[6 Chòm Sao] Their Youth

Chương 45: Thi cuối kì



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[6 chòm sao] Their Youth - Chap 45. Thi cuối kì

“May mắn cũng là một loại năng lực đấy!” 

– Song Ngư –  

Song Ngư và Thiên Bình vừa dìu dắt nhau ra tới đầu ngõ thì đội giải cứu/cứu viện/những người bạn tốt bụng tuyệt vời cũng vừa chạy tới nơi.

Phim ảnh đã nói gì rồi? Cứu trợ bao giờ cũng là người đến cuối cùng. Nguy hiểm qua rồi mới thấy xuất hiện, trước đó thì… để hai nhân vật chính tự biên tự diễn, tự cứu mạng mình tự hạ gục bọn xấu thôi. Suy cho cùng thì các nhân vật phụ đâu có mấy đất diễn?

“Oài, vẫn sống cơ à?”

Xử Nữ nhìn thằng bạn thân đang vô lực ngả vào Song Ngư, trong lòng phở phào nhẹ nhõm cơ mà ngoài mặt cứ thích nhếch lên nụ cười đểu cáng mỉa mai.

“Bọn mày…” – Song Ngư bực bội gào lên – “Trong lúc tao với Thiên Bình bị rượt đuổi suýt chết thì bọn mày vui chơi ở đâu hả?? Sao giờ này mới tới???”

“Thiên Bình nói có mỗi ở trong một căn nhà đang xây dở. Mà mày biết thời kì nông thôn đổi mới này, trong xã có biết bao nhiêu ngôi nhà đang xây không?? Bọn tao phải chạy tới ủy ban gọi mấy bác dân phòng, rồi đi tìm từng nhà một, rồi hỏi xung quanh nữa…” – Kim Ngưu chống tay thở hồng hộc nói.

“Thôi, không sao là tốt rồi.” – Bạch Dương ôn hòa – “Hai đứa có bị thương ở đâu không?”

“Có Thiên Bình bị thương, và còn…” – Song Ngư ngập ngừng chỉ về phía căn nhà, cắn môi.

“Hả?? Bọn mày đánh ngất cả bốn tên nghiện á???” – giờ tới lượt cả bốn người bạn tốt kinh ngạc đồng thanh.

“Truyện dài lắm. Tao sẽ kể sau.”

“Được rồi được rồi, mấy cháu đưa bạn tới trạm y tế xã xem thế nào đi.” – bác dân phòng kiểm tra sơ qua tình hình Song Ngư và Thiên Bình, vỗ vai khích lệ – “Mấy đứa giỏi lắm! Chỗ này để người lớn lo liệu nốt nhé.”

Được khen một câu mà cặp nhân vật chính đã phổng hết cả mũi, tự hào ngẩng cao đầu bước đi giữa lũ bạn. Thiên Bình được bạn thân Xử Nữ và Bạch Dương dìu hai bên, dáng đi vẫn còn hơi lom khom vì đau nhức toàn thân. Song Ngư đi sau khoác tay hai người chị em véo von kể công không ngừng. Não cá với bạn trai mình vừa làm được việc lớn chứ chẳng đùa!

“Đói quá đi…”

Một đứa than, năm đứa còn lại mới chợt nhận ra từ chiều tới giờ vẫn chưa có cái gì bỏ vào bụng. Xử Nữ sực nhớ ra việc tối quan trọng liền quay sang hỏi:

“Ơ mà bọn mày đi chợ chưa? Bánh phở với thịt bò có nhớ mua không đấy?”

“Mua rồi nhưng mà…” – Song Ngư ấp úng – “… lúc đó Thiên Bình xách, rồi sau đó bọn mình bị lũ nghiện đuổi, rồi… hình như Thiên Bình làm rơi rồi.”

“Cái gì??”

Xử Nữ nghệt mặt đau khổ, vậy là tâm trạng háo hức muốn được ăn món phở cuốn Kim Ngưu làm sẽ bị quăng vào sọt rác ư? Nhưng đồng thời tất cả cũng thất kinh. Nông thôn vốn đi nghỉ sớm, giờ này chợ búa, hàng quán hay thậm chí là hàng ăn cũng đều đóng cửa rồi. Biết nhồi cái gì vào bụng đây?

Nhờ phát hiện ra ổ nghiện hút và bắt được bốn tên nghiện, Song Ngư và Thiên Bình vinh dự được bác chủ tịch xã tuyên dương không ngớt lời. Quả xứng đáng là mầm non tương lai của Tổ quốc, thế hệ trẻ dũng cảm, chính trực này nhất định sẽ làm rạng danh nước nhà!
Tương lai của đất nước, vậy mà sao chẳng thấy phong bì thưởng bồi bổ gì nhỉ… Cặp đôi chủ tớ cứ liên quan tới tiền là lại tâm đầu ý hợp ghê gớm, đứng bên dưới nuối tiếc lầm bầm, liền bị anh lớn Bạch Dương cốc đầu cảnh cáo.

Hai ngày còn lại tranh thủ nghỉ ngơi vèo cái trôi qua. Tóm tắt lại vài việc quan trọng thì gồm có:

1. Bạn Xử Nữ ngay ngày hôm sau đã trực tiếp phi tấm thân ngọc ngà ra chợ mua thịt bò, rau sống và bánh phở. Cuối cùng cũng được đánh chén bữa phở cuốn no nê do chính osin của mình làm.

2. Thiên Bình với Song Ngư lại dính lấy nhau như sam. Não cá không lúc nào là không quýnh lên lo cho cậu bạn-trai-suýt-cũ của mình đang bị thương. Còn Thiên Bình dại gì mà không tranh thủ tận hưởng sự chăm sóc đặc biệt? Yêu yêu đương đương nồng thắm đến chói mắt quần chúng FA!
3. Ôn tập thi học kì. Cái vấn đề trọng đại và nan giải nhất đây, riêng Bạch Dương là tập trung vào kì thi Trung học phổ thông quốc gia sắp tới. Thế mà tụi nhóc cũng tự giác bảo ban nhau học phết! Đống đề cương chẳng mấy chốc đã được giải quyết xong xuôi.

***

“Thiên Yết, ở đây!”

Sân thượng trường một chiều giữa tháng năm mát mẻ. Tập đề cương tung bay theo gió, dưới sân trường hoa phượng đã bắt đầu đỏ thắm, đánh dấu ngày quan trọng nhất của một năm học đã kết thúc. Những tháng ngày sau đó sẽ là tụ tập ăn uống cá cược, mở xới trong lớp, chỉ có ăn chơi xả láng đợi kì nghỉ hè tới mà thôi.

Thiên Yết vừa rời phòng thi đã háo hức chạy thẳng lên sân thượng chờ đợi mấy đứa còn lại. Nhưng hóa ra cô lại là người ra sớm nhất. Chờ đợi sẵn trên đó chỉ có Bạch Dương, đợt thi học kì của khối mười hai đã qua từ lâu, tuy nhiên lúc này là thời khắc gấp rút để ôn tập toàn bộ kết thúc chuẩn bị cho kì thi đại học sắp tới. Thấy cô, anh liền hạ tập đề cương trên tay xuống, vẫy tay mỉm cười gọi.
Tình huống này, chỉ có hai người ở một nơi riêng tư.

Thiên Yết ngập ngừng vài giây, nở nụ cười tự nhiên nhất có thể và bước tới chỗ anh. Bạch Dương mở lời đầu tiên:

“Thi cử thế nào? Hôm nay thi Lí với Hóa phải không, làm được bài chứ?”

“Hai môn kinh dị nhất trong một buổi chiều!” – Thiên Yết lè lưỡi – “Nhưng mà đề cũng không khó mấy, toàn là dạng có trong đề cương rồi nên em mới làm xong sớm thế này đây.”

Hình như sau khi thú nhận tình cảm xong, việc đối diện một mình với anh có đôi chút… mất tự nhiên.

Hôm đó dồn hết can đảm để nói những lời từ đáy lòng rồi, nhưng có một vấn đề mà Thiên Yết không hề nghĩ tới, đó là việc đối diện với anh sau này. Bạch Dương lắng nghe hết tất cả, nhưng anh chẳng cho cô câu trả lời hay đả động gì về vấn đề ấy. Có chăng cũng chỉ là biểu cảm kinh ngạc pha lẫn áy náy in đậm dưới ráng chiều mà Thiên Yết nhớ mãi. Qua ngày hôm sau, Bạch Dương đối với cô vẫn chẳng có gì thay đổi. Giống như chưa từng có chuyện bất thường xảy ra.
Có thể là hồi trước, Thiên Yết luôn thích ở riêng cùng anh. Vì anh là người cô thích, vì nó yên bình, cũng vì nó an toàn khi Bạch Dương không hề hay biết thứ tình cảm thầm kín trong tim cô. Anh không xa lánh cô và ngại ngùng, thậm chí là thấy có lỗi, điều mà Thiên Yết sợ nhất. Tuy nhiên giờ biết rồi, Bạch Dương với cô vẫn luôn là đàn anh phong độ thân thiện. Anh không kì thị thứ tình cảm này, nhưng trong lòng Thiên Yết lại xuất hiện nỗi lo khác. Ngộ nhỡ anh đang cố gượng ép mình?

Anh lịch sự, anh luôn nghĩ cho người khác. Đúng. Nhưng nhỡ như vì cô mà anh thấy áy náy? Anh cố ép mình tỏ ra bình thường để bù đắp cho cô phần nào? Có nghĩa là… cô đang làm phiền anh quá nhiều?

Chỉ cần là hai người ở riêng với nhau, Bạch Dương sẽ không để bầu không khí chìm vào căng thẳng yên lặng.
“Thế thì giúp anh ôn tập đi.”

Thấy cô có vẻ chưa hiểu gì, Bạch Dương liền giải thích bằng cách đặt vào tay cô tập đề cương Vật lí mà mình nghiền ngẫm nãy giờ. Ngón tay gõ nhẹ vào mục Hiện tượng phóng xạ, Thiên Yết khẽ à ngô nghê, anh bật cười.

“Xem nào… Định nghĩa: Phóng xạ là hiện tượng một hạt nhân không bền vững tự phát phân rã, phát ra các tia phóng xạ và biến đổi thành hạt nhân khác. Có ba loại tia phóng xạ chính là anpha, bêta và gama. Tia anpha là dòng các hạt nhân nguyên tử Heli…”

“Em có chuyện cần nói với anh.”

“Trước khi em định nói gì liên quan đến chuyện hôm nọ bên hồ, anh muốn em biết rằng, anh không cảm thấy khó chịu về em.”

Bạch Dương, đã dịu dàng ngắt lời cô như vậy.

“Anh cá là em đang lo lắng rằng, liệu anh có thấy khó chịu khi biết em thích anh không, liệu anh có muốn nói chuyện với em không,…” – Bạch Dương tự tin nói – “Lần này là anh nắm thóp em nhé.”
Tự tin vào những gì mình nói và mình làm, đó chính là phong thái của Bạch Dương. Ngoại lệ duy nhất có lẽ là chuyện tình cảm của anh.

“Sao anh…” – Thiên Yết ngập ngừng, mặt vẫn chưa dứt ngạc nhiên.

“Dù sao thì anh cũng đang yêu đơn phương mà, em quên rồi sao?”

Đặt ở vị trí đơn phương người khác, Bạch Dương đương nhiên thấu hiểu nỗi thấp thỏm này. Đồng thời cũng ở vị trí nhận được tình cảm từ người mình không ngờ tới, anh càng tìm cho mình được quyết định đúng đắn sáng suốt hơn cả.

Tập đề cương được đặt sang một bên. Bạch Dương ngồi ngả vào tường, ngẩng đầu nhìn đất, nhìn trời, tìm cho mình một khoảng lặng nhỏ để sắp xếp lại những điều cần nói. Sao anh có thể ghét Thiên Yết được? Ngược lại, anh nợ cô nhiều lắm chứ.

“Có những mối quan hệ, ngỡ là có thể tiến thêm một bước, ai ngờ lùi xa nhau cả một đời. Người cho đi tình cảm có lẽ vì quá tổn thương, mặc cảm, nhục nhã, vì tự trọng mà quyết định rời đi. Người nhận được tình cảm vì thấy phiền phức, khó xử, có khi là ghê tởm, cũng lựa chọn rời đi. Đối với anh mà nói, anh cảm thấy may mắn vì cả hai chúng ta đều không phải kiểu người ấy. Thật lòng anh rất biết ơn em vì vẫn luôn ở lại. Anh không muốn sau này chúng ta trở thành người dưng.”
Em cũng cảm thấy thật may mắn khi anh đã luôn cho phép em âm thầm ở bên anh.

“Một việc mà anh thấy day dứt nhất, đó là bản thân mình quá vô tư đón nhận tình cảm của em mà không hề hay biết ý nghĩa ẩn chứa sau nó. Anh làm tổn thương em rất nhiều, phải không?” – Bạch Dương thở dài – “Anh xin lỗi.”

Không, anh không có lỗi. Cả hai chúng ta đều không có lỗi. Chẳng có lỗi lầm gì khi trót dành tình cảm cho người này, hoặc không thể đáp lại tình cảm của người kia cả.

“Và anh cũng… xin lỗi em một lần nữa. Anh chưa thể cho em câu trả lời dứt điểm lúc này được. Em có thể đợi thêm một chút nữa được không?”

Cơ mặt Thiên Yết dường như đông cứng. Đôi mắt chú mục nhìn Bạch Dương, cô chẳng thể chớp mắt nổi hay làm bất cứ hành động gì. Lắng nghe anh nói mà sống mũi cứ cay xè.
“Trên tất cả, anh muốn tất cả những người xung quanh mình đều được hạnh phúc. Người anh thích, dù bên cạnh là anh hay ai khác, chỉ cần đó là người khiến cô ấy hạnh phúc là được. Em nữa, anh mong sau này em cũng sẽ tìm được người như thế… Cơ mà khó thật đấy phải không?”

Người như thế… chẳng phải đang ở trước mặt em sao? Em còn biết đi đâu để tìm được một người hoàn hảo khác như anh đây?

Bạch Dương khẽ cười, tinh ý sẽ nhận ra đáy mắt anh cũng phủ làn nước mỏng.

“Anh nói đúng chứ?” – anh nhướn mày – “Có gì không phải, hay muốn tâm sự thì cứ nói với anh. Anh đã nói hết rồi, giờ đến lượt ngồi nghe em nói đây.”

Khó khăn lắm mới có thể mở lời. Thiên Yết bĩu môi xì một tiếng, nhưng cũng vội vàng quay đi che giấu những giọt nước mắt sớm không kìm được.
“Em vốn chỉ định nhắc anh còn thiếu phần Đặc điểm của hiện tượng phóng xạ trước khi tới Phân loại thôi, vậy mà anh toàn lôi chuyện ở đâu ra nói…”

“Muốn khóc thì cứ khóc đi, anh không nhìn đâu.”

Tập đề cương giơ ra áp quanh mặt Thiên Yết, vừa vặn che chắn khỏi tia nắng mặt trời lẫn cả thế giới xung quanh. Tay Bạch Dương chẳng di chuyển lấy một li, kiên nhẫn dùng trang sách tạo cho cô một không gian nhỏ, nơi cô có thể bộc lộ sự yếu đuối sâu trong mình. Thiên Yết mọi khi chẳng phải rất mạnh mẽ sao? Nhưng một lúc nào đó cô cũng cần phải nghỉ ngơi chứ.

“Không đủ à?” – liệu không gian anh tạo cho cô có bé quá không nhỉ? Bạch Dương tự hỏi, môi chẳng ngớt cười, vỗ nhẹ lên vai mình – “Vậy thì em có thể dựa vào đây. Anh chơi thể thao nên khỏe lắm đấy, em biết mà. Còn muốn rộng rãi hơn thì dựa vào lưng anh này.”
“Anh còn không biết là em thích anh à?” – chất giọng nghèn nghẹn của Thiên Yết vang lên sau quyển đề cương, nhẹ nhàng trách móc.

“Bạn bè không thể an ủi nhau được sao?” – Bạch Dương quả quyết xoay lưng về phía cô – “Yên tâm, anh hứa sẽ quay đi, cho nên không thấy gì đâu.”

Vài giây, chục giây, Bạch Dương kiên nhẫn đợi. Sau lưng vang lên tiếng di chuyển khe khẽ. Bàn tay rụt rè bấu vào áo anh, tiếp sau đó là sức nặng và hơi ấm chậm rãi dựa vào, dường như đang thăm dò từng chút một. Cho tới lúc cô hoàn toàn tin tưởng dựa vào lưng anh, lâu đến mấy anh cũng sẽ đợi.

Sân thượng yên tĩnh, một lúc sau chỉ còn vang lên tiếng thổn thức của Thiên Yết. Cảm giác nóng rát của những giọt nước mắt ngấm trên áo sơ mi trắng len lỏi vào tim Bạch Dương, mơ hồ siết lại. Để cô khóc, lắng nghe cô khóc, đó là những gì anh làm được lúc này.
Em thích anh. Càng ngày em càng thích anh. Cứ mãi điên cuồng và âm thầm như vậy đấy!

Tiếng léo nhéo của bốn chất giọng quen thuộc ngày một tới gần. Cánh cửa sân thượng mở tung, Song Ngư và Thiên Bình vừa bước vào vừa tranh cãi kịch liệt về đề Lí quái ác vừa rồi. 

Đủng đỉnh đi sau còn có Kim Ngưu, vốn đã muốn giả điếc nhưng không thành công, thi xong thì cho qua đi chứ nói mãi mệt đầu! 

Bạn chủ nợ bước vào cuối cùng với tâm trạng trái ngược hoàn toàn. Có gì lạ đâu, môn tủ của hắn mà.

“Này này bọn mày, trắc nghiệm Lí là D/D/C/A/D/B phải không??” – Song Ngư sốt sắng túm cổ áo Kim Ngưu.

“Hả… từ từ đã, trắc nghiệm nó hỏi gì ấy nhỉ?” – Kim Ngưu là cái kiểu người vừa ra khỏi phòng thi đã quên sạch, ngây ngô hỏi.
“…”

“Không phải, là B/C/A/B/B/D chứ!” – Thiên Bình, một cách hiếm hoi, không đồng tình với cô bạn gái não cá.

“Sao lại trật hết thế này…” – Song Ngư mếu máo, tuyệt vọng quay sang học trò cưng của cô Tuấn lí tìm cho mình chút tương lai tươi sáng – “Xử Nữ, cậu khoanh trắc nghiệm như thế nào?”

“C/A/B/D/C/A.” – Xử Nữ bình thản đáp.

Không có câu nào trùng với bạn học sinh giỏi, còn gì hoảng loạn hơn? Song Ngư hự một tiếng, ôm trán vờ ngất, ủy mị ngả vào lồng ngực Thiên Bình ai oán:

“Tướng công, thiếp không thiết sống nữa!”

“Cô nương, xin hãy giữ tự trọng.” – Thiên Bình giật mình bắt lấy tay Song Ngư trên ngực mình, quân tử khảng khái – “Ban ngày ban mặt, trước bàn dân thiên hạ không nên tùy tiện sờ mó lung tung.”

Bốp! Bốp! 

Tình tình tứ tứ chướng cả mắt! Kim Ngưu tức mình đánh vào đầu cặp đôi não cá, rùng mình mấy cái vẫn không hết được da gà da vịt. 
“Giờ mấy đứa tha hồ yên tâm ăn chơi nhảy múa nhé!” – Bạch Dương lôi từ sau lưng ra bịch trà sữa size L, nháy mắt – “Hôm nay anh bao này, uống đi.” 

Lí hóa, kết quả, điểm số đều được tự động gạt ra sau trà sữa hết. Cả lũ mắt sáng trưng hồ hởi sấn tới, mười bàn tay lanh chanh giật lấy vị yêu thích của mình. 

“Hồng trà không sữa, trân châu đen… Ai lại uống đơn giản thế này?” – Kim Ngưu ngạc nhiên giơ cốc trà sữa mình tình cờ vớ được. 

“Vị tủ của anh đấy. Hồng trà trân châu đen truyền thống không sữa với 75% lượng đường.” 

Bạch Dương lên tiếng. Kim Ngưu vẫn còn đang săm soi phiếu ghi tên loại trà được dán trên thân cốc, khẽ à. Trong tư thế ngồi xổm và cúi đầu, lọn tóc lòa xòa rũ xuống che đi nửa gương mặt. Bạch Dương nhìn cô, bất giác muốn vén lại mái tóc nghịch ngợm vô tình che đi nét thanh tú đằng sau ấy. Tuy nhiên bàn tay giơ lên ngang chừng đột nhiên sững lại, rụt về. 
“Trà xanh kem cheese phải không?” – Bạch Dương đặt vào tay Kim Ngưu ly trà sữa anh đã để riêng một góc – “Lần nào anh cũng thấy em gọi vị này thì phải?” 

“Chuẩn rồi hì hì!” – Kim Ngưu cười tít mắt.

“Anh, em có chỗ này chưa hiểu.” 

Từ giữa Bạch Dương và Kim Ngưu tự nhiên mọc đâu ra một cái đầu. Cái đầu thêm câu hỏi phá vỡ cuộc nói chuyện của hai người, rồi tới cái thân chen vào với tập đề cương Lí, lại còn mặt dày huých Kim Ngưu dịch sang để nhảy vào mặt dày thế chỗ. Xử Nữ lật giở tới lui phần bài tập, bắt đầu lôi vở cùng máy tính ra bấm, thái độ hết sức nghiêm túc: 

“Nãy bọn em cũng có bài tương tự thế này nhưng kết quả em ra không chắc lắm… Anh thử xem lại cùng em đi.”

Không phải ban nãy hắn bình tĩnh tự tin vào bài làm của mình lắm à? 

Kim Ngưu bực bội đâu còn cách nào khác ngoài nhấc người lên sang bên. Lưng dựa vào tường, miệng hút một ngụm trà sữa lớn bồi bổ lại tinh thần sau đợt thi cuối kì căng thẳng, tay lướt Facebook gϊếŧ thời gian, chân duỗi dài thong thả rung rung. Ánh mắt vô tình nhìn thứ ngày tháng ở góc màn mình, giật mình reo lên: 
“Này bọn mày, đừng quên hai ngày nữa là sinh nhật tao đấy nhé!”

Không có tiếng trả lời. Đúng hơn là chẳng ai quan tâm. Song Ngư, Thiên Yết với Thiên Bình đang giằng qua giằng lại tập đề cương, tranh cãi về kết quả của bài thi vừa rồi. Kim Ngưu giả đò nhắc lại lần nữa, lần này cố tình quay về phía bạn chủ nợ nói to. Tuy nhiên Xử Nữ vẫn không phản ứng, Bạch Dương đang mải giải thích cho bạn học sinh giỏi Lí bài tập trong đề cương. 

Vẫn là không ai nghe. 

Kim Ngưu hờn dỗi tự kỷ. Hít sâu thở dài, mắt ngước nhìn trời. Thời tiết đẹp, nắng dịu mà gió mát mẻ. Thời gian trôi qua nhanh quá. Hai tuần nữa là hết năm học. Một năm nữa là tốt nghiệp. Còn mấy thời gian thả hồn trên sân thượng, vừa buôn chuyện vừa ngắm mây đây?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.