Krixi ngạc nhiên:
– Đùa? Em đùa gì với anh cơ?
– Chứ cái này là cái gì đây? – Nakroth tk23 đưa tờ đơn li hôn ra. Kriknak tk23 và Roxie tk23 đều giật mình. Kriknak th23 ấp úng:
– Bố … mẹ …
Tôi hơi lo sợ, vì có thể suy luận của tôi không thật sự chính xác. Nhưng Krixi tk23 lại nói:
– À thì cái này em chỉ giỡn với anh thôi mà.
– Em thật là! Đừng có đùa kiểu đó với anh chứ!
– Em xin lỗi mà … – Krixi nũng nịu. Tôi cười mỉm. Rồi Krixi tk23 nói tiếp:
– Mọi người cũng đã cất công tới đây rồi, hay là ở lại đây chơi một bữa đi.
Tôi, Hải, và Nakroth đều đồng ý. Nakroth tk23 lại nói:
– Anh đồng ý, nhưng nhóc – chỉ tôi – cấm nhóc đụng vào cơ thể vợ ta rõ chưa.
Tôi cười, dáp:
– Trời ơi … có câu nói hoài.
Cả đám ở lại thế kỉ 23 chơi một ngày. Tuy chỉ một ngày nhưng cũng có rất nhiều việc để tôi làm.
*
Tôi đang bước đi trong phòng trung gian (phòng chờ giữa hai phòng) thì nghe có tiếng cãi nhau của Kriknak và Roxie.
(Thôi thì về hiện tại ad sẽ để tk, hoặc có cả hai cùng một thời điểm)
Kriknak nói to:
– Anh đã nói với em rồi mà! Là Fennik!
– Hứ! Rõ ràng em thấy chị ấy đi với anh Tulen cơ mà!
Tôi nghe vậy liền nghĩ: “Fennik … Tulen … đúng rồi!”. Tôi vội mở cửa phòng, và nói to:
– Liliana nɠɵạı ŧìиɦ sao?
– Hả hả … hết hồn … – Roxie và Kriknak giật mình. Tôi lại nói tiếp:
– Nói mau đi! Liliana nɠɵạı ŧìиɦ với ai!
Roxie ấp úng:
– Thì … thì … là Tulen …
– Không đâu không đâu! Là Fennik! Nhóc, rõ ràng nhóc đã giúp cho Liliana và Fennik được yêu nhau mà đúng không?
– Ờ ờ … – Tôi mấp máy. Roxie quát:
– Còn lâu! Rõ ràng là anh Tulen cơ mà!
Tôi nghe vậy liền nói với Roxie:
– Roxie! Em hiểu cảm giác của chị, nhưng chị không thể đưa ra một kết luận vô căn cứ như thế.
Hải lại đứng sau tôi, và nói:
– Làm gì đó mày?
– Úi úi giật mình … muốn vỡ mặt nữa à?
– Mà mày đang làm gì thế?
Tôi lại hỏi nó:
– Trước đây mày từng yêu Liliana mà đúng không?
– Ừ. Thì sao?
– Sau đó thì Fennik nhảy vào. Nhưng tao đã nhờ thần Cupid hóa giải vụ này, nên Liliana mới yêu Fennik.
– Ừ. Thì sao?
Tôi thở dài, vì thằng Hải không chịu hiểu vấn đề. Nhưng bất ngờ, Roxie chạy lại chỗ tôi, và nói:
– Đây này! Em có tấm hình này này.
– Cái gì chứ … – Tôi và Hải giật mình. Tulen đang ép Liliana vào tường. Nhưng rồi tôi lại nói:
– Ủa chỉ ép thôi mà. Làm gì ghê vậy.
Đến đây, Roxie hoàn toàn bí. Nhưng cô ấy vẫn một mực quả quyết rằng Liliana đi với Tulen. Còn Kriknak hoàn toàn không chấp nhận với giả thiết của Roxie. Giờ tôi cũng chả biết phải giải quyết sau. Đang nghĩ, Hải bảo:
– Sao mày không đi gặp Liliana để hỏi mọi chuyện?
– Ờ he … – Tôi quyết định dẫn cả đám đi tìm Liliana. Nhưng đột nhiên Hải nói to:
– Cái méo gì đây!
Roxie ngạc nhiên:
– Sao vậy?
– Cúp điện mất mọe rồi …
Nhưng cúp điện không liên quan gì lắm. Tôi dẫn cả đám đi gặp Liliana. Nhà của cô ấy rất là rộng, bởi vì cô ấy là một ca sĩ cơ mà. Cả đám đứng trước cổng nhà của Liliana, có sự xuất hiện của hai vệ sĩ. Một người hỏi:
– Các cô cậu là ai? Đến đây làm gì?
Cả đám run sợ, không biết nói sao. Nhưng Hải đã can đảm hơn. Hải đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt hai vệ sĩ. Hải nói:
– Chúng tôi cần gặp Liliana! Cô ấy đâu rồi!
– Hiện tại cô chủ không cho phép người lạ vào. Các cậu về đi.
Hải im bặt. Roxie và Kriknak cũng đã nản chí, và bỏ về. Tôi đi theo hai người họ, nhưng nửa đường thì lén quay lại. Tôi trèo tường chui vào. Bất chợt gặp Hải đang núp trong bụi lùm. Tôi giật mình:
– Cái cá… (Cái) – Chưa kịp giật mình thì Hải bịt miệng tôi lại, và ra hiệu cho tôi im lặng. Rồi tôi hỏi nhỏ:
– Sao mày vô được hay vậy?
– Tao nói tao là bạn của Liliana, nên tao được vô.
– Đù …
Hải lại bảo:
– Thôi tập trung vấn đề chính đi. Đi tìm Liliana đi.
– …
– Đi thôi.
Tôi vẫn không cử động. Hải hỏi:
– Mày sao thế?
– Có lẽ chúng ta không cần phải đi đâu. Tao đã biết ai đúng, ai sai rồi.
– Cái gì?
Tôi nói:
– Chỗ chúng ta có thể nhìn thấy bên trong căn nhà đúng không?
– Ừ. Thì sao?
– Lúc nãy, ở nhà của Krixi và Nakroth bị cúp điện. Nếu như suy luận của tao đúng, thì đây là cúp điện toàn khu, vì lúc nãy đi qua mấy căn nhà, tao đều thấy không có điện. Nhưng mày nhìn đi, Liliana thản nhiên ngồi đánh liên quân kìa.
Hải vẫn tiếp tục điệp khúc quen thuộc:
– Ừ. Thì sao?
– Nghĩa là người đang sống với Liliana phải là người có khả năng tạo ra điện. Trong hai nghi phạm, chỉ có Tulen là đủ khả năng làm được việc này thôi. Liliana … đi theo Tulen thật rồi.
Hải phản bác:
– Không đúng! Có thể cô ấy sử dụng máy phát điện thì sao?
– Mày sai rồi. Nếu sử dụng máy phát điện, nó sẽ phát ra tiếng ồn khá lớn …
– Mày mới sai ấy! Đây là thế kỉ 23, khác xa trái Đất rõ chưa! Máy phát điện không ra tiếng là bình thường.
– Khoan khoan cô ấy ra kìa.
Liliana bước ra ngoài vườn hít thở một chút. Cô lẩm bẩm:
– Chán thật! Đánh rank mà cứ thua hoài!
– Hi hi hi hi … – Tôi vừa nghĩ ra một âm mưu hiểm độc. Hải hỏi:
– Mày làm gì đấy? Có âm mưu gì nữa à?
Tôi đáp:
– Phải. Chơi với tao không?
– OK mày!
Thế là tôi gạt chân Liliana một phát. Cô ấy ngã bịch xuống đất. Chưa kịp nhận ra chuyện gì, thì tôi và Hải đã nhảy đè lên người của cô ấy. Phần còn lại, tôi và nó múa máy lung tung. Nói chung là tôi và Hải sờ soạng Liliana. Cô ấy kêu to:
– Anh Fennik ơi! Cứu em với!
Nghe tới đây, tôi không sờ nữa. Hải ngạc nhiên:
– Mày sao thế? Không sờ nữa à?
– Không cần đâu. Tao đã biết thứ tao cần biết rồi.
Liliana liền nói:
– Mấy đứa làm gì ở đây thế! Xuống coi thằng này!
– Được rồi. – Hải bước xuống. Liliana hỏi:
– Nói đi, rốt cuộc mấy đứa tới đây làm gì?
Tôi trả lời:
– Em tới đây để giải quyết một vụ án, nhưng do có chuyện nên em mới tới đây.
– Chuyện gì?
– Em cần điều tra xem chị đang sống với ai.
Liliana cười:
– Ôi trời, chuyện đó thì cứ vô gặp trực tiếp chị mà hỏi, cần gì chui vô đây làm gì.
– Hai ông vệ sĩ đứng ngoài cửa kìa. – Hải chỉ. Liliana đáp:
– Ý quên nữa. Thôi vô nhà đi.
Cả hai đứa vào bên trong. Liliana pha cho hai đứa hai ly cà phê. Tôi vừa uống, vừa hỏi:
– Sao, chị nói đi. Chị đang sống với ai?
– À chị đang sống với Tulen …
– Phụt … – Chưa kịp uống, tôi đã phụt ra. Tôi hỏi to:
– Cái gì! Chị nói cái gì! Nói lại đi!
Liliana giật mình:
– Thì chị đang sống với Tulen. Bộ có gì hả?
– Chứ sao. Lúc nãy, chị đã nói: “Anh Fennik ơi, cứu em với.”. Nhưng chị lại đang sống với Tulen. Giải thích như thế nào đây?
– Ờ thì …
Hải hỏi:
– Nói đi. Chị hay Fennik, ai đá ai?
Liliana đã hiểu ra vấn đề. Cô ấy đổi sắc thái, và nói:
– Hắn đã đá chị đấy! Uổng công chị yêu thương hắn, giờ hắn đối xử với chị như thế.
– Vậy là anh Fennik phản bội chị.
– Đúng vậy! Chị không thể chấp nhận được! Anh ấy dám phản bội chị!
– Ừm ừm. Phản bội mình thì không cần phải yêu thương hắn làm gì nữa.
Tôi lại hỏi:
– Anh ấy làm gì chị?
– Thì anh ấy … đi chơi game.
– ??? – Tôi ngạc nhiên. Liliana nói tiếp:
– Anh ấy đi đánh giải ĐTDV mà không rủ chị. Bực mình!
Tôi đập mạnh tay xuống bàn, quát to:
– Thế này là thế nào! Chỉ vì cái lí do trớt quớt ấy, mà hai người bỏ nhau sao!
– Chị chưa kể hết mà. Sau đó, anh ấy hình như có đi theo Alice.
Tôi lại đập bàn:
– Bực mình thật mà! Chuyện quái quỷ gì đây!
– Đừng có đập bàn nữa. Gãy bàn bây giờ đấy nhóc.
Tôi bỏ đi. Còn Hải thì ở lại nói chuyện với Liliana một chút.
*
Tôi đi một mạch. Không rõ là đi đâu cả. Tôi cứ đi đại, chả cần biết cái gì cả. Chợt tôi gặp Fennik và Alice đang đi chung. Tôi ngạc nhiên:
– Hai … hai người sao đi chung thế?
– Tụi này đi tham gia đấu giải mà. Lập team đánh chung thì phải đi chung thôi.
– Ủa chứ ba người còn lại đâu? – Tôi hỏi.
Alice đáp:
– Ba người họ có công việc nên đi về trước rồi.
– Mà sao anh lập team với Alice vậy, Fennik?
Fennik ngượng ngùng đáp:
– Thì … thì dù sao … cô ấy … cũng là …
– Hở? Chứ Liliana là gì của anh?
– Ế ế ế … thì là vợ anh.
Tôi ngạc nhiên. Alice nói nhỏ với tôi:
– Thật ra chị chính là mối tình đầu của anh ấy đấy.
– À hiểu rồi. Thế đấu giải chưa?
– Rồi. Thua tan nát. Không biết mấy bữa nay Tulen có chăm sóc cho cô ấy không đây.
– Sao cơ? Tulen?
Fennik đáp:
– Ừ. Anh nhờ Tulen chăm sóc cô ấy mà.
Tôi nghĩ: “Vậy là mình đã hiểu lầm rồi. Nhưng nếu nói như thế, thì tấm hình là Roxie đã đưa cho mình là ở đâu nhỉ?” …
______________________