(Nơi họp quân của Tứ Phương Ánh Sáng)
Thane đứng lên, nói to:
– Do bọn Zombie trở lại thế giới này, nên chúng ta phải đứng lên chống lại bọn chúng. Hiện tại chúng ta mất đi hai thành viên là Lucifer và Flyrad. Chúng ta tuy không thể cứu Lucifer, nhưng chúng ta có thể cứu Flyrad. Ai sẽ đi cứu Flyrad?
Không một cánh tay giơ lên. Thane lắc đầu, thở dài, bảo:
– Hời … đến cả đồng đội mà cũng không ai cứu …
– Bẩm ngài … nhiệm vụ này nguy hiểm cho nên là … – Astrid chưa nói xong thì Thane nói to:
– Nhiệm vụ này ai sẽ làm?
Vẫn chẳng có một cánh tay giơ lên. Thane thở dài.
Chợt Nakroth đứng lên và nói:
– Thưa ngài! Hãy để tôi làm nhiệm vụ này!
– Nakroth? Sao cậu lại … – Maloch hỏi.
Nakroth trả lời:
– Hiện tại, chúng ta chung một nhà. Mọi người phải giúp đỡ nhau chứ.
– Được đấy. Chúng tôi sẽ đi cứu Flyrad! – Maloch nói to.
– Thôi khỏi! Chỉ mình tôi là đủ rồi. Nhóc! Theo ta! – Nakroth chỉ tôi.
– Ơ sao lại bảo cháu …
Nakroth lôi tôi đi.
(Thảo nguyên)
Fennik và Slimz hẹn Krixi ở đấy. Krixi hỏi:
– Hai cậu hẹn tớ ra đây có việc gì thế?
– À … tụi này hẹn ra để … – Fennik ấp úng.
Krixi hơi ngạc nhiên, lại hỏi:
– Hẹn tớ ra để làm gì?
– À thì …
– Nói mau! – Krixi bực tức.
– À thì tụi này hẹn cô ra đây để thi hái hoa mà … đúng không Fennik? – Slimz đớp lời.
– Phải phải …
Krixi thở phào, trả lời:
– Tưởng gì. Chuyện thi hái hoa thì được thôi. Năm mươi bông nhé.
– Phải phải … – Slimz và Fennik trả lời.
Thế là hai người họ thi hái hoa. Slimz và Fennik gần như là chỉ hái cho có lệ, không hái được bông nào. Còn Krixi thì hái nhanh như chớp, mới tí đã gần bốn mươi bông. Vừa hái, Krixi vừa hát.
Tiếng hát của Krixi nghe thật êm dịu. Tiếng hát của cô như muốn dừng cả gió, dừng cả suối. Nó trong trẻo, ngọt ngào làm sao.
Fennik và Slimz nghe Krixi hát xong là ngủ khò tại thảo nguyên.
Krixi hái xong cũng ngừng hát, nói to:
– Này! Tớ hái xong rồi này!
Không một tiếng trả lời. Krixi ngỡ ngàng. Cô quay lại và thấy một tên Zombie. Cô hét to:
– Ngươi … ngươi làm gì ở đây?
– Ha ha ha! Ngươi hát nghe hay đấy! Mau hát nữa đi!
– Còn lâu ta mới hát cho ngươi nghe!
Tên Zombie liền nhe răng, nói:
– À ha … không hát à? Thế thì ta sẽ cho ngươi khỏi hát!
Tên Zombie liền tạo ra ma pháp yểm lên người Krixi. Yểm xong, Krixi cảm thấy đau rát cổ họng vô cùng, không thể nói được gì. Cô đành im lặng đi tìm Fennik và Slimz.
(Chỗ tôi và Nakroth)
Tôi quay lại, nói to:
– Sao anh lại bắt em đi làm nhiệm vụ hả?
– Ta thấy nhóc là trợ thủ tốt đấy. Nhóc hỗ trợ ta chiến đấu.
Chợt Hải từ đâu xuất hiện. Nakroth hỏi:
– Còn Hải. Hải cũng đi theo đi.
– Được thôi!
Tôi liền nghĩ: “Hải sao mà gan dạ thế?”.
Nakroth đi ngang qua thảo nguyên và nhìn thấy Krixi. Nakroth hét to:
– Em ơi!
Krixi không trả lời. Nakroth lại hét tiếp:
– Em có nghe anh nói không?
Krixi vẫn không trả lời. Tôi chạy lại, hỏi:
– Này chị ơi …
– Ưm ưm …
– Hả? Chị nói gì cơ?
Nakroth và Hải chạy lại. Hải hỏi:
– Cậu làm gì thế?
– Cô ấy có chuyện gì cần nói nhưng không nói được đấy.
– Cái gì? Sao cô ấy lại không nói được hả? – Nakroth hỏi.
Tôi liền nói:
– Krixi! Chị há họng to ra để em xem nào.
Krixi há họng ra. Tôi nhìn vào, rồi trả lời:
– Cô ấy bị viêm họng rồi.
– Sao cơ? – Cả đám ngạc nhiên.
Đến lúc này, Fennik và Slimz tỉnh dậy. Slimz ngáp một cái, rồi nói:
– Ơ … ngủ ngon quá xá!
– Slimz! Cậu ở đây làm gì hả?
– À tôi với Krixi thi hái hoa. Trong lúc hái, cô ấy hát …
Hải liền phán:
– Hiểu rồi. Cô ấy hát nên mới bị viêm họng.
– Ơ Krixi bị viêm họng à? Sao lúc nãy cô ấy vẫn còn hát nhỉ?
Fennik tỉnh dậy, bảo:
– Krixi! Cô hát tiếp đi. Mới hát có một bài nghe chưa đã mà.
– Cậu hay nhỉ! Krixi đang bị viêm họng mà! – Nakroth trả lời.
– Khoan đã … có gì đó không đúng. Nếu chỉ hát có một bài … thì không thể bị viêm họng được. Chắc chắn còn gì đó. – Tôi đỡ lời.
– Ưm ưm ưm … – Krixi gật đầu lia lịa rồi chỉ chỉ gì đó.
Nakroth liền nói:
– A! Cô ấy nói là bị tên Zombie yểm ma pháp nên không nói được.
– Cái gì! Sao anh hay thế? – Cả đám ngạc nhiên.
– Thì tôi là chồng cô ấy. Tôi hiểu cô ấy nhất mà.
Nakroth liền nói to:
– Mọi người! Giải cứu Flyrad thôi nào!
– Đồng ý!
Thế là cả đám liền lên đường giải cứu Flyrad.
Lâu đài bóng đêm đã bị chiếm và bị cải tạo trở thành một căn cứ quân sự. Khỏi cần phải đột nhập vào, mới bước chân vào cổng đã bị bắt rồi.
Nakroth quyết định gϊếŧ hết bọn lính canh và xông thẳng. Cả bọn không biết làm thế nào lúc đầu, nhưng lúc sau cũng tham gia hỗ trợ Nakroth chiến đấu. Cả bọn phải chiến đấu với khoảng 500 con Zombie. Do hành nghề sát thủ, Nakroth có thể né tránh toàn bộ đòn đánh và cận chiến từng con một. Nhưng với lũ hỗ trợ thì mệt. Bọn họ liên tục bị Zombie tấn công và suýt bị lây nhiễm.
Bọn Zombie kéo quân đến càng đông hơn. Nakroth không thể chiến đấu lâu nên đã rút quân về. Còn bọn còn lại thì bị Zombie bắt.
Và thật vô tình, phòng của cả đám lại là phòng của Flyrad.
Flyrad ngồi bơ vơ trong góc. Tôi hỏi:
– Này Flyrad! Cậu sao thế?
– Khụ khụ … không có gì đâu … khụ khụ
– Sao cậu ho dữ thế? – Slimz hỏi.
– À không … khụ khụ … tớ chỉ là …
Slimz liền bảo:
– Để tớ lấy thuốc cà rốt cho cậu uống.
– Cậu điên à? – Fennik cản lại.
– Đùa tí thôi mà …
Đột nhiên Flyrad hét to:
– Bịt mũi lại mau! Bịt cả miệng nữa!
Cả đám không hiểu gì nhưng vẫn cứ làm.
Một lúc sau, Krixi ngã gục xuống. Tôi nói to:
– Krixi! Cô sao thế?
– Trong luồn khí vừa rồi … có độc … – Flyrad trả lời.
– Độc à? Độc nhưng sao chúng ta lại không bị gì?
Tôi nhìn sang góc bên kia và phát hiện một số con gián chết. Tôi phán:
– Hiểu rồi. Độc này là thuốc diệt côn trùng. Hèn chi Krixi trúng độc là phải.
Tên Tử thần bước xuống, cười nham hiểm, nói:
– Ha ha ha! Ngươi hay lắm. Nhưng bây giờ các ngươi sẽ chôn thây tại đây!
– Không đời nào! – Tôi cắn răng.
– Ta thấy các ngươi vẫn còn ngây thơ lắm. Mau ra đây, trợ thủ của ta!
Người đó từ từ bước ra …
___________________