Bảy giờ tối…
Lâm Phong đã lâu lắm rồi mới quay trở lại quán rượu đó. Suốt một tuần vừa qua cô tăng ca đến nửa đêm liên tục để theo kịp tiến độ dự án vì sự trì trệ của cô, đến hôm nay công việc mới ít đi một chút thì áp lực cũng tăng cao, cô cần một nơi yên tĩnh để thư giãn.
Một tuần vừa qua, Quách Dư Thành đều đặn đến chờ cô, sớm nhất là mười giờ đêm, muộn nhất là hai giờ sáng. Nói anh thế nào anh cũng không nghe, cự tuyệt thế nào anh vẫn đến như thường, những ngày sau Lâm Phong đều cố gắng về sớm hơn rồi sẽ làm việc tại Lâm gia để anh không phải chờ đợi, nhưng cứ tiếp tục như thế cô sẽ cảm thấy không ổn, với cả cô và Đổng Trình Tranh.
Hôm nay cô tan sớm, Quách Dư Thành chưa sang nên nhân cơ hội trốn đến quán rượu xả stress một chút.
“Cho tôi một Tequila Sunrise.” Lâm Phong ngồi lên ghế cao, vẫy tay với bartender. Cô khá mệt, nên chỉ chờ vừa được ngồi xuống xong liền cảm thấy thả lỏng được một chút, liền rũ bỏ vẻ cương nghị và nghiêm túc. Đôi vai Lâm Phong buông lỏng, nằm gục lên bàn.
Ánh mắt cô lơ đãng nhìn sang bên trái mình. Cách cô hai chỗ, một người đàn ông tay chống cằm, cơ thể vô lực, mệt mỏi đến mức nhìn như đã say hoàn toàn. Trước mặt hắn ta bày la liệt đủ thứ ly, dường như đã uống rất nhiều. Lâm Phong tặc lưỡi không biết hắn ta đã gặp phải chuyện tồi tệ gì mà mệt mỏi đến mức phải uống say như thế.
Nghe động, hắn quay đầu lại, khiến Lâm Phong vô thức giật mình.
“Giang Chấn?”
Hắn ta mơ màng nhìn, trước mắt mờ mờ ảo ảo, chỉ lấp loáng thấy một người phụ nữ trước mắt hắn, với một vẻ mặt vô cùng quen thuộc.
“Dĩ Hằng!” Giang Chấn kêu lên, vội chạy lại chỗ cô, bước chân lảo đảo. Giây sau, hắn đến hẳn bên cô, nắm lấy tay cô, ấm ức. “Em về rồi. Về rồi thì không được đi nữa…”
Lâm Phong giật mình, toan vùng ra nhưng sức lực của một người đàn ông so với cô đương nhiên lớn hơn rất nhiều. Giang Chấn giữ chặt cô, mặt hắn đau thương vô cùng, giọng đứt thành quãng. “Em về đi, ở bên cạnh tôi đi. Dù cho đó có là con của Quách Dư Thành cũng không sao hết, tôi không quan tâm bất kì điều gì, chỉ muốn có em…”
Đôi môi của Lâm Phong mím lại, trong phút chốc đột nhiên ngạt thở. Trông cô rất giống Lôi Dĩ Hằng, cộng thêm việc hắn đang say quá độ thì việc nhận lầm cô cũng không có chuyên gì quá lạ lẫm.
Chỉ là…
Chỉ là cô không ngờ Giang Chấn lại nặng tình với Lôi Dĩ Hằng như thế. Cô từng lớn tiếng quát chị rằng Giang Chấn máu lạnh tàn nhẫn vô lương tâm, sẽ có ngày hại chị, không ngờ bây giờ hắn có thể thốt ra câu bất chấp chị sinh con cho người đàn ông khác, hẵn vẫn chấp nhận điều đó.
Lâm Phong khịt mũi, đau lòng nói. “Thật sự là kể cả khi Lôi Dĩ Hằng có con với Dư Thành, anh vẫn đồng ý tha thứ?”
“Tôi ghét việc đó, ghét việc em cùng hắn lên giường, ghét việc tôi đã mong chờ đứa con của tôi bao nhiêu thì em lại nói với tôi đó là con của Quách Dư Thành.” Đôi mắt Giang Chấn đỏ quạch, vô cùng thống khổ. “Dĩ Hằng, nhưng so với việc đó, tôi lại càng ghét việc em rời xa tôi hơn.”
Bàn tay Lâm Phong cuộn chặt lại, không ngờ rằng người đàn ông mà cô căm ghét này lại đang rơi vào hoàn cảnh giống như cô.
Nhưng câu trả lời hai người đưa ra lại hoàn toàn khác nhau…
Tự hỏi rằng, giữa việc cùng Quách Dư Thành nuôi một đứa con không phải của hai người, và việc rời xa anh vĩnh viễn, cô rốt cuộc sợ điều gì hơn?
“Dĩ Hằng, tôi luôn sợ rằng trong lòng em vẫn luôn có Quách Dư Thành. Quả thật năm đó tôi theo đuổi em vì trả thù Quách Dư Thành, vì người tôi thích lại đi thích tên đó. Nhưng rồi cuối cùng tôi lại động lòng với em. Tôi đã không thể nói thật lòng với em, tôi đã không…” Giang Chấn ngã vào lòng Lâm Phong, ôm chặt lấy eo cô, đầu hắn kê lên đùi cô hệt như một đứa trẻ, lẩm bẩm. “Tại sao em không ghen? Tại sao em lại nói bằng lòng để cho tôi cùng đàn bà khác vui vẻ? Tại sao…”
Từng lời nói của hắn yếu ớt rồi tắt hẳn, dường như hắn đã chìm vào giấc ngủ sâu li bì.
Lâm Phong cố gắng gỡ tay hắn ra, nhưng gần như vô dụng, hắn thật sự vô cùng to lớn. Hắn đang nằm trong lòng cô, mà cái tư thế này ở nơi công cộng cũng thật sự dễ gây hiểu lầm quá đi. Lần trước cô với Tư Mã Vu Thần cũng chỉ tiếp xúc đơn giản mà đã lên báo, bị chỉ trích rồi, bây giờ còn thêm người đàn ông này nữa. Lâm Phong tự hỏi tại sao không dưng cô cứ bị dính vào mấy người đàn ông thất tình, đến nghe họ nói về người con gái của họ nữa.
Thật lạ, cô đối với Giang Chấn vô cùng căm ghét, nhưng không hiểu sao bây giờ lại có thể đồng cảm với hắn, không thể nhân cơ hội này chỉ trích hắn đối xử tồi tệ với Lôi Dĩ Hằng, chỉ im lặng nhìn hắn tự dày vò chính mình, trong lòng cô cũng xáo trộn hết cả lên, cứ suy nghĩ về Quách Dư Thành mãi…
“Ồ, hai người làm trò gì thế?” Hai chất giọng trầm thấp, như đang cố kìm nén lại sự tức giận, đồng thanh vang lên.
Lâm Phong giật mình quay đầu.
Trước mặt cô, hai vị tổng tài hảo soái đang đứng hậm hực, bàn tay lăm lăm nắm đấm như chuẩn bị xông vào xé xác Giang Chấn ra.
“A Phong, tôi cứ ngỡ em sẽ tan muộn nên tranh thủ làm việc thêm một chút, vậy mà em hôm nay lại ra về sớm để đến đây ôm ấp cùng thằng chó họ Giang đó?” Quách Dư Thành gằn giọng.
“Phong, tôi cho rằng cô chỉ còn băn khoăn với Quách thiếu, không ngờ cô cũng có mối quan hệ thật tốt với Giang tổng. Cô nói xem, ngoài ra cô còn người đàn ông nào nữa?” Đổng Trình Tranh cũng tức giận không kém.
Lâm Phong ôm đầu, thở dài tới lui. Không phải chứ, cô rõ ràng là đến đây để thư giãn mà, đã vướng vào một Giang Chấn say mèm thì chớ, bây giờ còn dính thêm phiền phức với hai vị tổng tài kia. Cô hận, hận bản thân mình quá xinh đẹp quá xuất sắc, mới trở thành nữ nhân có dàn harem nam vây quanh thay vì chỉ là một nhân vật trong dàn harem nữ của một nam nhân nào đó!
“Tại sao hai người lại biết tôi ở đây?” Lâm Phong não nề tra cứu.
“Tôi không thấy đèn văn phòng của em sáng, mở định vị điện thoại thấy em ở quán rượu, sợ rằng em uống say không có ai đưa về nên tôi đến tìm em.” Quách Dư Thành bật màn hình điện thoại lên.
“Tôi sợ rằng cô sẽ bị Quách thiếu đến quấy rầy, không ngờ cả hai cùng gặp mặt ở AG, tôi đi theo hắn đến chỗ cô.” Đổng Trình Tranh tỏ vẻ không cam tâm.
Lâm Phong bỗng quên mất lúc trước cô và Quách Dư Thành kết nối định vị với nhau, từ sau chuyện đó cô tắt nguồn điện thoại nên anh không tra được vị trí của cô nữa. Cô chỉ vừa sử dụng lại điện thoại từ lúc quay trở lại công việc.
“Dù thế nào, tôi và Giang Chấn hoàn toàn là hiểu lầm.” Lâm Phong thanh minh trong bất lực và vô vọng.
“Vậy về với tôi.” Cả hai người đàn ông kia đều đồng loạt bước lên, nắm lấy cổ tay cô, hạ giọng.
Trời ạ, Lâm Phong thật sự muốn điên lên mất.
“Tôi tự có xe, tự về.” Lâm Phong giật vội tay ra. “Hơn nữa, Giang Chấn đang say, tôi không bỏ mặc anh ta được.”
Lâm Phong vốn cũng không muốn dây vào vị Giang tiên sinh này, nhưng đứng vào sự lựa chọn giữa hai người họ, cô vô thức đem Giang Chấn ra làm bia đỡ đạn. Đổng Trình Tranh và Quách Dư Thành như ăn phải hũ giấm chua, cả hai đều mang suy nghĩ muốn đạp chết Giang Chấn ngay tại đây và ngay bây giờ.
“Tiểu thư, vẫn nên để bạn cô đưa về thì hơn.” Anh chàng bartender chứng kiến cảnh này không nhịn được mà lên tiếng. “Ban nãy cô cũng uống hết một ly Tequila rồi, rượu khá mạnh, trời tối lái xe không an toàn đâu.”
Lâm Phong trừng ánh mắt hình viên đạn nhìn cậu bartender kia, trong thâm tâm cạn lời không thể thốt ra tiếng gì.
…
Cuối cùng, hoàn cảnh rơi vào tình thế như hiện tại.
Quách Dư Thành lái xe, Đổng Trình Tranh ngồi ở ghế phụ lái, Lâm Phong cứng đờ như tượng ở ghế sau, mặc cho Giang Chấn dựa vai cô ngủ.
Bầu không khí trong xe căng thẳng tới ngạt thở.
Đổng Trình Tranh chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt vô cùng khó đoán anh đang nghĩ cái gì. Ngay cả Quách Dư Thành thỉnh thoảng cũng không chịu được mà liếc mắt quan sát cô qua gương chiếu hậu, vô cùng khó ở.
“Ba mặt một lời, chúng ta nói thẳng mọi chuyện được không?” Lâm Phong thở dài, vươn tay lên hàm ý đầu hàng trước những áp lực này đè nặng lên người.
Hai người kia im lặng, nhưng vẻ mặt đã dãn ra, đỡ căng thẳng hơn rồi.
Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm. “Anh Trình Tranh, anh bảo tôi và anh chỉ có mối quan hệ hợp tác, nhưng tại sao anh lại can thiệp hơi sâu vào việc tôi gặp gỡ đàn ông khác vậy?”
Đổng Trình Tranh trả lời ngay, không chút lúng túng vì câu hỏi đó. “Hợp tác nhưng đồng minh của tôi không có thiện ý hợp tác, không an toàn.”
Lâm Phong quay ngoắt sang bên Quách Dư Thành, hạ giọng. “Dư Thành, anh nói xem, manh mối anh tra ra có gì để tôi tin tưởng không?”
Quách Dư Thành thành thật. “Chuyện này ít nhiều liên quan đến Lâm Hy.”
Bàn tay Lâm Phong nắm chặt lại thành quyền, gân guốc nổi lên. Cô quả thật còn nhớ lúc đó Lâm Hy đã buông lời đe dọa sẽ trả cô đủ, nhưng thời gian vừa qua cô quá mệt mỏi để suy nghĩ sâu xa hơn nữa.
Và cô muốn thử tin Quách Dư Thành, cùng anh tra ra gốc rễ chuyện này.
“Anh Trình Tranh, tôi có đề nghị thế này.” Lâm Phong đắn đo một lúc lâu, để có thể đưa ra lời đàm phán. “Vì chuyện này do tôi thất hứa trước, nhưng tôi vẫn muốn đảm bảo lợi ích cho anh. Nếu như tôi rút khỏi chuyện này, tôi có thể dùng cách khác để can thiệp vào nội bộ của J.Empire, đảm bảo anh ngồi vững vị trí chủ tịch hội đồng quản trị.”
Khóe môi Đổng Trình Tranh khẽ nhếch lên.
“A Phong, em…” Quách Dư Thành ngạc nhiên, anh không giấu nổi vẻ mừng rỡ khi cuối cùng cũng đã tìm thấy một chút tia hy vọng.
“Không vội, đấy chỉ là nếu như thôi.” Lâm Phong vội vàng và dứt khoát cắt ngang thôi. “Tôi muốn cùng anh Trình Tranh diễn kịch để tạm qua mắt cha tôi, trong thời gian đó tôi sẽ cùng anh đào mọi gốc rễ vấn đề lên. Lấy thời hạn một tháng kể từ hôm nay, nếu vẫn không chứng minh được thì dù Tiểu Khải có là con của anh hay không, mọi chuyện vẫn như cũ, tôi vẫn gả vào Đổng gia.”
Ý muốn của Lâm Phong vô cùng kiên định, như không để một trong hai người họ có quyền từ chối.
Đổng Trình Tranh cười thầm trong lòng. Anh cũng không biết thỏa thuận này của Lâm Phong rốt cuộc anh là có lợi hay có hại. Là không cần cưới vợ nhưng vẫn đạt được mục đích, hay là mất công diễn kịch với Lâm Phong để rước thêm hậu quả khó lường về sau?
Chỉ là, một người lạnh nhạt như anh, không tin vào tình yêu như anh, bây giờ lại có chút khó chịu khi việc kết hôn của anh còn phải phụ thuộc vào chuyện đời tư của người khác như thế.
Huống chi đã rất hiếm khi anh mới gặp được một người phụ nữ hợp anh đến lạ.
“Anh Trình Tranh, ý anh thế nào?” Lâm Phong thấy Đổng Trình Tranh im lặng, liền vươn người lên hỏi.
“Tôi thấy khá thất vọng đấy. Với thân phận tổng tài của D.Empire, một trong ba tập đoàn lớn nhất thế giới mà bây giờ phải dựa vào cô sao?” Đổng Trình Tranh thẳng thắn nói ra, rất không cam tâm.
“Đúng là AG so với D.Empire nhỏ hơn một phần, nhưng tôi có lý do để tự tin là anh Trình Tranh cần tôi.” Lâm Phong ngạo mạn mỉm cười. “Cổ đông lớn nhất cùa D.Empire hiện đang là Lam tiên sinh cậu ruột của anh, người đứng đầu ở phe đối nghịch anh, những người ủng hộ ông ta rất nhiều. Nhưng Lam tiên sinh có dính líu đến việc hợp tác bất hợp pháp với Triển Thị trong tay tôi. Lâm Phong tôi đang là phó tổng điều hành trực tiếp Triển Thị, cũng nắm giữ đầy đủ chứng cứ đó, đủ để có thể khống chế hành tung của Lam tiên sinh.”
Đổng Trình Tranh phải nói là bất ngờ với người phụ nữ đang ngồi ở băng ghế sau. Anh quan sát vẻ mặt âm ngoan cùng ngữ điệu vô cùng kiêu căng hiện hữu nơi cô, thừa nhận bản thân đã quá coi thưởng rồi. Vì Đổng Trình Tranh anh không tin vào đàn bà, cũng nghe thiên hạ đồn về năng lực của Lâm gia đại tiểu thư Lâm Phong, nhưng cho rằng chỉ dựa vào chút nhan sắc của cô liền hóa thành khoa trương.
Bây giờ anh có thể tin, Lâm Phong thực sự có năng lực mà hiếm người đàn ông nào có thể đạt đến.
Đổng Trình Tranh nhún vai, gật gù. “Phong, cô quả thật thủ đoạn hơn người, ngay cả Đổng Trình Tranh tôi cũng có thể chơi đùa, lại có thể khiến tôi cam tâm nguyện ý giúp cô đạt được mục đích.” Rồi anh quay sang Quách Dư Thành, không ngại mà châm chọc một câu. “Quách thiếu, anh thật sự chắc chắn muốn lấy một người phụ nữ đáng sợ như cô ta sao? E rằng cô ta sớm muộn gì cũng sẽ đè đầu cưỡi cổ anh thôi.”
Quách Dư Thành đen mặt, rùng mình khi nghĩ về hai chữ “thê nô”…
“Thành giao, Lâm Phong.” Đổng Trình Tranh xua xua tay.
“Được.” Lâm Phong mỉm cười khi thấy mình đã đạt được thỏa thuận rồi. Cô quay sang Quách Dư Thành, nụ cười tà mị âm ngoan. “Quách Dư Thành, Lâm Hy là một kẻ điên, thủ đoạn của kẻ điên so với người bình thường như Triển Khai Như càng khó đối phó. Tôi hy vọng anh đã tính trước được một bước, đủ để giúp tôi và anh tính kế Lâm Hy ăn ý như lần trước.”
Lâm Phong thấu rõ nụ cười đắc ý của Quách Dư Thành qua gương chiếu hậu càng thêm hài lòng. Cô nghiến răng, lửa giận trong lòng trào lên.
“Lâm Hy, nếu chuyện này thực sự do cô đứng đằng sau, hừ… Để xem hắc liên hoa này sẽ khiến cô thảm hại như thế nào!”