Các chương không liên quan đến nhau. Đừng hiểu nhầm.
____________________
(Lâu Đài Khởi Nguyên)
Sáng sớm, tôi đi dạo trong Lâu đài Khởi Nguyên thì nhìn thấy Murad đứng trước cửa phòng Slimz. Slimz vừa bước ra, Murad liền nói:
– Ê Slimz! Nghe nói cậu giàu lắm đúng không?
– Phải. Thì sao?
– Cho tớ mượn tí tiền đi. Dạo này kẹt quá!
Slimz phũ phàng trả lời:
– Cút!
Murad thẫn thờ đi ra ngoài.
(Mười giờ)
Murad trở về với một cái áo mới. Tôi hỏi:
– Này anh Murad! Áo này anh mua ở đâu thế?
– Anh mua cũng gần đây thôi hà. Thôi bye nhóc nha.
Murad vội vàng chạy đi. Chợt tôi nhìn thấy tờ hóa đơn của Murad. Tôi đọc:
– Để xem … áo phông, khăn bịt mặt, quần dài. Xem xem giá nhiêu. Hả! Ba … ba triệu …
Tôi thắc mắc: “Hồi sáng Murad đi mượn tiền Slimz nhưng bị từ chối. Vậy ba triệu này Murad lấy ở đâu ra?”.
*
Cùng lúc đó, Lindis cũng có một vụ án bí ẩn. Yorn gặp Lindis, nói to:
– Em! Giúp anh với!
– Chuyện gì vậy anh?
– Alice … biến mất rồi!
– Sao cơ? Biến mất từ hồi nào?
Yorn lại nói:
– Hồi sáng đó! Anh mang tô cháo vô cho Alice. Con bé đang ăn thì làm đổ vô áo. Anh vội chạy đi lấy khăn, nhưng lúc sau anh quay lại thì …
– Hiểu rồi hiểu rồi. Thôi khỏi kể nữa. Để em đi tìm.
Lindis nghĩ: “Nếu như hung thủ bắt Alice ngay lúc Yorn đang đi lấy khăn thì có thể xem như đó là giả thiết hợp lí nhất”.
*
Tôi vô tình đi ngang qua phòng tắm. Tôi nhìn vào chậu để đồ thì thấy cái áo của Murad. Tôi cầm lên thì thấy một cái vệt gì đó. Tôi tự hỏi:
– Cái vệt gì đây? Trông lạ quá.
Tôi vừa đi vừa lẩm bẩm: “Sao Murad lại có tiền mua đồ nhỉ? Còn cái vệt trên áo nữa. Chắc nó có liên quan đến nhau đây”.
Chợt tôi đụng phải cái gì đó và ngã xuống đất. Tôi nói:
– Cái gì chắn giữa đường vậy!
– Là chị nè nhóc!
Thì ra là Lindis. Tôi lại hỏi:
– Chị làm gì vậy?
– À chị có vụ án. Nhóc muốn tham gia không?
– Được đấy! – Tôi hớn hở trả lời.
Tôi liền kể cho Lindis nghe những thứ mà tôi thấy lạ. Lindis nghe xong liền nói:
– Như vậy là hiểu rồi. Chắc chắn ai đó đã nhờ Murad bắt cóc Alice. Sau khi bắt cóc xong, người đó trả thù lao cho Murad. Bằng chứng là trên cái áo của Murad dính một vệt. Đó là vệt cháo của Alice.
– Chị hay thế!
– Chuyện nhỏ! Nhưng vấn đề hiện tại là: Ai là người đã thuê Murad?
Tôi và Lindis ngồi suy nghĩ nát óc một hồi cũng không ra được gì. Chợt Nakroth và Krixi đi ngang qua. Nakroth nài nỉ Krixi:
– Này em! Em cho anh xin vài chục ngàn uống rượu đi.
– Dẹp đi! Em không cho anh mượn đâu!
– Anh năn nỉ mà … – Nakroth vẫn nài nỉ. Krixi đành bảo:
– Nếu mượn tiền, anh mượn chị Payna ấy! Hôm bữa, em thấy chị ấy mang về một bọc tiền đấy!
“Một bọc tiền”. Suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi và Lindis. Tôi quyết định kéo Lindis chạy đi theo Nakroth.
(Trong phòng của Payna)
Nakroth bước vào. Payna hỏi:
– Cậu làm gì ở đây?
– Krixi nói là cô mang về một bọc tiền nên …
– Muốn mượn tiền chứ gì? Đây nè! Có nhiêu cho nhiêu đó!
Nakroth cầm tiền xong ngạc nhiên:
– Sao cô cho tôi tới hai triệu vậy? Tôi đâu cần nhiều vậy đâu?
– Có năm triệu trong túi. Xài hết ba triệu rồi nên còn hai triệu không biết làm gì thôi cho cậu đấy.
Payna liền bước ra ngoài. Trước khi đi, cô nói:
– Đừng có quên tôi là support mạnh nhất đấy.
– Vâng. Nhưng mà …
– Im ngay! – Payna quát lên khiến Nakroth không dám nói nữa.
Lindis hỏi tôi:
– Nhóc có thấy hành động kì lạ của Payna không?
– Vâng! Chắc chấn cô ấy là hung thủ. Nhưng mà … tại sao cô ấy phải bắt cóc Alice?
Tôi đi vào phòng Payna và vô tình tìm thấy một cuốn sổ. Tôi cầm lên, tự hỏi:
– Cái này là cuốn sổ gì thế?
– Đâu … chị xem nào! Hả …
Trong sổ có ghi một đoạn: “Cái ngày định mệnh ấy là cái ngày không thể nào quên đối với tôi. Chính trong hôm ấy, nhờ nó mà tôi mất việc. Không ai đếm xỉa đến tôi …”
Lindis bảo:
– Nhóc có hiểu nó ghi gì không?
– Em hiểu em chết liền ấy! Chị hiểu mà chị nói đi.
Lindis thở dài:
– Chị cũng có hiểu đâu!
– Chúng ta thử xâu chuỗi lại từng sự việc đi. Đầu tiên là số tiền bí ẩn của Murad, rồi vệt cháo trên áo, tới sự mất tích của Alice và bây giờ là quyển sổ này. Hình như … hiểu rồi! Em hiểu tất cả rồi!
– Sao? Nhóc hiểu rồi à?
– Vâng. Nhưng chỉ còn một thứ là chưa giải mã được. Đó là nơi Alice bị giam giữ.
Lindis liền nói:
– Cái đó thì đơn giản hơn nhiều! Do cô ấy là người ở trong Khu rừng Chạng Vạng, nên chắc chắn chỗ giấu sẽ là trong Khu rừng Chạng Vạng. Là nhà của cô ấy chứ không nơi nào khác!
*
Tôi và Lindis chạy thục mạng. Trong nhà của Payna có một tầng hầm. Khi tôi và Lindis xuống thì phát hiện ra, Alice đang bị trói trên ghế. Payna giật mình:
– Cái gì cơ … sao hai người lại biết tôi ở đây?
– Quá đơn giản. Trước tiên, lúc sáng, Murad mượn tiền Slimz nhưng không được. Thế nhưng tại sao lúc về, cậu ta lại có một bộ đồ mới? Chắc chắn là cô đã đưa tiền cho Murad để nhờ cậu ta bắt Alice. Và bằng chứng là vệt cháo còn dính trên áo Murad. Nó dính trong lúc Murad cầm lấy Alice. Đúng chứ? Người đang nấp trong tủ?
– Cái gì! – Payna giật mình.
Murad bước ra khỏi tủ và bảo:
– Nhóc hay lắm nhóc.
– Đương nhiên. Và tôi càng củng cố niềm tin khi cô đưa 2 triệu cho Nakroth, mục đích nhằm phi tang số tiền dư còn lại. Đúng chứ?
– Đúng vậy!
Lindis hỏi tôi:
– Nhưng nếu vậy … thì động cơ mà Payna bắt Alice để làm gì?
– Chị có để ý trong cuốn sổ mà Payna đã viết chứ? “Nhờ nó” … “mất việc”. Hãy nghĩ đi!
– A chị hiểu rồi! Chắc chắn là …
Payna liền bảo:
– Đừng nói nữa. Vì cô ấy mà tôi mất việc làm. Trước khi cô ấy đến Athanor, tôi được mọi người ưu ái vì support tốt. Nhưng mà … từ khi cô ấy đến đây, cô ấy đã cướp đi vị trí của tôi. Thậm chí, tôi còn bị xem như người xa lạ. Bị dồn tới bước đường cùng, tôi đành bắt cóc cô ấy, và …
– Cô im đi! Không có vị tướng nào mà không có người chơi cả! Chỉ vì … cao thủ quá nhiều, meta game thay đổi quá nhanh. Chứ nếu như xét về mặt khách quan, thì tướng nào cũng mạnh như nhau thôi! Vẫn có người chơi mà. Không cần phải bắt cóc đâu!
– …
________________________
P/S: Hơ hơ …