“Lâm Hy!!” Lâm Phong tức giận bật tung cánh cửa phòng Lâm Hy, còn chẳng hề gõ cửa, cứ thế bước vào.
Lâm Hy còn nằm duỗi mình trên giường đầy biếng nhác, nghịch laptop và ăn hoa quả. Cô ta thấy Lâm Phong bước vào liền ngẩng mặt dậy, nhíu chặt chân mày. “Gì vậy? Ai cho cô vào phòng tôi không gõ cửa?”
Lâm Phong cười lạnh. “Nói không biết ngượng mồm. Trong lúc tôi ở Thượng Hải, là cô tự tiện vào phòng tôi, xáo trộn hết đồ đạc. Cô có mục đích gì?”
“À…” Lâm Hy chu môi nhẹ, buông chiếc nĩa còn găm miếng táo cắn dở xuống, ngẩng mặt nhìn cô đầy khinh thường. “Tôi bị mất đồ, nghi cô lấy trộm, nên vào đó tìm thôi mà. Tôi đang cố gắng minh oan cho cô đấy.”
Một nụ cười lạnh hắt ra, Lâm Phong nhất thời ngao ngán không biết phải nói gì.
“Lâm Hy à… Rốt cuộc cô lấy bao nhiêu tự tin như vậy?” Lâm Phong ghé sát mặt cô ta, nâng cằm lên. “Đồ đạc của cô có cái nào đắt hơn của tôi à? Là cô luôn dòm ngó quần áo, túi xách, giày dép, trang sức mĩ phẩm của tôi cơ mà.”
Lâm Hy giận tím mặt, nhưng không dám phản ứng gì cả, chỉ ấm ức cắn chặt môi nhìn Lâm Phong ức hiếp mình.
Hôm nay cả cha và Lâm Dương đều ở nhà, nếu cô hành xử lỗ mãng với Lâm Phong tới tai họ, thì kể cả mẹ cô có cầu xin như thế nào cô cũng chẳng thể được bỏ qua.
Hàm răng cắn chặt vào đôi môi suýt tứa máu, ấm ức, tức giận nhưng không được làm gì, kẻ háo thắng như Lâm Hy suýt bị bức điên.
“Tôi ghét nhất là người khác động đến đồ của tôi, đặc biệt là thứ bẩn thỉu như cô, Lâm Hy. Tôi cảnh cáo cô, biết thân biết phận, im lặng rúc ở một góc căn nhà này, tôi cư nhiên sẽ không gây khó dễ cho cô.”
Lâm Phong đay nghiến từng từ, rồi buông mạnh mặt cô ta ra, quay lưng bỏ về phòng.
Cánh cửa phòng Lâm Hy đóng lại, cô ta thở hồng hộc, rồi hét ầm lên. Cả người giãy đành đạch, kêu gào ầm ĩ, đôi mắt hằn tia máu.
Lâm Hy cắn chặt môi cầm điện thoại lên, quay số. “Tôi muốn gặp Giang tiên sinh, ngay bây giờ. Cho tôi địa chỉ.”
Cúp điện thoại, cô ta tự nhủ mối thù này nhất định phải trả gấp trăm ngàn lần.
.
.
.
Căn phòng lớn chìm trong thứ ánh sáng nhẹ nhàng, bản nhạc cổ điển du dương và một thứ mùi hương đặc trưng rất dễ chịu.
Giang Chấn bình thản dùng rượu vang, ngả người thư giãn, ánh mắt đảo quanh cửa sổ lớn ngắm toàn cảnh Bắc Kinh lúc xế chiều.
“Giang tổng, Lâm tiểu thư tới rồi.” Ngay sau tiếng gõ cửa là giọng của một người đàn ông cẩn trọng thông báo.
Cặp mày hắn nhíu lại, buông ly rượu xuống, giọng lộ vẻ không vui. “Đàn bà phiền phức, đuổi cô ta đi.”
“Rõ.” Anh ta cúi đầu lễ phép, thế nhưng chưa kịp làm gì, đã bị Lâm Hy tức giận đi tới, đẩy ngã anh ta, rồi một mình lao tới chỗ Giang Chấn.
“Giang tiên sinh, tôi đã trả cho ngài đủ, bây giờ ngài còn không định đáp ứng yêu cầu của tôi sao? Đuổi ai cơ? Tôi không phải mấy thứ đàn bà rẻ tiền để ngài chơi chán rồi bỏ.” Lâm Hy giận dữ tuôn một tràng.
Giang Chấn nhíu mày, quay đầu lại, chỉ bằng một cái liếc lạnh lẽo cũng đủ để khiến Lâm Hy im bặt.
Cô ta đứng hình, phút chốc tự hỏi mình đào bao nhiêu gan mà dám lớn mật chất vấn người đàn ông này.
Hai tên vệ sĩ hùng hổ xông vào, giữ chặt lấy tay cô. “Lâm tiểu thư, mời cô ra ngoài.”
“Được rồi.” Giang Chấn từ tốn nói, hắn thong thả dựa người ra ghế tựa, nghiêng đầu. “Để cô ta đó, các ngươi đều lui hết ra.”
“Rõ, Giang tiên sinh.” Hai tên vệ sĩ đồng loạt cúi đầu, rồi mấy giây sau đó, căn phòng liền im ắng.
Hắn xoay ghế bành lại, đối diện cô, hai tay đan vào nhau chống trước mặt, ánh mắt sáng rực lên như con thú săn mồi, dán chặt vào cô, không chớp mắt.
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo quét qua cô, khiến cô lập tức run lẩy bẩy.
“Sao thế? Ban nãy còn to gan chất vấn tôi cơ mà. Sao giờ lại ra vẻ một con thỏ tội nghiệp rồi?”
Lâm Hy lắp bắp, mãi không thành tiếng.
“Tới đây.” Giang Chấn lãnh đạm ra lệnh, rồi nhắm mắt lại thư giãn, ngả đầu ra sau.
Bước chân Lâm Hy cứng đờ, như hóa đá. Cô cố gắng bước từng bước khó nhọc về phía hắn, phải mãi lâu sau, mới đứng gần hắn được.
“Lại đây.” Giang Chấn ra hiệu bảo cô ngồi lên đùi hắn.
Lâm Hy phút chốc hối hận dâng trào, ở nhà đang yên ổn chẳng hiểu sao lại tìm tới động hổ này.
Cô khó khăn ngồi lên đùi hắn, cứ lấp lửng không yên.
“Ai chọc vào cô? Lâm Phong sao?”
Hắn chủ động đề cập tới cơn tức giận của cô, bỗng khiến cô chỉ mải nghĩ vào mối hận đó mà nhất thời quên mất sự sợ hãi đang chiếm đoạt cô bây giờ.
“Giang tiên sinh, tôi đáp ứng ngài rồi, bây giờ tôi muốn ngài giúp tôi trả thù con đàn bà đó.”
Giang Chấn nhếch môi cười khẽ.
“Muốn tôi làm gì?”
Lâm Hy ngừng lại một lúc như để suy nghĩ, rồi không ngại ngần mà yêu cầu. “Tôi muốn ngài làm nhục cô ta, tôi muốn bức điên cô ta. Cưỡng đoạt cô ta bằng mọi thủ đoạn đê tiện bỉ ổi nhất, rồi gửi clip cho cha tôi và Dư Thành. À không, tung lên mạng, cho cả thế giới biết bộ mặt thật của con đàn bà dâm ô lăng loàn đó.”
Giang Chấn nhất thời đông cứng, rồi lại cười lấy làm thú vị. Hắn nâng cằm cô lên, xoay sát mặt hắn, nói nhỏ vào tai. “Tiểu Hy, tôi tò mò rốt cuộc cô có bao nhiêu ác độc? Thật sự khiến tôi rất hứng thú…”
Hơi thở của hắn đều đều bên tai và cổ, bỗng khiến Lâm Hy không rét mà run.
Cô hoảng sợ định bật dậy, nhưng lại bị Giang Chấn gắt gao giữ chặt lấy. Hắn dùng lực đè cô xuống bàn làm việc, khóa lấy tay cô, dùng tay bóp mặt cô nâng lên. “Đàn bà hiểm độc, tôi biết không ít. Nhưng cô, thật sự rất mê hoặc tôi đấy.”
Gương mặt Lâm Hy tái xanh, cô ta đủ thông minh để hiểu chuyển gì sắp diễn ra với mình.
Giang Chấn đứng dậy, đặt cô nằm hẳn lên bàn, mở hai chân cô ra.
“Giang tiên sinh, ngàn vạn lần không nên ở nơi như thế này…” Giọng nói lắp bắp, run lẩy bẩy.
Hắn mỉm cười nhẹ, dùng miệng cởi cúc áo cô ra, từ từ chiếm đoạt lấy mùi vị. Bàn tay tham lam luồn vào chân váy, đùa nghịch làn da trắng ngần mềm mại.
Tiếng van xin ai oán của Lâm Hy dần dần tắt, thay vào đó là tiếng rên trong cổ họng, rồi không biết xấu hổ mà dần vang thành tiếng…
Thấy cô phản ứng, cơ thể uốn cong dưới sự tác động của hắn, Giang Chấn càng thêm hứng thú, rồi cứ thế chiếm đoạt lấy cô một lần nữa…
…
Một lúc sau, trận mây mưa ân ái cuồng nhiệt kết thúc. Lâm Hy ngồi dậy, nửa dưới đau nhức ê ẩm đi không vững bước, vụng về cài lại cúc áo.
Gương mặt cô đỏ bừng lên. Cô không dám tin có ngày lại cùng với một người như hắn, ái ân ở một nơi như thế này.
Lại cũng càng không dám tin, cô lại cảm thấy thích cảm giác này.
Thật ghê tởm! Lâm Hy hận mình không thể kiếm cái hố nào để chui xuống. Nhưng sau nhiều lần, cơ thể cô như bị hắn huấn luyện, lại trở nên tương thích với hắn, để rồi nó chẳng còn nghe lí trí cô mách bảo nữa, ban nãy còn phối hợp với hắn rất nhiệt tình.
Giang Chấn đột ngột bước đến, ôm lấy cô từ sau lưng. Lâm Hy bất giác rùng mình.
“Tiểu yêu tinh, phản ứng của cô làm tôi rất thích. Quả nhiên Tiểu Hy có sức hấp dẫn mê người…”
“Ngài…” Lâm Hy giật bắn mình quay lại. “Bây giờ thì có thể đáp ứng yêu cầu của tôi chưa?”
Hắn mỉm cười đầy thú vị. “Được thôi, Giang mỗ tôi đã nói là làm. Chỉ có điều… xin phép Lâm tiểu thư cho tôi khiến cốt truyện thú vì hơn một chút…”
Nụ cười của hắn, ánh mắt của hắn, lạnh lẽo và hiểm độc, dưới ánh nắng hắt ngược lại thêm phần âm ngoan, Lâm Hy thật sự sợ muốn bật khóc…
.
.
.
Ngày hôm nay là bữa tiệc mừng sinh nhật thứ 54 của phu nhân Quách gia, tức mẹ của Quách Dư Thành. Bữa tiệc hôm nay thực sự rất đông vui, bao nhiêu người tai to mặt lớn trên cả chính giới và thương giới đều được mời đến tham dự, đương nhiên có sự góp mặt của toàn người quen, từ Lâm gia, Triển gia, Hứa gia đều mời đến tham dự. Hơn năm trăm người góp mặt ở bữa tiệc xa hoa được tổ chức ngay trong khuôn viên tư gia nhà Quách phu nhân.
Lâm Phong khoác khuỷu tay Quách Dư Thành đi kính rượu từng người. Thương trường gắn liền với xã giao, xã giao gắn liền với các bữa tiệc thượng lưu. Cái miệng Lâm Phong thật sự rất khéo, dường như cô cảm thấy hối lỗi với Quách Dư Thành khi khiến anh bị thương nên nãy giờ đã nói không ít câu tốt cho Quách Thị.
Quách Dư Thành chẳng cần làm gì nhiều, chỉ cần kính rượu thay cô, vì tửu lượng cô không tốt.
Dừng lại trước một cặp vợ chồng trung niên, Quách Dư Thành liền giới thiệu. “A Phong, đây là Hàn tổng và Hàn phu nhân, thông gia nhà tôi. Hàn phu nhân đây là em gái ruột cha tôi.”
Lâm Phong đương nhiên biết, liền cúi đầu lễ phép chào.
Hàn phu nhân mỉm cười ôn nhu. “Dư Thành thật có phúc, lấy được Lâm tiểu thư là một sự may mắn.” Thế rồi câu sau lại mang ý đùa cợt. “Chỉ có điều An An nhà ta dịp này lại buồn rồi.”
An An?
Lâm Phong còn chưa kịp phản ứng, thì một giọng nói còn non choẹt vang lên. “Buồn? Ai buồn chứ? Hôn lễ còn chưa thành, chưa biết cuối cùng ai sẽ là cô dâu của anh Thành đâu!”
Cô ngạc nhiên nhìn về phía phát ra tiếng nói, chợt thấy một cô bé gái, chừng mười tuổi, mái tóc dài xoăn nhẹ, chiếc váy dạ hội màu trắng rất xinh xắn. Cô bé trừng mắt nhìn Lâm Phong, lườm cô một lượt từ trên xuống.
“An An, em từ Anh Quốc về rồi à?” Quách Dư Thành cười dịu dàng, lát sau quay sang cô giới thiệu. “A Phong, đây là…”
“Tôi là Hàn An Thẩm, đương kim tiểu thư của Hàn gia, và cũng là vợ chưa cưới của anh Thành.” Quách Dư Thành còn chưa kịp giới thiệu, cô bé mười tuổi này đanh đá bước đến chỗ Lâm Phong, gằn giọng. “Tôi đi Anh Quốc du học mới có mấy năm mà lúc trở về lại nghe thông báo chị đính hôn với anh Thành. Tôi nói chị biết, vợ chưa cưới của anh Thành mới là tôi! Chị cứ để mà xem…”
“An An! Không được vô lễ!” Hàn phu nhân đỏ mặt lôi cô con gái nhỏ của mình về. “Lâm tiểu thư đừng để bụng, con gái ta từ nhỏ đã mến Dư Thành, rồi đâm ra hay nghĩ linh tinh.”
Lâm Phong cười trừ hòa giải, có điên mới để bụng một đứa con nít.
“Hàn tiểu thư.” Lâm Phong cười dịu dàng. “Dư Thành hơn em hơn hai mươi tuổi lận.”
“Tôi thích anh Thành năm năm rồi!” Hàn An Thẩm tự hào khoe. “Tuổi tác không quan trọng, nhưng còn chị là ai, sao chị lại cướp anh Thành của tôi?”
“Nhưng anh ta là anh họ của em mà.”
“Tôi kệ đấy. Nhất định tôi sẽ cưới anh Thành! Tám năm nữa tôi đủ tuổi kết hôn rồi, anh Thành sẽ đợi tôi đến lúc đó!”
Lâm Phong và Quách Dư Thành cười trừ.
“Vậy thôi, vẫn còn nhiều việc nữa, Hàn tổng, Hàn phu nhân, cháu xin phép.” Quách Dư Thành cúi đầu chào lễ phép, rồi cùng Lâm Phong khoác tay rời khỏi chỗ đó.
Thế mà, vừa đi được vài bước, lại đụng mặt Lâm Dương, và cô hôn thê phiền phức của anh, tiểu thư nhà họ Triển, Triển Khai Như.
Đứng nói chuyện vài câu, không khó để Lâm Phong nhận ra cái lườm đầy sát khí của Triển Khai Như. Cô ta ngoài mặt không thể hiện ra, cứ tươi cười khi Quách Dư Thành nhìn đến, để rồi lén xét nét Lâm Phong. Quét từ đầu đến chân, đánh giá giá trị bộ lễ phục, rồi lại soi xét đến cách khoác tay, khoảng cách giữa Lâm Phong và Quách Dư Thành.
Cô ta sắp điên lên rồi.
“Dư Thành à, Hy Hy đâu?” Triển Khai Như khéo léo nhắc.
Đương nhiên nghe thấy cái tên này, không chỉ Lâm Phong, mà ngay cả Quách Dư Thành và Lâm Dương cũng nhíu mày khó chịu.
“À, em không quen nhìn anh và Lâm đại tiểu thư đi cùng nhau. Hồi cô còn ở Mỹ, khi đi dự tiệc Dư Thành toàn mang Hy Hy đi cũng thôi. Ai da, bây giờ lại không biết cậu ấy đi cùng ai nữa…” Triển Khai Như cứ huyên thuyên.
“Triển tiểu thư quan tâm hơi thừa rồi. Hôn ước của tôi với Dư Thành được định từ lúc tôi sinh ra, chẳng qua là đi Mỹ du học, Lâm Hy thừa cơ chăm sóc hộ. Ví như chủ nhân một chú cún con đi xa, người ở trong nhà tranh thủ lấy lòng, thế nhưng cún con vĩnh viễn chỉ hướng về chủ nhân của nó. Người ta nhìn vào, lại thấy thương hại thay thôi…” Lâm Phong mỉm cười giả tạo đáp lại Triển Khai Như, không chút ấp úng.
Quách Dư Thành mở to mắt quay lại nhìn. Cô ta trước mặt người khác dám ví anh là cún con của của cô ta?
Lâm Dương nghe em mình nói ẩn ý, lại không nhịn được cười mà quay mặt đi bụm miệng cười khổ sở.
Triển Khai Như đương nhiên giận tím mặt. Cô ta nói Lâm Hy là kẻ ở của cô ta, khác nào ám chỉ bản thân cô cũng như thứ rác rưởi không đáng để cô ta để mắt tới?
Ánh mắt tối sầm, Triển Khai Như hận mình không thể bước lên tát chết cô ta cho hả giận…
___o0o0o___
Hết chương 17.