[12 Chòm Sao] Vấn Đề Học Đường

Chương 5



“Lãnh Thiên Yết! Lãnh Thiên Yết!”

Hai ba cậu con trai vừa đi vừa hô hét tên Thiên Yết ở trong lớp. Dù có cố gắng nói to đến cỡ nào nhưng anh chàng có tên là Lãnh Thiên Yết vẫn im lặng mà ngồi chơi game.

“Lãnh Thiên Yết! Cậu có nghe tụi này nói không đấy! Này cái tên…”

“F*ck! Chết tiệt! Các cậu vào là tôi chết luôn rồi này.”

Ba chàng trai trước mắt chỉ biết im lặng mà ngồi nghe Thiên Yết mắng mình, tụi này đâu cố ý…

Lãnh Thiên Yết bực bội thoát game, để chiếc điện thoại trên bàn, tay thì cào cào vút vút mái tóc của mình rồi nhìn về phía ba chàng trai kia với ánh mắt cực ghét bỏ.

“Ba cậu tới đây làm gì?”

“Tụi này chỉ muốn tới nói chuyện với cậu thôi mà.” Một trong ba chàng trai đó lên tiếng.

Thiên Yết vẫn không quan tâm, tay thì vẫn vò vò mái tóc đã rối tung nãy giờ của mình. Nhưng dù có rối cỡ mấy thì vẫn không giảm đi nét điển trai vốn có của cậu.

“Nè Thiên Yết, bà chị họ Ngô đó sao rồi. Có tiến triển gì không?”

Ba cậu con trai nói xong liền dùng ánh mắt bí hiểm mà nhìn chằm chằm vào Thiên Yết, khiến cậu cũng phải dè chừng mà né tránh.

Nhắc tới vấn đề này thì lại khiến cho cậu phải đau đầu mấy ngày nay.

Chuyện xảy ra vào đúng một tuần trước…

Vì Thiên Yết lẫn đám bạn của mình là ba cậu con trai này thách thức lẫn nhau.

Thật ra, Thiên Yết đúng chuẩn là một gương mặt vàng trong làng ăn chơi. Cùng với khuôn mặt đẹp trai, nét nào ra nét nấy đều nổi bật vô cùng khiến cho không ít các cô gái phải xiêu lòng vì cậu.

Thay bạn gái thì như thay áo, miệng lưỡi thì vô cùng dẻo ngọt, khó cô gái nào mà thoát khỏi sự say mê này.

Biết Lãnh Thiên Yết là người như vậy, làm cho ba người bạn của cậu liền phấn khích mà ra thách thức.

“Bây giờ tụi này thách cậu nhé! Không làm được thì chịu phạt đấy!”

Thiên Yết vô cùng tự tin mà nhún vai, môi liền nhếch lên nụ cười có mang chút tự cao.

Ba cậu con trai thấy vậy thì vô cùng nghiêm túc mà chọn đối tượng thật khó cho Thiên Yết khó mà tán đổ được.

Đột nhiên, một trong ba chàng trai cất tiếng nói: “Các cậu thấy bà chị Phùng Bảo Bình như thế nào?”

Vừa dứt lời, Lãnh Thiên Yết liền búng thật mạnh vào trán của cậu, không nặng không nhẹ mà nói: “Mình không đụng vào người đã có chủ. Bà đó còn là bạn gái của người anh mình.”

Cậu trai kia chỉ biết im lặng, xoa xoa cái trán lúc nãy mới bị Thiên Yết búng vào. Chỉ búng nhẹ thôi mà đỏ cả trán của cậu rồi đây.

“Ê ê, mình thấy Chu Cự Giải, cái người mà hay đi chung với cậu đấy, cũng được lắm. Hay là…” Chưa dứt lời, Thiên Yết liền đánh ngay vào đầu cậu ta một cái khiến cậu ta chỉ biết nghệch mặt mà nhìn Thiên Yết với vẻ đầy khó hiểu.

“Riêng nhỏ này thì không được.”

Ba cậu con trai nhìn nhau đầy khó hiểu, thấy vậy, Thiên Yết liền nói: “Là bạn thân, vã lại, các cậu cũng không được đụng vào con nhỏ đó. Đụng tới nó thì tóc các cậu sẽ được mình cạo sạch.”

Lời hâm dọa của Thiên Yết tất nhiên có tác dụng với họ, cả ba chỉ biết nuốt nước bọt mà nhìn nhau. Họ biết là Thiên Yết này nói được là làm được.

Sợ lỡ mà đụng vào một sợi tóc của cô gái họ Chu đó thì chắc ba cậu đây tóc không còn một sợi.

“Vậy thì Ngô Thiên Bình đi.”

“Hay là Hoàng Xử Nữ.”

“Hai bà đó là chị em họ với nhau đấy, chọn một trong hai người thôi.”

“Thật sao! Thấy ai cũng khó như nhau hết.”

“Thiên Bình đi! Xem thử chị đại có rung động bởi Yết Yết không đây?”

Kết thúc màn thảo luận đầy sôi nổi của ba cậu con trai, cuối cùng quyết định chọn Ngô Thiên Bình – chị đại có tiếng của trường T.
Thiên Yết nghe đến cái tên này liền ngẫm nghĩ điều gì đó mà không ai đoán được. 

“Ngô Thiên Bình nhá Thiên Yết!” Ba chàng trai đó đồng thanh cùng nhìn về Thiên Yết. “Cậu có thể bỏ cuộc ngay lúc này.”

“OK! Các cậu chờ đi.”

Thiên Yết nói xong liền đứng lên bỏ đi, mặt vẫn không biến sắc gì.

Kết thúc dòng quá khứ…

“Nè nè, Lãnh Thiên Yết, nghe không đấy!” Một trong ba cậu huơ huơ tay trước mặt Thiên Yết.

Cuối cùng cũng sực tỉnh, Thiên Yết nhìn chằm chằm vào ba cậu con trai, sau đó liền trở nên cáu gắt.

“Các cậu phiền chết đi được.”

Nói xong liền đứng dậy, đi thẳng ra khỏi lớp, để lại ba khuôn mặt hết sức ngờ nghệch ở đằng sau.

……

Tại thời điểm đó ở sân bóng đá đằng sau trường, mấy cậu con trai, người nào người nấy đều cao to lực lưỡng đang rất hăng say mà chơi bóng.
Trên dãy bậc thang rộng gần sân, nơi đây là chỗ ngồi lí tưởng để xem những trận bóng đá, giờ đây lại khá náo nhiệt khi các thiếu nữ lại tụ tập tại đây mà hò hét cổ vũ, xem trận.

“Chỉ là trận đấu bình thường thôi mà, sao lại nhiều người xem đến vậy.” Ngô Thiên Bình tay cầm một túi đồ trên tay, tay còn lại thì bỏ vào túi áo, vẻ mặt hiện rõ lười nhác vô cùng.

Nguyên nhân Thiên Bình đến đây á, là đưa cái túi chết tiệt này cho thằng nhãi đang mãi mê chơi ở dưới sân kia – Vương Nhân Mã.

Mặc dù dưới sân có nhiều người, họ lại mang đồng phục như nhau nhưng để tìm ra Nhân Mã thì quá dễ dàng đi. Dù có hòa mình vào dòng người kia nhưng với cái khí chất và vẻ ngoài xuất chúng đấy quả thật quá nổi trội.

Vương Nhân Mã dường như bất giác nhìn lên, liền thấy Thiên Bình đang mệt mõi mà nhìn mình từ trên bậc thang cao kia. 
Thấy vậy, Nhân Mã liền nói gì đó với mấy người đồng đội của mình rồi nhanh chóng chạy lên phía Thiên Bình. Ánh mắt của mấy cô gái ngồi quanh đó cũng nhìn theo bóng dáng của cậu.

Thiên Bình thấy Nhân Mã cuối cùng cũng đứng trước mặt mình, cô nhanh chóng chìa cái túi nhỏ về phía cậu, còn không quên cằn nhằn vài câu: “Kêu bạn gái cậu đưa, mắc gì còn réo mình đưa đồ cho cậu hả?”

“Bảo Bình hôm nay có lịch lên câu lạc bộ rồi nên mới nhờ cậu đem giúp. Tới tháng sao khó ở vậy hả cô.”

“Khó ở con mẹ cậu!” Thiên Bình vứt túi nhỏ vào người Nhân Mã rồi quay người mà đi, vừa đi vừa nói lớn: “Trà sữa trân châu size L!”

Nhân Mã ngờ nghệch cười cười, thầm khóc ròng trong lòng, lần nào nhờ con nhỏ này là y rằng ví tiền xẹp xuống một ít.

Thiên Bình đi được nửa đoạn thì bất chợt, một dáng người xinh đẹp liền xuất hiện chắn đường cô, mặt không biến dạng mà nói: “Chúng ta cần nói chuyện.”
……

Tại một nơi vẳng vẻ ở trường, giờ đây, hai bóng dáng xinh đẹp đứng đối diện nhau, mắt nhìn mắt, một không gian ngột ngạt bao trùm quanh đây.

“Ngô Thiên Bình, không cho phép cậu thích Vương Nhân Mã.” Phùng Bảo Bình giờ đây như phát điên, tức giận mà quát mắng cả lên.

Thiên Bình thì cảm thấy khó hiểu trước lời nói của Bảo Bình, cái gì mà không cho phép chứ? Chẳng hiểu.

“Cậu giả ngơ à, tôi biết hết rồi, cậu thích Nhân Mã chứ gì.”

“Ai nói?” Thiên Bình liền bật cười thành tiếng, có điên cô mới thích tên thần kinh đó. 

“Trực giác của người phụ nữ cho biết, chẳng cần ai nói cả.” Bảo Bình tiếp tục lớn giọng với Thiên Bình, đụng vào ai chứ đừng đụng vào người của Phùng Bảo Bình đây.

“Vậy trực giác của cậu sai hoàn toàn. Lúc nãy chỉ là Nhân Mã nhờ tôi đưa đồ cho cậu ấy, Nhân Mã nói cậu bận nên không nhờ cậu được nên nhờ tôi. Đừng có ghen tuông vớ vẩn!”
Bảo Bình liền ngẩng người ra vài giây, sau đó không nhanh không chậm mà lớn giọng nói tiếp: “Nhưng vẫn nói cho cậu biết, đừng lợi dụng quan hệ bạn bè thân thiết mà muốn vượt ranh giới làm bạn gái cậu ấy. Muốn làm vậy thì bước qua Phùng Bảo Bình này!”

Nói xong, Bảo bình hất mái tóc dài của mình, rồi đi thẳng. Thiên Bình giờ đây vẫn còn nghệch mặt, bất động đứng tại chỗ. Đến giờ phút này, cô cũng không thể nào tiêu hóa hết lời của Bảo Bình.

Gì mà lợi dụng, vượt ranh giới, bạn gái. Ngẫm nghĩ một chút, Thiên Bình liền bật cười, hai người này quả nhiên rất hợp nhau nha.

Một nam thần kinh và một nữ manh động. Đẹp mà điên đều.

Đột nhiên điện thoại rùng lên, Thiên Bình liền lấy ra xem thử. Vừa nhìn người gửi đến, nụ cười bất giác liền xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của cô.
[ Scorr: Hôm nay học vui không? ]

Đọc xong đoạn tin nhắn, Thiên Bình liền nhanh chóng nhắn lại, nụ cười vẫn còn giữ trên nét mặt…

[ Bình Thiên: Mới bị người khác hâm dọa ^^ ]

_ __ _ __ _ __ _ __ _ __ _ __ _ __ _ __ _ __ __

_ Mong mọi người có thể theo dõi truyện và các tình tiết trong truyện . Như vậy sẽ giúp cho mọi người hiểu rõ về nội dung của từng tập và rõ hơn nữa về tính cách nhân vật.

_ Đừng đọc những chap chỉ có cung của mình khi có đất diễn, hãy đọc hết để cảm nhận được nội dung và biết hơn nữa về tuổi thanh xuân của mỗi người…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.