“Tại sao mẹ lại bỏ nhà đi, có phải vì ba không thương mẹ nữa đúng không?”
“Con ghét ba, ba mau đưa con về với mẹ đi!”
“Mẹ mất rồi?! Ba nói dối, ba làm vậy để con sống với ba phải không?”
…
Bảo Bình đã ôm những thù ghét bướng bỉnh ấy cho đến tuổi mười bảy.
Luôn bày ra hàng rào ngăn cản, không bao giờ chịu mở lòng ra với ông ấy, Bảo Bình đã luôn lạnh nhạt hờ hững với ông, cho rằng đó là cách tốt nhất để đối xử với người đã vứt bỏ mẹ mình. Bảo Bình đã từng ngốc nghếch và trẻ con như thế.
Cô ngồi sụp xuống, hai tay cào lấy mặt, nước mắt lã chã tuôn rơi. Tự giày xéo bản thân là loại cảm giác đau đớn không thể tả. Ông đã chăm sóc cô như vậy, hết mực yêu thương mặc cho hai người chẳng có quan hệ gì với nhau. Còn cô thì sao? Bảo Bình càng nhớ lại càng thấy căm ghét bản thân. Cô đã làm gì, đã bướng bỉnh và thù hằn ông ấy như thế nào, Bảo Bình nhớ rất rõ.
-Bảo Bình, đừng khóc nữa…
-Con không có khóc…
Bảo Bình ngẩng gương mặt ướt đẫm nước mắt lên nhìn, giọng ngắt quãng vì nấc. Ông ấy càng dịu dàng như vậy, cô càng thấy dằn vặt lương tâm.
Bảo Bình khụt khịt mũi, ngồi rạp xuống, giọng yếu ớt:
-Con xin lỗi…
-Sao phải xin lỗi? Bảo Bình hư, con vốn biết ba cũng chẳng vui vẻ gì khi thấy con khóc như thế!
-Vâng, con hư lắm! Rất hư…
Khờ dại và bướng bỉnh, trong nhiều năm qua chắc ba đã vì cô mà khổ sở lắm rồi. Cô đưa tay lau mặt, dù nước mắt vẫn cứ tuôn rơi không ngừng. Cầm lấy bàn tay của ông, cô hít một hơi thật sâu.
Xin lỗi bằng lời vốn không có tác dụng so với những gì mà con đã đối xử với ba trong suốt những năm qua.
Nhưng con xin hứa với ba, không, con xin thề, cả cuộc đời này con sẽ không khiến cho ba phải bận lòng thêm nữa. Con sẽ chăm sóc và yêu thương ba hết lòng, mặc dù có hơi muộn, nhưng xin ba hãy tin tưởng ở con.
Con đã lớn rồi, không còn là Bảo Bình trong lồng nhỏ nữa. Con sẽ tự chăm sóc bản thân mình, sẽ học nấu ăn, làm cho ba những món ăn mà ba thích. Tai nạn thảm khốc kia đã lấy đi đôi chân của ba, không sao, con sẽ đưa ba tới những nơi ba muốn, sẽ cùng ba đi đến hết cuộc đời này.
Có được không ba?
…
Bảo Bình nói là sẽ làm.
Cô đăng kí lớp học dạy nấu ăn buổi tối. Thời gian đầu gặp rất nhiều khó khăn, Bảo Bình nói không nản thì chính là nói dối. Nhiều lần thở dài mệt mỏi trước đống đồ ăn bày bừa trên bàn, làm cực một mà dọn thì cực mười. Nhưng cô đã tự hứa sẽ không bỏ cuộc, nhất định không được bỏ cuộc.
Buổi sáng đến lớp, cô xuống bàn của Cự Giải, chìa ra một trang giấy trắng:
-Cự Giải, mình muốn làm chè đậu đen, cậu có thể ghi công thức vào đây không?
-Được mà.-Cô gật đầu, sau đó vô tình nhìn thấy băng cá nhân trên ngón áp út của bạn, khẽ nhăn mặt.-Cậu lại làm đứt tay nữa sao?
-Không sao đâu mà, vết thương nhỏ thôi!-Bảo phe phẩy tay.
Cự Giải mỉm cười, thấy cô ấy quyết tâm như vậy, cô rất vui.
Song Tử ngồi bàn bên thấy vậy, liền vỗ ngực:
-Sao Bảo Bình không hỏi mình, chuyện bếp núc mình rành lắm!
Cô chớp mắt, điềm nhiên trả lời:
-Rành đến nỗi nấu cháo sống nhăn…
-Thật à, a há há há!-Nhân Mã quay xuống ngoác miệng cười ha hả.
Song Tử ngắc ngứ, thẹn cả mặt. Khi cậu còn chẳng biết phải chữa ngượng thế nào, Bảo Bình lại bất chợt mỉm cười:
-Nhưng nếu là đồ ăn của Song Tử nấu, thì mình sẽ thích lắm.-Cô chậm rãi đáp.-Thời gian qua có cậu ở bên cạnh, mình thấy rất an tâm.
Những lời cô vừa nói ra, chính là tóm gọn cho ti tỉ ý nghĩ mà cô dành cho Song Tử. Cô đã từng chán nản rất nhiều vì cái thói bồng bột trẻ con của cậu, nhưng mấy ngày qua cậu ấy đã ở bên cạnh giúp đỡ cô rất nhiều, Bảo Bình thấy vui lắm.
Cô mỉm cười nhìn Song Tử vì lời khen của cô mà phổng cả mũi, trêu chọc ngược lại đám Nhân Mã. Nhiều lần trách móc cậu ấy háo thắng trẻ con, Bảo Bình chầm chậm nhìn lại, hoá ra bản thân cũng không hơn cậu ấy là bao.
Vậy thì Song Tử, hai đứa mình cùng nhau trưởng thành nhé.
Song Tử được khen, sung sướng hơn cả lên mây, cậu ngoác miệng cười hớn hở. Tâm tình cũng thăng lên đến nốt tám.
Hôm nay Bạch Dương đã đi học trở lại, thể chất cô rất tốt nên hồi phục khá nhanh chóng, nhưng vì gia đình lo lắng cô quậy phá sẽ bung mất chỉ nên phải nghỉ thêm ở nhà cả tuần lễ mới được đến trường.
-Bạch Dương, mình chép cho cậu xong vở Ngữ Văn rồi nè!-Thiên Bình chìa quyển vở hai trăm trang ra.
-Cám ơn cậu!-Cô vui vẻ nhận lấy.
Một quyển vở xoay tròn trên không trung rồi đáp xuống bàn của Bạch Dương, âm thanh khá chói tai. Là quyển Vật Lí, Bạch Dương vừa nhìn đã biết ai ném đến. Cô nhìn xuống bàn nhì, vừa vặn đúng lúc Sư Tử cũng đang chống cằm nhìn lên, với khuôn mặt rất chi là gợi đòn.
Thiên Yết ngồi cạnh Bạch Dương mà thở dài, hai anh chị này lại chuẩn bị đấu võ mồm nữa rồi chăng. Nhưng thay vì tức giận mà nhảy đến xổ một tràng như thường lệ, cô chỉ bỏ quyển vở vào cặp, nhìn Sư Tử rồi mỉm cười.
Cả hai nhìn nhau cười như vậy, khiến Thiên Yết nhìn thấy mà lạnh cả người.
Chuyện quái gì đang xảy ra thế?
…
Nhiều ngày trước.
Đó là khi Bạch Dương còn nằm viện. Tính cô hướng ngoại, muốn ra ngoài chơi, nhưng bác sĩ không đồng ý, gia đình lại càng cấm cản. Bạch Dương bị nhốt, đi đi lại lại trong phòng mà ca thán ngán ngẩm.
Cửa phòng bật mở, Bạch Dương nhìn ra, cứ tưởng là mẹ đến thăm. Nhưng sau cánh cửa hiện ra một dáng người cao ráo hơn nhiều. Bạch Dương nhìn kĩ rồi hoảng hốt cả người, không nghĩ đến lại là Sư Tử.
Cậu ta đến thăm cô, trời sập đấy ư?
Sư Tử mang một giỏ trái cây tới, vui vẻ bước vào, thản nhiên đặt giỏ trái cây lên tủ rồi cười cợt bộ dáng của cô:
-Làm gì đơ người như con ngốc thế?
-Ai ngốc hồi nào? Cậu thì có!-Bạch Dương bị khịa lập tức xù lông lên cãi lại.
-Dữ như vầy thì chắc là đã khoẻ rồi ha!
Bạch Dương thở dài chán nản đáp:
-Khoẻ nỗi gì. Cậu không thấy tôi èo uột như này hả, chán chết đi được ấy, có khác gì cầm tù không cơ chứ!
-Sao, muốn ra ngoài chơi hả?
Sư Tử bỗng nảy ra một ý nghĩ rất hay, cậu nhoài người tới, giọng hí hửng:
-Tôi dẫn cậu ra ngoài chơi, thế nào hả?
-Thật sao?-Mắt Bạch Dương sáng rỡ.-Nhưng tôi sẽ bị chị y tá mắng, sẽ bị mẹ mắng…
-Bị mắng thì nghe thôi!-Sư Tử đáp đến đương nhiên.-Sau bệnh viện này có lối đi ra chân cầu, ở đó thoáng đãng lắm.
-Đi, đi…-Nghe cậu dụ dỗ, cô gật đầu cái rụp.
Sư Tử dẫn Bạch Dương ra cửa, đi bộ xuống lầu một rồi rẽ qua lối sau. Để đến được chân cầu thì phải băng qua một con hẻm nhỏ. Chỗ này nhà san sát nhau mà đường đi thì nhỏ hẹp, làm ánh nắng chiều tà vốn đã yếu ớt càng không thể chạm đến từng ngõ ngách. Cả hai đi song song trên con đường nhỏ, nghe thấy tiếng chó sủa inh ỏi từng hồi.
Chỗ này là nơi những hộ dân nghèo cư ngụ, sống tụ họp thành một khu. Không khí vương mùi cơm cháy. Sư Tử nhìn thấy trước cửa nhà, người ta đổ mỡ hành phết lên cơm, món này ăn thì ngon hết xảy. Không khí buổi chiều có phần ảm đạm, đâu đó vang lên tiếng nhạc cổ còn rè tiếng từ một chiếc radio nào đấy.
Mấy ngày qua sống trong mùi thuốc men, nên khi đến đây, Bạch Dương cảm thấy vui vẻ hẳn. Cô cảm nhận được mùi bình yên ở chỗ này. Mặc dù hơi ẩm thấp, hơi tối tăm, nhưng lại ấm cúng và an tĩnh vô cùng.
Đi qua khu hộ dân, hai người băng thêm một đoạn nữa là đến chân cầu.
Lúc này, mặt trời đã lấp ló phía đường chân trời, màu hoàng hôn rải lên mặt sông lấp lánh như ánh bạc. Bạch Dương chưa từng đến đây nên thích thú lắm, cô nhảy đến, tay chạm nhẹ xuống mặt nước, cảm nhận được cái mát lạnh phả vào tay.
-Sao cậu biết được chỗ này hay vậy?
-Hồi đó tôi hay dẫn em trai ra đây thả diều mà!
-Phải ha, chỗ này rộng, không có nhà cao tầng, thả diều thì vui phải biết!-Bạch Dương càng nói càng thấy phấn khích.
Cô ngồi bệt xuống đất, hít một hơi thật sâu:
-Ở đây thích ghê, cảm ơn cậu nhiều lắm!
Nếu Sư Tử nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên Bạch Dương nói tiếng cảm ơn. Cậu mỉm cười thay cho lời đáp, đút tay vào túi áo, chầm chậm nhìn về phía đằng xa. Bạch Dương ngồi ngắm mặt sông được một lúc, sau đó lại nói:
-Mặc dù ghét cậu lắm, nhưng có cậu thì tôi thấy rất vui.
Sư Tử ngơ ngẩn, trong lòng bỗng thấy hồi hộp căng thẳng. Cậu ngồi xuống cạnh cô, chậm rãi đáp:
-Tôi cũng vậy.
Bạch Dương không ngờ đến cậu ta không những không chọc ghẹo mà còn đáp lại một cách nghiêm túc như thế. Cô cắn môi, cố tìm những lời lẽ tự nhiên nhất, vừa có thể bộc lộ tâm tình của bản thân, vừa không khiến cả hai phải ngượng ngập mà phá vỡ bầu không khí yên bình này.
-Tôi nói cái này, cậu nhất định không được cười tôi. Nếu cậu dám cười, tôi sẽ đấm vào mặt cậu!
Sư Tử bật cười đáp:
-Ừ, sẽ không cười!
Trông cậu ta gợi đòn chưa kìa, Bạch Dương thở dài. Cô tìm được một viên sỏi nhỏ, tập ném lên mặt sông, được hai vòng thì lặn xuống nước. Cô khoanh hai tay lên đầu gối rồi áp cằm lên. Tâm can đang nóng bừng lên, xôn xao vô thường.
-Tôi đang thích một người.
Từ cảm giác ghét bỏ chuyển sang yêu thích, khiến tôi cảm thấy rất băn khoăn.
Tôi đã từng hoài nghi về bản thân, rốt cuộc chẳng rõ mình muốn điều gì.
Có người bảo tôi thích cậu ấy, và rồi một góc trong thâm tâm tôi cũng cho rằng, đúng là như thế thật. Tôi đã nghĩ bản thân quá dễ bị người khác làm cho lung lay, nhưng rồi không có cách nào phủ nhận. Tôi nhận ra mình ngày càng muốn nhìn cậu ấy nhiều hơn, muốn cậu ấy ở bên cạnh, mặc dù có thể sẽ hằn học nhau, nhưng cũng khiến tôi cảm thấy thoải mái vô cùng.
Tôi thích đùa cợt với cậu ấy, trêu chọc cậu ấy, hớn hở khi cậu ấy vì tôi mà căm tức, lo lắng khi cậu ấy không còn quan tâm đến tôi. Có phải là cái cảm giác thích của nữ dành cho nam hay không? Giống như Bảo Bình dành cho Song Tử hay Cự Giải dành cho Thiên Yết ấy?
Tôi từng đọc một quyển tiểu thuyết thanh xuân vườn trường của Thiên Bình, trong đó có nói rằng, tình yêu tuổi mười bảy sẽ không bao giờ đi đến hết cuộc đời.
Tôi biết chứ, làm sao tôi dám khẳng định rằng, tình cảm của tôi dành cho cậu ấy hoàn toàn bền vững, không có bồng bột, không có nhất thời? Chỉ là những rung động ở tuổi thiếu niên còn non trẻ, tình cảm dễ phai nhạt theo gió bay.
Tôi không dám nói cho cậu ấy biết, vì khi nói ra rồi, tôi sợ đến cái tình bạn mỏng manh giữa hai đứa cũng chẳng còn. Tôi chỉ muốn mối quan hệ của hai đứa vẫn vui vẻ như thế, tự nhiên như thế, không có gì phải vướng bận lo toan.
Nhưng nếu chôn vùi tình cảm bản thân thành đơn phương, tôi cảm thấy ngột ngạt khó chịu lắm. Tôi không muốn giấu trong lòng bất cứ điều gì, kể cả tình cảm dành cho cậu ấy.
Tôi phải làm sao đây, hả Sư Tử?
…
Sư Tử chăm chú lắng nghe Bạch Dương nói một tràng dài. Nói xong rồi, cô cảm thấy rất nhẹ nhõm, tựa như mọi gánh nặng trong lòng đều được trút xuống. Cô không không dám nhìn mặt Sư Tử, đoán chừng lúc này cậu ta đang cười cợt cô dữ lắm.
Vì ý tứ quá rõ ràng, Sư Tử chỉ có ngu mới không biết “cậu ấy” là ai.
Sư Tử ngồi như tượng gỗ mất nửa ngày trời, cẩn thận tiếp thu những lời Bạch Dương vừa nói. Cuối cùng cậu nhả ra một câu.
-Tôi cũng không biết.
Quá ngắn gọn, quá vô tâm. Bạch Dương đã nghĩ như thế, phản ứng cậu ta nhạt nhẽo hơn sự mong đợi khiến Bạch Dương đâm ra thất vọng vô cùng. Còn chưa kịp nói tiếng nào thì Sư Tử đã đáp lời:
-Vì tôi cũng giống như cậu vậy, tôi cũng đang thích một người, nhưng sợ tình cảm ấy quá mỏng manh, sẽ không có đủ khả năng khiến cho cậu ấy được hạnh phúc.
Bạch Dương mở to mắt, hình như có lớp nước mờ nhạt trên đôi mắt trong trẻo.
Bạch Dương, cậu có biết không?
Rằng khi chính miệng cậu nói đã thích “cậu ấy”, tôi đã vui sướng biết chừng nào?
Vui sướng đến mức, có cảm tưởng mạch máu căng lên nóng hổi, mọi ngóc ngách trong tâm can đều hân hoan nhảy múa.
Trong quá khứ, tôi đã tự giăng ra cái ảo tưởng rằng, tôi thích Thảo Ly. Tôi thích sự dịu dàng an tĩnh của cô ấy, đem sự mến mộ và trân trọng cô ấy huyễn hoặc thành tình cảm giữa nam và nữ. Để rồi thời gian dễ dàng đập tan cái ảo tưởng ấy. Tôi không còn nồng nhiệt như trước nữa, cảm giác cũng ngày càng nhạt nhẽo dần. Lúc ấy tôi mới biết, bản thân vốn chỉ coi Thảo Ly như một người bạn, một nữ sinh khác giới dịu dàng mỏng manh mà bản thân theo phản xạ tự nhiên muốn bảo vệ.
Nhưng đối với cậu thì khác, có cậu ở bên cạnh, tôi thấy rất vui. Được đấu khẩu với cậu là loại cảm giác bình yên trong giận dữ. Nghe lạ nhỉ. Ừ, chính là như thế đấy. Tôi ghét cậu, nhưng không có cậu, bản thân lại cảm thấy mệt mỏi chán chường. Tôi quen nhìn thấy cậu rồi, tôi quen bị tức giận khi nhìn thấy nụ cười của cậu rồi.
Ừ, tôi thích cậu rồi đấy.
Nhưng mà cậu biết không, cái chữ “thích” này, khi nói ra tôi thấy rất khó khăn. Tôi sợ mình sẽ đảm đương không nổi. Bởi vì tôi còn bồng bột và trẻ con nhiều lắm, không dám đảm bảo cho cậu một sự yêu thương lâu dài.
Những mối tình thời học sinh đa số đều không tồn tại lâu, chính là vì nó phát triển từ những tâm hồn còn quá non nớt và háo thắng. Rất nồng nhiệt, mà phai tàn cũng nhanh.
Tôi sợ tình cảm của mình dành cho cậu cũng như thế. Và cậu cũng vậy.
Nhưng mà Bạch Dương, chuyện tôi thích cậu là thật lòng, hoàn toàn thật lòng. Tôi không dám thề rằng sẽ nó sẽ mãi mãi bền lâu, nhưng có thể vỗ ngực khẳng định, tôi thật sự thích cậu.
-Vì vậy Bạch Dương à, hình như chúng ta đều không dám bước tới một mối quan hệ mới nhỉ?
Bạch Dương có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng đến những lời Sư Tử vừa nói. Cô nuốt nước bọt, mặt cả kinh. Ngay cả việc trả lời lại, cô cũng không có dũng khí để nói. Cô chỉ biết mặt mình nóng ran lên, tim đập mạnh loạn xạ, cả người dường như run rẩy.
Cô hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh:
-Tôi không muốn cả hai phải khó xử, tôi chỉ muốn… chúng ta cứ tự nhiên như trước, chỉ thế thôi…
Sư Tử mỉm cười. Lần đầu tiên cậu xoa đầu cô, giọng nhẹ nhàng đáp:
-Vậy thì cứ như thế đi, không phải người yêu gì cả. Chúng ta đều thừa biết tình cảm của hai đứa mình không sâu sắc đến mức đó mà!
Cậu mỉm cười:
-Đợi đến khi trưởng thành, nếu tình cảm dành cho cậu vẫn còn, tôi sẽ dang tay ra mà nói rằng, nếu cậu còn thích tôi thì hãy đến đây!
Rồi chúng ta sẽ yêu nhau nhé.
Bạch Dương ngơ ngẩn nhìn Sư Tử mất vài giây. Trong lòng nhộn nhịp không ngừng, bồi hồi xôn xao. Cô gật đầu rất mạnh:
-Đồng ý!
Sư Tử bật cười thành tiếng, cuối cùng thì cô cũng chịu mỉm cười. Bạch Dương quả