạt khiến cái quạt tan nát. Nhưng phần cánh quay vẫn hoạt động.
Trong lúc đó, Hải bảo:
– Nhanh lên, vào trong.
Thế là cả đám vào trong. Maloch hỏi:
– Giờ tính sao? Nhanh lên đi không có thời gian đâu.
– Trước hết hãy đem cô ta về Lâu đài Bóng đêm, rồi tính sổ tiếp.
– Được. – Hải trả lời.
Maloch vung cánh, mang Tel”Annas đi về Lâu đài Bóng Đêm …
_______________________
P/S: Hi hi … nghĩ mãi mới ra. Lâu rồi chưa viết H chương đặc biệt nhỉ,