– Rồi sao nữa? – Tôi và Kriknak hồi hộp.
Nakroth trả lời:
– Rồi Yorn lấy chiếc lá rơi trên đầu Krixi xuống.
– Trời ạ. – Tôi và Kriknak té xỉu. Tôi không thể hiểu nổi, bèn đi ra ngoài cho khuây khỏa đầu óc. Tôi nghĩ: “Không biết mấy cái thứ rắc cmn rối này bao giờ mới hết đây.”.
Tôi quyết định ra ngoài bãi cỏ trong rừng để thư giãn. Quả đúng là đầu óc tôi có khuây khỏa đi phần nào, song tôi vẫn bực mình. Tại sao Yorn lại có thể cắm sừng Nakroth được chứ. Mà cũng không thể trách ai, chỉ trách cái cốt truyện quái quỷ ấy. Tôi cũng chả biết làm cái gì, thôi thì gió chiều nào thì tự xử. Mà nói thật, tôi rất bức xúc về việc này.
Chợt có ai đó lại gần chỗ tôi đang nằm. Tôi liền hỏi:
– Ai vậy?
– Là anh nè! Zephys nè!
– Hả … là Zephys đấy hả? – Tôi ngồi bật dậy.
Zephys liền nói:
– Giúp anh với! Tự nhiên …
– Khỏi cần nói. Lauriel lại đi đâu nữa rồi chứ gì.
– Không phải! Thật ra thì Angel …
Tôi ngạc nhiên:
– Sao? Angel bị làm sao?
– Con bé nó tự nhiên đi đâu mất tiêu. Anh cũng tới Cung điện Ánh Sáng rồi nhưng không có …
Tôi liền nói:
– Nhắc tới Angel là nhắc tới Lauriel, mà nhắc tới cô ấy là phải tới Meniel. Mà Meniel cũng đã từng nói, cô ấy không thể ở đây được nữa mà.
– Nhưng dù sao cũng phải đi tìm Meniel thì mới biết chứ. Mà anh cũng nghi vụ này có liên quan đến Meniel đấy.
– Vậy thử lên thiên đàng xem. Ý mà quên, chúng ta phải xuất hồn ra chứ nhỉ.
– Đến gặp Aleister đi.
Sau khi nhận được lọ thuốc xuất hồn, hai đứa bay lên thiên đàng. Zephys hỏi:
– Nhóc có chắc là Angel ở đây không?
– Cứ tìm đại đi, biết đâu lại có.
– Mà cho hỏi là Angel có cánh không?
Zephys liền trả lời:
– Có, nhưng chỉ là cánh nó không thực sự thuộc về ánh sáng thôi.
– Chỉ hỏi có cánh thôi. Chắc Angel đã bay lên đây rồi.
– Không thể nào. Dù gì Angel cũng vẫn còn là trẻ con, làm sao biết đường bay lên đây.
Tôi nghĩ: “Không lẽ có ai bắt Angel lên đây? À mà quên nữa, có thể hung thủ chính là Meniel. Nhưng mà …”.
Zephys hỏi tôi:
– Có chuyện gì mà suy nghĩ thế?
– Tại em đang nghi Meniel là hung thủ …
– Chắc là vậy rồi. Vô phòng của Meniel là biết chứ gì.
Thế là cả hai bước vào phòng của Meniel. Suy nghĩ của tôi quả nhiên là đúng, khi mà Angel đang ở đấy chung với Meniel. Zephys nói to:
– Ngươi … ngươi định làm gì con của ta hả?
– Bình tĩnh đi Zephys. Nghe ta giải thích này.
(Quay lại quá khứ)
Lúc đó, Meniel tàng hình trốn ở trong phòng Lauriel và Zephys. Zephys lúc đó thì đang ngủ. Còn Lauriel thì đi ra ngoài. Cô dỗ Angel:
– Con ở đây ngủ ngoan nhé. Mẹ ra ngoài có chút việc đây.
Lauriel đi ra ngoài được một lúc, đôi cánh của Angel phẩy lên. Angel bay tứ lung tung, và ra ngoài. Meniel phải bay theo. Khi tóm được Angel cũng là lúc hai người đang ở trên thiên đàng. Meniel đành giữ Angel, đợi Lauriel lên.
(Hiện tại)
Zephys bảo:
– Thôi được rồi. Giờ đưa Angel cho tôi.
– Được thôi.
Thế là Meniel đưa Angel cho Zephys. Hai người lại trở về trần gian. Và hai người trở về Lâu đài Khởi Nguyên. Tôi thì đã hết việc để làm, nên cũng chả biết làm gì. Chợt tôi nhìn thấy Hải đang mân mê chiếc nhẫn. Tôi hỏi:
– Ê làm gì vậy?
– Mày thấy chiếc nhẫn phép thuật của tao không?
– Thì sao?
Hải liền nói:
– Ai mà đụng tới tao, tao lấy cái này tao nhét vô.
– Nhét vô đâu?
Rồi nó liền nói nhỏ với tôi. Nó nói là để nhét vô chỗ hiểm ấy. Rồi tôi lại hỏi:
– Để làm gì?
– Nè mày. Con gái thì nó “dzâm” đúng không?
– Ờ phải. Thì sao?
Hải nói tiếp:
– Sau đó vạch váy nó lên, cởϊ qυầи ra rồi nhét vào. Xong nó kêu ư ư.
– Ờ ờ.
Nó nói tiếp:
– Thế mày muốn tao thực hành thử cho mày xem không?
– Hay đấy. Làm thử đi.
– Mày kêu con nhỏ nào tới đây đi.
Tôi vội chạy đi. Một lúc sau, tôi quay lại, bầm dập mình mẩy. Nó giật mình:
– Mày … mày sao thế?
– Tao … bị nó đập sấp mặt.
– Ai đập mày? – Hải hỏi.
– Con cáo chín đuôi đó …
Hải giật mình. Nó liền nói:
– Chỉ có tao mới đủ sức thu phục con cáo chín đuôi đó thôi.
– Vậy mày đem đó lại đây cho tao xem đi.
Một lát sau, Hải cõng Liliana đi lại. Tôi hỏi:
– Ê Hải. Mày còn sống chứ?
– Đương nhiên rồi. Giờ tao thực hành cho mày xem. Nhưng trước tiên, mày khóa cửa lại đi kẻo tên Fennik nó tới là tao với mày chết hết.
Tôi liền khóa cửa lại. Rồi Hải liền nói:
– Nè! Bây giờ tao thực hành cho mày xem nè.
– Hả? Nhóc nói thực hành là thực hành gì cơ? – Liliana hỏi.
Thật ra thì skin mặc định của Liliana bị Hải phá tan nát, nên chỉ còn skin Hồ quý phi thôi. Bởi thế, công việc thực hành của Hải xem ra đơn giản. Nó nói:
– Nè! Đầu tiên phải vén váy nó lên rõ chưa?
– Nhóc làm cái gì vậy? – Liliana cố gắng cản Hải nhưng không được. Nó nói tiếp:
– Nè, tiếp theo là cởϊ qυầи ra.
Liliana giật mình, vì sợ. Cô không dám cản Hải. Nó liền lấy tay chọt chọt vô trong, làm Liliana rên “ư ư …”. Tôi ngạc nhiên:
– Mày chưa nhét vô mà sao nó rên rồi?
– Nếu nhét vô sớm, nó chảy máu thì ai chịu trách nhiệm hả? Đợi cho nó ra nước một tí đi, rồi nhét vô cũng chưa muộn mà.
Một lúc sau, Liliana ra một đống nước. Hải liếm sạch, rồi nói:
– Màn quan trọng nhất đây.
Hải liền nhét vô. Xong rồi Hải mặc quần lại cho Liliana, rồi chỉnh lại trang phục, rồi nói:
– Giữ giùm cái nhẫn. Nhớ đừng có đem nhẫn ra ngoài đấy …
________________