Về phần Zill, sau khi phá tan tành cái quạt, lẩm bẩm:
– Bực mình quá! Con quái vật gì mà đánh mãi éo chết! Thôi đi vào vậy.
Vừa bước vào, Zill không thấy Tel”Annas đây, hét to:
– Nữ vương! Nữ vương đâu rồi!
Chợt Zill nhìn lên giường, rồi nói:
– A không có gì. Tưởng nữ vương bị bắt rồi chứ. Mình đi ngủ vậy.
(Chỗ Maloch)
Sau khi trở về Lâu đài Bóng Đêm, Maloch hỏi:
– Hải! Lúc nãy ngươi để lại tờ giấy gì thế?
– Đó là tờ giấy nhằm để đánh lạc hướng tên Zill. Tôi đã ghi là: “Ta có công việc cần phải đi, đừng lo cho ta.”.
Nakroth vỗ vai Hải, nói to:
– Hay! Nhóc hay!
– Thôi ta đi làm công chuyện đây. – Maloch bảo.
Mina liền hỏi:
– Này! Ngài không ăn tối à?
Mina mang một mâm đồ ăn lên. Maloch chỉ lấy một ít, rồi đem đi. Mina bực mình:
– Thật là … không biết ngài Maloch bị gì nữa.
– Chịu thôi. Ăn đi! – Grakk bảo.
Zephys liền tát Grakk, rồi bảo:
– Ê mập!
– Sao?
– Mày có lòng thương người không? – Nakroth hỏi thêm.
Grakk ngạc nhiên:
– Sao hỏi thế?
– Mày ăn sạch lấy gì tụi này ăn?
Hải liền bước ra, nói:
– Yên tâm! Tôi đã tính toán hết rồi. Tôi đã chuẩn bị đồ ăn cho mọi người rồi nè.
Thế là cả đám ăn ngon lành.
(Phòng giam)
Maloch liền bảo:
– Này, ăn đi.
– Ta không ăn đâu! – Tel”Annas dõng dạc trả lời. Maloch đành bảo:
– Không ăn thì thôi vậy.
Maloch cầm đũa ăn. Maloch bực mình:
– Đệt … sao miếng bạch tuột này … dai quá! Cắn mãi éo đứt! Hừ …
Cuối cùng cũng đứt. Sau khi ăn mấy miếng nữa, Maloch hỏi lần cuối:
– Giờ cô có ăn không?
– Không ăn!
Maloch bèn nói:
– Nếu đã vậy thì … chúng ta bắt đầu bài học thôi.
– Sao cơ …
(Sáng hôm sau – Khu rừng Chạng Vạng)
Lindis đến chỗ Zill, hỏi:
– Cậu gọi tôi có việc gì?
– À cô có thấy nữ vương ở đâu không? Cả đêm không thấy về. Hay là cô gọi thằng nhóc đó …
– Nếu nói vậy là cậu chê tài thám tử của tôi à?
Zill liền bảo:
– Chứ có bao giờ cô tự phá được một vụ án đâu. Toàn nhờ thằng nhóc đó giúp …
Câu nói của Zill khiến Lindis tự ái, liền bảo:
– Được rồi! Tôi sẽ phá vụ án này!
Lindis liền bước vào trong. Cô nhìn thấy một lá thư, liền hỏi:
– Lá thư này là của nữ vương đúng không?
– Phải. Thì sao?
– Thế tại sao chữ lại không khớp?
– Sao cơ? – Zill ngạc nhiên.
Lindis liền lấy ra một bức thư, đưa cho Zill xem, rồi nói:
– Này … hai chữ hoàn toàn không khớp. Như vậy, lá thư này là của hung thủ nhằm mục đích đánh lạc hướng cậu đó, Zill.
– Chết tiệt …
Lindis bước ra ngoài, nhìn thấy cây quạt, liền nói:
– Cái này là cái gì thế?
– Tôi không biết nữa. Chỉ biết nó tạo ra gió thôi.
– Gió à … Hiểu rồi. Hung thủ đã dùng thứ này để tạo ra gió, để đánh lạc hướng cậu.
Zill rất bực mình, vì đã hoàn toàn trúng kế của hung thủ. Zill bảo:
– Được rồi! Hung thủ là ai?
– Ai biết …
(Lâu đài Bóng đêm)
Maloch bảo:
– Giờ tôi muốn hỏi cô thế này: nếu như cô đồng ý không hợp tác với Cung điện Ánh Sáng, ta sẽ không tấn công Khu rừng Chạng Vạng nữa. Cô đồng ý không?
– Còn lâu! Những kẻ như ngươi không xứng đáng!
Maloch hỏi tiếp:
– Vậy cô không màng tính mạng của mọi người sao?
– Ngươi đừng có mơ mà đánh bại được bọn họ! Dẫu ta không có ở đó, mọi người vẫn chiến đấu được thôi!
– Ha ha! Cô nghĩ vậy sao? Có lẽ như đây là lần cuối cùng ta và mi gặp nhau đấy.
– Ngươi … ngươi nói vậy là ý gì?
Maloch nói:
– Ta sẽ gϊếŧ cô, để không ai cản được bước tiến của ta. Chết đi! Yaaaaa …!
“Xoẹt”. Maloch lấy thanh quỷ kiếm, chém một phát lên người Tel”Annas. Máu chảy rất nhiều. Maloch cũng tự nhiên ngất lịm đi.
Một lát sau, Hải xuống và phát hiện ra hai người. Hải vội chạy lại chỗ Maloch, nói to:
– Này ngài Maloch!
– Ngươi … đó hả?
– Ngài không sao chứ?
– Ta … không sao … nhưng không hiểu sao chém cô ta là ta … khó chịu quá …
Hải liền bảo:
– Ngài đừng lo! Có tôi ở đây rồi.
– Cảm ơn …
Rồi Maloch lại ngất đi. Tel”Annas liền nói to:
– Này nhóc! Cởi trói cho chị, chị chăm sóc cho …
– Được không đó?
– Được mà!
Thế là Hải liền cởi trói. Sau khi vết thương từ Quỷ kiếm đã dịu đi phần nào, Tel”Annas liền chăm cho Maloch như hai người thân, chứ không còn là kẻ thù nữa. Tel”Annas còn để Maloch nằm trên đùi nữa mà.
(Khu rừng Chạng Vạng)
Krixi hỏi:
– Cô đến đây làm gì, Lindis?
– Tôi muốn hỏi: hôm qua cô có thấy ai lạ không?
– Thấy ai lạ à … đúng rồi! Hôm qua, tôi bị ai đó tấn công thì phải. Tôi bị hắn đánh, rồi giấu vô bụi thì phải.
Lindis suy nghĩ: “Kì lạ thật. Hung thủ rốt cuộc là ai, khi mà hắn đã đánh Krixi, rồi đã dụ Zill ra ngoài, còn bắt nữ vương và để lại lá thư chứ”.
(Lâu đài Bóng đêm)
Đang nằm, Maloch lẩm bẩm:
– X…
– Hả? Ông nói gì vậy?
– T… mu… xoa…
Tel”Annas ngạc nhiên, hỏi:
– Nói cái gì vậy?
– Cô … cho phép … chứ?
– Cho phép cái gì cơ?
Maloch không nói, liền giơ tay lên quơ lung tung. Nói là lung tung, nhưng thật ra có mục đích rõ ràng cả. Maloch đưa tay lên sờ ngực Tel”Annas, vì Maloch nghĩ: “Mình trong tình huống này chắc cô ấy nghĩ mình vô ý thức. Có làm gì cũng không sao.”.
Tel”Annas giật mình, tát Maloch, hét to:
– Này! Ông vừa phải thôi nhé!
– Tôi có một đề nghị thế này, cô đồng ý không? Nếu cô cho phép, tôi sẽ dẹp bỏ kế hoạch tấn công. Còn nếu không … khu rừng của cô chuản bị đi là vừa.
– Nhưng mà khoan đã …
Tel”Annas chưa kịp nói gì, thì Maloch đã nhào lên trước. Maloch cởi bỏ đồ của Tel”Annas, rồi thì giờ cứ vô tư. Maloch tha hồ xoa bóp hai quả bưởi của Tel”Annas. Maloch nói, giọng hơi phê phê:
– Hì … ngon quá … chẹp.
Maloch liếm luôn cả ngực Tel”Annas nữa. Cô đành bảo:
– Được rồi. Tôi chấp nhận. Nhưng nhớ, sau khi xong, nhớ không được thất hứa nghe chưa.
– Được thôi. Đánh chiếm của Athanor … không bằng làʍ ŧìиɦ với cô mà.
Maloch nghĩ: “Mình sẽ làm cho cô ta xỉu, rồi tranh thủ tấn công luôn.”.
Thế là Maloch và Tel”Annas chạm môi vào nhau, rồi hai người cháo lưỡi. Maloch liền bảo:
– Cô nhớ giữ bí mật đấy.
– Biết rồi.
Maloch tiếp tục xoa bưởi Tel”Annas, nhưng lần này cô không ngăn cản nữa. Cô cho phép Maloch tự do với cơ thể của mình. Maloch lấy lưỡi liếm đầu ti của cô, mới đó mà đầu ti của cô đã cương lên. Maloch hỏi:
– Ở trong rừng cô có làm với ai không?
– Cái này thì … không. Họ sợ tôi …
– Nhưng tôi không sợ cô.
– Đúng! Và tôi cũng không sợ ngài đâu.
Trong lúc nói chuyện, Maloch tranh thủ đánh lạc hướng Tel”Annas để tiện mò xuống dưới mà không gặp trở ngại. Nhưng dù gì thì cô cũng phát hiện ra, đành bảo:
– Ngài muốn đến như vậy sao?
– Ái chà. Cô phát hiện rồi sao. Nhưng dù gì thì cũng vậy, cái gì cũng phải tới thôi.
Maloch chọt chọt vô trong. Tel”Annas cảm thấy nhột, nói:
– Đừng mà … nhột quá …
Maloch cởi bỏ chiếc quần lót của Tel”Annas, rồi liếm. Cái lưỡi của Maloch như một cái máy khoan, nó xoáy sâu vào bên trong. Chưa hết, Maloch còn tẩm thêm một tí gia vị bằng cách sờ vào âm vật của cô. Vì thế, Tel”Annas sướng lại càng sướng. Cô rên “ư ư …” làm Maloch cảm thấy phê vô cùng.
Phải nói là Tel”Annas dai vô cùng, làm mãi vẫn không ra. Maloch liền nhớ lại: cách đây mấy hôm, Veera có mang về một cái gì đó nghe nói là làm con gái phê. Maloch nhớ Veera cũng để trong này, nên lấy ra xài thử. Maloch liền hỏi:
– Cái này là gì cô có biết không?
– Ai biết …
Maloch nhét đại phần đầu vào bên trong của Tel”Annas, rồi bấm đại cái nút. Tel”Annas rên lên vì sướng, và cuối cùng cũng ra. Thế là Maloch được uống nước thỏa thích.
Tel”Annas liền bảo:
– Rồi. Ngài đưa đây nào.
Tel”Annas cởi quần của Maloch, rồi cô bú cho Maloch. Maloch cũng cảm thấy sướng không kém, vì hiếm khi nào được như vậy. Cô nói:
– Cái ấy của ngài to thật đấy.
– Thế chúng ta bắt đầu được chưa?
Tel”Annas gật đầu. Maloch nằm ngửa ra, còn cô thì ngồi đưa đúng cái ấy của Maloch vào trong. Maloch nâng cô lên, rồi hạ xuống. Cô cảm thấy sướng vô cùng. Dần dần, tốc độ cũng tăng lên. Cô rên “A a a!”. Maloch cũng trên đà đó mà tiếp tục. Cứ mỗi lần như thế, cô lại rên rất nhiều.
Lát sau, Maloch nói:
– Tôi bắn bên trong được chứ?
– Khoan đã … Chết thật. Hôm nay là ngày không an toàn của mình … Mình có thai mất.
Chưa nói gì, Maloch đã bắn rồi. Tel”Annas gục xuống chỗ Maloch, còn Maloch thì ngồi đó canh cho Tel”Annas ngủ.
( Một tuần sau)
Do lỡ hứa, Maloch buộc phải tổ chức tấn công. Maloch hùng hổ kéo team đi, rồi lén chạy về. Đang chạy, Maloch gặp Tel”Annas. Cô nói, giọng nhẹ nhàng:
– Này ngài.
– Là cô à? Có việc gì thế?
– Tôi … đã lỡ có thai rồi …
Maloch ngạc nhiên. Không chấp nhận, Maloch nắm áo Tel”Annas, hét to:
– Không thể như vậyyyyyyy …!
*
– Này ngài Maloch! Tỉnh dậy đi!
Maloch choàng tỉnh. Maloch hỏi:
– Tel”Annas đấy hả?
– Ngài lé à? Tôi là Veera này!
Maloch liền nói: Sao bữa nay cô trần như nhộng thế?
– Ngài cắn nát áo của tôi rồi còn gì. Tự dưng đêm qua ngài giật áo tôi, rồi nhai.
Maloch liền nói:
– Vậy à …
– Ngài còn làm tình với tôi nữa.
Maloch nghe xong, gục xuống giường không nói nên lời …
__________________