Song Sinh - Youngmin0221Y

Chương 2



Tôi mở ra đọc:

– Bạn lúc nãy là em gái của Quân àh?

– Ừm. Nó học trên lầu, tên Tường Vi!Có gì ko?-tôi viết trả lời lại

– Ko có gì.Hì,nhìn dễ thương quá.Em bà con hả?

– Ko! Nó với Quân là chị em sinh đôi đấy!

– Ý, sinh đôi hả? Hay thế! Nhưng..sinh đôi sao ko thấy cả 2 giống nhau?

– Chắc tại sinh khác trứng. Thường thì sinh đồng trứng mới giống nhau. Còn đồng sinh khác trứng thì khác.

– Hì..thì ra là vậy! Đó giờ cứ tưởng sinh đôi thì phải giống nhau chứ?

– ^^!

Đang chuyền giấy cho nhau tiếp thì 1 cô giáo bước vào nói với thầy giáo đang dạy lớp tôi.

– Thưa thầy, cho em đọc thông báo 1 chút!

– Àh, được. Cứ tự nhiên!

Thầy giáo cười rồi bước ra bên ngoài chờ cô giám thị đọc thông báo. Cả lớp tôi nhốn nhào lên để nghe thông báo gì?

…Thông báo: Em nào đăng kí mua đồng phục mà chưa có thì lát ra về lên phòng 45 đem theo biên lai nhận đồng phục.

Ngày mai tất cả phải mặc đồng phục đi học. Ko được mặc đồ tự do nữa. Ai vi phạm sẽ bị trừ điểm hạnh kiểm.Xong, có ai thắc mắc gì nữa ko?

Chờ có câu hỏi đó,tôi liền dơ tay thẳng lên đứng dậy nói:

– Dạ..thưa cô cho em hỏi.

– Em hỏi đi!

– Dạ…em..ko mặc váy mà mặc quần tây được ko?

– Cô giáo hơi nhăn nhìn tôi khó hiểu thì 1 bạn đứng lên nói:

– Cô ơi, nó là con gái, ko phải con trai đâu cô!

Thế là cả lớp cười ầm lên khiến tôi hơi quê nhưng tôi vẫn bình tĩnh liếc nhìn từng đứa điểm danh vào sổ đen của riêng

tôi rồi chờ đợi phản ứng của cô giám thị. Cô ko nói gì gọi tôi ra bên ngoài nói riêng.

– Sao em là con gái mà lại ko mặc váy?

– Dạ..dạ..tại..chân…em…chân…em….

– Àh..chân..em..ko để lộ được àh?

– Dạ. Tại lúc nhỏ em trèo cây bị té nên để lại sẹo…nhìn…nhìn…nên…

– Được rồi! Vậy để cô nói với hiệu trưởng cho em được đặc cách khỏi mặc váy!

– Dạ, cám ơn cô!

– Ừm, em vào lớp đi!

– Dạ!

Tôi cúi chào lễ phép rồi chạy vào lớp tiếp tục học. Trong lòng cười khoái chí vì khỏi phải mặc váy. Và đương nhiên lí do

chính đáng là ko thích chứ ko phải vì chân tôi bị sẹo gì hết. [Nói dối 1 tí thôi mà ha,đừng méc ai nhá] Lý do tôi thi vào trường này chỉ vì đồng phục nam rất hợp với tôi [Thà mặc đồng phục thế này còn hơn bắt tôi mặc áo dài]

….Rồi tiết học cũng dần trôi qua. Mới đó đã reng chuông ra về. Tôi nhanh tay dẹp tập vở rồi chạy ra bãi lấy xe chờ cục nợ của mình ra. Nhìn đám đông ùa ra như cuộc tấn công của tổ kiến, tôi cố gắng nhìn xem nó ra chưa thì nó đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào. Vỗ lưng tôi 1 cái, nó nói:

– Kiếm ai zạ?

– Kiếm mài chứ kiếm ai? Sợ tao đứng đây mài ko thấy!

– Ờh!

– Mài sao vậy? Sao mặt mài bí xị vậy?-tôi vừa leo lên xe vừa đạp đi chen ra khỏi đám đông hỏi nó nhưng nó chẳng nói

gì hết, cứ im lìm. Tôi chưa bao giờ thấy nó như thế nên hơi lo cố gắng hỏi tiếp:

– Nè, có gì kể ra đi. Hay có ai ăn hiếp hả?

– …lần đầu tiên..em ko được làm lớp trưởng….

– Trời, tưởng cái gì? Làm lớp trưởng có gì hay đâu? Trách nhiệm đầy mình. Cái gì cũng là lớp trưởng. Ham chi cái chức

đó?

– Nhưng rõ ràng em có thể làm lớp trưởng mà. Chỉ tại tên Phong đáng ghét đó.

– Nó làm gì mài?

– Em thấy nó bầu cho em nhưng sau đó nó lại sửa thành tên của nhỏ Tú Vi. Chỉ vì 1 phiếu cuối cùng của nó mà em ko

được làm lớp trưởng. Lúc nãy ra về, em hỏi nó sao làm vậy? Nó trả lời 1 câu nghe thấy ghét!

– Nó nói sao?

– Nó nói nếu để em làm lớp trưởng thì nó thành người ngồi kế lớp trưởng rồi. Nó ko thích nên ko bầu em!

– Sao nó dở hơi vậy?

– Thì đó…ghét cái thằng đó quá đi….

– Thôi, đừng bí xị nữa, tao mua kẹo upa cho mài ăn nha!

– Thiệt hả?

– Ừa!

– Yeyeye…kẹo upa!

Nó cười lại vui vẻ rồi ôm chắc tôi như để cảm ơn. Tôi ko xoay lại cũng có thể biết nó thích cỡ nào. Con nhỏ này mỗi lần

buồn là chỉ cần tôi mua cho kẹo upa là vui liền. Đúng là con nít. Chắc mọi người ko hiểu kẹo upa là gì? Thật ra kẹo upa chỉ là cây kẹo bình thường có đủ hương vị và bên trong cây kẹo là 1 cục singum. Nhưng với nó thì cây kẹo đó lại là kẹo upa vì tôi mua cho nó ăn nên nó đặt cho cây kẹo đó tên kẹo upa luôn. [xin lỗi nhà sản xuất kẹo vì nhỏ em của em tự tiện đổi tên sản phẩm]

Thế là tôi ghé vào 1 tiệm tạp hóa ven đường mua cho nó rồi lại đạp về nhà. Nó ngồi sau lưng tôi ngậm ngay cây kẹo vào, nịnh nọt nói:

– Ước gì ngày nào cũng được ăn kẹo upa!

– Đừng có mơ, ko có nữa đâu mà ước!

– >”< Sao ko có nữa?

– Vì ăn kẹo upa vào rồi thì ko được buồn nữa chứ sao?

– Hì…biết rồi! Thương upa nhất!-nó vừa nói vừa tựa đầu vào lưng tôi

– Thôi, ko dám! Mài đừng có thương tao nhiều! Mau lớn lấy chồng giùm tao là được rồi!

– plè, ko lấy ai hết! Ở với upa thôi!

– Hờ..hờ..giờ nói vậy thôi, mai mốt mài có bạn trai thì ko còn đâu!

– Sao biết?

– Thì nói trước vậy đó!

– plè

Nó lại lè lưỡi bác bỏ câu nói của tôi. Nhưng ko ngờ lần đầu tiên lời nói của tôi lại linh nghiệm.

….Ngày hôm sau,vẫn như mọi ngày của tôi và nó. Tôi thức dậy thì đã thấy cước của nó bay đến. 2 đứa vẫn cãi nhau và bị mẹ oánh cho vào đầu.Nó vẫn nhanh chân nhanh tay giành vào nhà tắm với tôi trước. Sau trận chiến ở nhà,tôi và nó lại đến trường trong hối hả vì sợ trễ.Rồi đứa nào về lớp nấy bắt đầu buổi học. Đang ngồi học thì cô giám thị lại vào thông báo. Nhưng thông báo lần này khá ngắn gọn. Đó là đợt học quân sự dành cho tất cả học sinh mới nhập học. Cô giám thị đọc thời khóa biểu của lớp tôi và cho biết các lớp sẽ được phân ra học chung với nhau cùng 1 thầy dạy quân sự. Nghe đến lớp tôi sẽ được xếp học chung với lớp của nó, tôi cảm thấy hơi ko yên tâm cho lắm.

Và cái ko yên tâm của tôi đã đúng khi giờ ra chơi đến, nó lại chạy xuống và phấn khởi nói:

– Upa..upa…tụi mình được học chung quân sự đó. Vui ko?

– Biết rồi. Chẳng thấy gì gọi là vui hết!

– plè được học chung với nhau mà ko vui?

– Ai mà dễ thương vậy Quân?-1 tên con trai trong lớp đi đến ngồi xuống bàn kế bên tươi cười với nó rồi hỏi tôi.Tôi chưa

kịp trả lời thì nó đã nhảy vào miệng tôi nói:

– Em là em gái của chị Quân. Chào anh

– Hì..hì..chào. Em tên gì?

– Gọi em là Tường Vi được rồi!

– Wow, vậy thì trùng hợp quá, anh tên Minh Tường!

– Ý, hay thế!

– Ừa..!

Rồi nó với thằng Minh Tường nói chuyện thoải mái với nhau. Xưng anh anh em em ngọt xớt. o_0 tôi ngồi giữa bị đá qua

1 bên lúc nào ko hay. Nhưng ko bận tâm đến, tôi đứng dậy đi ra căn tin mua nước uống. Bước đến căn tin đám học sinh chen nhau mua đồ ăn kín mít lối vào.Tôi cố gắng chen vào lắm mới đến được bên trong và vào quầy nước mua nước uống. Đang chen ra thì tôi lại đụng phải nhỏ. Ừa, là nhỏ. Tú Vi. Vì tôi đụng phải nhỏ nên bịch nước tôi cầm trên tay cũng vì thế mà đổ hết vào áo nhỏ.

Trong tiếng nói ồn ào của căn tin, tôi nghe rõ tiếng la lên của nhỏ. Lập tức,tôi cúi mặt xin lỗi và kéo vội nhỏ vào khu vườn nhỏ phía sau trong căn tin. Đến 1 vòi nước, tôi hứng nước vào tay rồi tạt vào người nhỏ để nhỏ ko cảm thấy rích. Sau vài cái tạt nước vội vã của tôi. Chiếc áo của nhỏ đã phai dần màu nước ngọt và hiện rõ cái áo ngực màu trắng,chính giữa là hình con chuột mickey dễ thương. Tôi ngơ ngác nhìn vào chằm chằm và “bốp” 1 phát, nhỏ tát mạnh vào mặt tôi nói:

– Ông khùng hả? Áo tôi đã dính nước ngọt ướt, ông còn kéo tôi vào đây tạt thêm nước cho nó ướt hết luôn. Rồi đứng đó nhìn chằm chằm vào hả?

– Ơ…xin..xin..lỗi…tôi..tôi..ko..cố..ý…!-tôi nói lắp bắp rồi vội móc trong túi kiếm khăn giấy nhưng vô ích, tôi có bao giờ

đem khăn giấy bên mình đâu? Thấy tôi bối rối kiếm khăn giấy, nhỏ dịu giọng lại nói

– Thôi, ko cần khăn giấy đâu. Ông cởϊ áσ ra đưa tôi mượn đi. Tôi lên phòng y tế để nhờ cô y tế làm khô cái áo.

– Hả? Mượn áo tôi hả?-tôi há hốc mồm ra nhìn nhỏ

– Ừm!Ông con trai mà!

– Ai..ai..nói..tôi..là…con..trai…?

– Áh…ko..lẽ…ko..lẽ…ông…ý…bạn…?

– Tôi-là-con-gái!-tôi nói từng chữ chậm rãi và gương mặt nhỏ đỏ lên vì ngượng. Nhỏ vội nói

– Vậy..xin..xin..lỗi..vì..cái..tát…vừa..r ồi…nha!

– Thôi, ko sao mà! Tại tôi giống con trai nên hay bị hiểu nhầm. Tôi làm Tú Vi ướt hết áo là lỗi của tôi. Ăn tát cũng đúng!

– Ý, sao bạn biết tôi tên Tú Vi?-nhỏ ngạc nhiên nhìn tôi

– Àh..àh..vì..nhỏ em của tôi học cùng lớp với Vi!-tôi vừa gãi đầu vừa nói

– Ah, vậy bạn là chị của Tường Vi àh?

– Ờ..ừm…!

– Hì,vậy bạn tên gì?

– Tú Quân!

– Ý, trùng chữ lót rồi!

– Ừm!

– Hì..hì..ngộ nhỉ? Trùng chữ lót với cô chị, trùng cái tên với cô em!-nhỏ vừa nói vừa cười. Nụ cười thật đẹp mà lần đầu

tiên tôi được thấy nhỏ cười. Tim tôi bỗng đạp lạc nhịp khi nhìn nụ cười đó rồi chợt nhớ đến chuyện cần làm bây giờ,tôi nói:

– Để Quân đưa Vi lên phòng y tế. Vi đi sát sau lưng Quân nè, thế được ko?

– Ừm, thế cũng được!

Vậy rồi nhỏ nép sau người tôi đi theo tôi lên phòng y tế. Đương nhiên trên đoạn đường lên phòng y tế, mấy đứa học

sinh trong trường ai cũng ngó nhìn tôi và nhỏ. Nhỏ thì ko để ý gì nhưng tôi thì tim muốn nhảy khỏi lồng ngực khi nhỏ kề sát người vào mình.Lần đầu tôi cảm thấy mình kì lạ như thế. Mọi lần con quỷ nhà tôi có ôm tôi sát rạt thì với tôi cũng có sao đâu? Thế mà giờ lại thế này nên tôi bước đi thật nhanh để mau đến phòng y tế.

….Lên đến phòng y tế thì trời xui đất khiến sao cô y tế “ko có ở nhà”. Tôi nói:

– Ko có cô Hằng rồi. Làm gì giờ?

– Thì mình tự làm thôi!

– Hả?-tôi há hốc nói như 1 con ngố nhìn nhỏ

– Làm gì phản ứng dữ zạ? Quân đứng canh cửa dùm Vi đi. Vi cởϊ áσ ra hong khô.

– Ờ..ờ…!

Tôi vội đi đến cánh cửa đứng ngó ra ngoài tuân lệnh. Còn nhỏ thì đứng sau bức màn trắng cởi xiêm y ra. Phù! cũng

may tôi là người chân chính, ko nhìn [mà cho cũng ko dám nhìn, dễ chít dễ chít] Rồi nhỏ ngồi lên giường nói:

– Quân ngốc thế? Sao ko lấy ghế ngồi? Đứng vậy ko mỏi chân hả?

– Ờ, hì, quên!!

Tôi gãi đầu đi lại góc tủ lấy cái ghế rồi đem lại cửa ngồi tiếp. Tuy ko thấy rõ gương mặt nhỏ nhưng tôi nghĩ lúc ấy nhỏ

đang cười sự ngốc nghếch của tôi. Mà cũng ko hiểu sao lúc đó mình ngu ngu thật. Ko giống bình thường tí nào.Im lặng được 1 lúc, nhỏ bắt chuyện với tôi:

– Ưhm…hình như chiều nay học quân sự. Lớp của 2 đứa mình học chung phải ko?

– Ừa!

– Hì, mong là có thể thân thiện hơn với Tường Vi.

– Sao lại là mong?

– Ừm…vì..Vi thấy hình như Tường Vi ko thích Vi cho lắm!

Nghe đến đó, tôi định lên tiếng giải thích 1 điều gì đó cho con em của mình thì từ cầu thang, tôi nghe vọng lên tiếng của nó với 1 thằng con trai:

– Hiz..hiz…đau..quá…!

– Tôi đã nói xin lỗi rồi mà,sao cứ than đau hoài zạ?

– Ông hay quá ha! Thử đứng im tôi lấy trái bóng đó đập zô đầu ông thử coi ông đau ko?

– Ai biểu chỗ người ta chơi bóng rổ mà chạy vào đó làm gì rồi trách?

– Ai thèm chạy zô chứ? Tôi đi kiếm upa của tôi chứ bộ!

– Thôi..thôi..mệt quá! Ko thèm cãi với cái đứa cứng đầu như heo!

– Ông nói ai là heo đấy?

– Chứ còn gì nữa? Nhìn cái tướng thế mà nặng ko thua gì con heo!

– Heo nè!

– Á..á…bỏ ra…đau..đau…!

– Tôi cắn ông chít lun!

– Á…á…..a….á….!

Hơi đoán ra được chuyện gì xảy ra rồi nhưng tôi ko hiểu sao mình phải núp vào bên trong giường của nhỏ. Thấy mặt tôi hơi đỏ, con mắt nhắm nghiền lại, nhỏ thì thầm:

– Quân bị sao vậy?

– Ko..ko..sao..!

– ???

– Vi..vi..lấy cái mền…che..người..lại đi…

– Con gái cả mà, có sao đâu?

– Che..che..lại..đi..!

– Rồi!

Nhỏ ko hiểu tôi đang làm gì nhưng vẫn nghe lời tôi đắp mền lại.Yên tâm rồi, tôi mở mắt ra rồi bịt miệng nhỏ lại để

đừng gây 1 tiếng động nào chờ nghe nhỏ em của tôi với tên con trai đang cõng nó vào phòng sẽ nói gì tiếp. Thấy trong phòng ko có ai, tên con trai kia thả con em tôi ngồi xuống ghế rồi nói:

– Cô Hằng đi đâu rồi thì phải. Ở yên đây chờ cô về đi.

– Ông kiu tôi ở đây chờ còn ông đi đâu zạ?

– Xuống chơi tiếp chứ sao?

– Còn chơi hả?

– Chứ sao?

– Ông ném trúng đầu tôi u 1 cục rồi bỏ tôi ở đây sao? Rót tôi ly nước cái đi.

– Phiền quá. Tôi nhớ ném zô đầu chứ có ném zô chân đâu mà muốn uống nước cũng ko tự đi rót được hả?

– Tôi–khát……….

– =.=” -tên con trai nhăn mặt đi lại máy nước lọc rót 1 ly nước rồi đưa cho nó. Nó nhận ly nước uống vào 1 ngụm nhưng ko nuốt mà ọc ọc trong miệng rồi phun ra. Cả tên con trai lẫn tôi và nhỏ Vi đều hiện lên 1 dấu chấm hỏi to đùng trước mặt còn nó thì tỉnh bơ nói:

– Lúc nãy cắn ông nên giờ phải sút miệng lại. Tiệt trùng!

– tên con trai đứng chết cứng nhìn nó. Tôi và Vi cũng đóng băng lại vì câu nói của nó. Nhưng rồi băng cũng kịp tan khi tôi thấy tên con trai đó tiến lại gần con em tôi. Mặt sát mặt nói:

– Tiệt trùng kiểu đó ko sạch đâu. Để tôi giúp sạch hơn nè!

– Ông…ông…làm…gì..kề..sát..tôi..vậy…

– Tôi định làm gì ko biết àh? Trong phòng chỉ có 1 nam và 1 nữ thì nghĩ xem tôi định làm gì?

Nghe đến đó, tôi ko còn nghĩ gì nhiều mà bước xuống giường định cho thằng đó 1 trận thì chân tôi lại vướng cái mền

của Vi. Thế là tôi té nhào ra khỏi giường cái bịch kéo theo cái mền. Nó và thằng đó liền xoay lại thì thấy tôi và Vi. Nó bất ngờ nói: “Upa” còn Vi thì la lên: “Áh” quơ ngay cái gối ném vào tên kia rồi vội lấy cái áo che người lại. 1 cảnh tượng ko đỡ nổi thì cô Hằng y tế trở về thật.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.