Sếp! Anh Là Tên Xấu Xa

Chương 9: Chương 8: Tiếp rượu



Lôi Kình đi mới đó mà đã được 3 ngày, Khả Khả cảm thấy sao 3 ngày này dài hơn bình thường. Đang ngẩn ngơ nhớ về ai đó thì trưởng phòng gọi cô vào phòng, thông báo 1 tin giật gân rằng:
trưởng phòng giao cho cô 1 nhiệm vụ cao cả, chính là: Chiều nay Cô, Cố Tử Cầm cùng trưởng phòng và 3 người sẽ tiếp đối tác công ty, bàn giao về hợp đồng kinh doanh giữa hai bên. Đây là lần đầu Khả Khả được giao cho nhiệm vụ to lớn như thế. Trưởng phòng nói, cô cùng 2 người mới kia vào công ty đã lâu, đã đến lúc chính thức cho 3 người bọn họ tham gia các cuộc đàm phán giao dịch đễ quen dần. Chính vì phòng kinh doanh chuyên môn chính là tham gia các cuộc giao dịch trên bàn cơm còn phải tiếp rượu khách nên phòng này rất ít nữ.
Lâm Trình Tử cùng cái người nam nhân mờ nhạt kia cũng có nhiệm vụ tương tự, cũng là đi cùng mấy sư huynh, lão luyện trong phòng.
Văn kiện cùng đề án giao dịch đã chuẩn bị ổn thỏa. Khả Khả ăn mặc chỉnh tề đi theo trưởng phòng cùng Cố Tử Cầm bước vào nhà hàng. Trùng hợp nhà hàng này chính là nhà hàng mà cô và anh trai vẫn thường ăn. Ngồi chẳng bao lâu, bên công ty đối tác cũng đến. Qua vài câu xã giao lịch sự, mọi người chính thức vào chuyên môn chính. Các bản đề án được công ty kia đánh giá khá cao, lại thêm hai tay lão luyện trong ngành là trưởng phòng cùng Cố Tử Cầm ra tay, công ty kia nhanh chóng ký hợp đồng. Chuyện chính đã làm xong, bây giờ chính là chuyện cơm nước rượu chè. Mọi người cùng nhau dùng cơm, thật ra thì mọi chuyện diễn ra rất suôn sẽ, rất perfect nếu như không có ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cô từ 1 người bên công ty đối tác. Khả khả cảm thấy khó chịu khi anh ta cứ nhìn mình còng chọc như thế, 1 tia giấu diếm cũng không có, ánh mắt anh ta chứa đầy lửa dục đối với cô. Đến lúc tiếp rượu anh ta lại không ngừng mời cô, ý đồ muốn chuốc say cô để hạ thủ.
Qua 3 vòng rượu, Khả Khả đã cảm thấy mình sắp chống không nỗi, cô vốn là từ trước đến giờ chưa uống qua rượu lần nào, mà cái tên sắc lang kia cứ bám theo nài nĩ không thôi, Khả Khả còn không biết ý đồ của hắn hay sao, nhưng vì thể diện công ty cô vẫn phải bấm bụng nuốt vào. Khả Khả dường như cảm thấy mình sắp gục, đầu quay mòng mòng, nhìn 1 người ra 2 người, cô xin phép vào phòng vệ sinh. Lúc cô đi còn không biết, Cố Tử Cầm cười gian trá, độc ác hướng theo cô, tiếp đó cô ta nháy mắt với tên sắc lang kia, lại còn nhanh tay cho 1 ít bột vào ly nước lọc vừa mới được bưng ra của Khả Khả.
Vừa mới rữa mặt xong chuông điện thoại của Khả Khả reo, cô lục lọi rất lâu sau mới lấy ra được. Giọng nói bên đầu dây kia vang lên làm tim cô đập nhanh hơn 1 nhịp, lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Anh hỏi:
– Em đang ở đâu?
– Em đang cùng trưởng phòng tiếp rượu công ty đối tác.
Nghe tới đây Lôi Kình thoáng nhíu mày, lại hỏi:
– Em đang ở nhà hàng nào? Lôi Kình vừa xuống sân bay liền gọi cho Khả Khả. 3 ngày qua Anh nhớ cô đến phát điên, chỉ nói chuyện qua điện thoại cơ bản là không đủ, anh muốn ôm cô, cảm nhận hơi ấm từ cô.

– Em đang ở Nghê Thường. Giọng cô khàn khàn, nói.
– Em say à? Anh lo lắng hỏi cô.
– Hình như là vậy em bị ép uống nhưng không uống được nhiều, đầu choáng quá.
Lôi Kình sắc mặt thêm vài phần đen đi. Dám chuốc rượu bảo bối của anh.
– Sau này đừng uống nhiều như thế. Giọng anh ôn nhu vang lên.
Khả Khả lòng thấy thật ngọt ngào vâng vâng dạ dạ đáp lời. Cô thầm nghĩ: ước gì bây giờ được gặp anh. Không biết tại sao, mỗi lần được anh ôm trong lòng, cô lại cảm thấy rất an toàn và ấm áp.
————————–
Lúc trở lại bàn không biết vì sao Cố Tử Cầm tốt bụng đột xuất, đưa cho cô ly nước lọc, bảo uống nước sẽ bớt say. Khả Khả không nghi ngờ, 1 hơi tu sạch ly nước, quả thật có cảm giác bớt chóng mặt 1 chút. Cô thắc mắt không biết sao tên sắc lang kia lại nhân tính bộc phát, không tiếp tục mời rược cô nữa. Nhưng cũng nhanh chóng không nghĩ tới nửa, lúc này đầu óc cô cứ mông lung, phiêu dật trên mây, cảm giác giống như đang chuẩn bị bay lên nóc nhà, Khả Khả biết, cô sắp gục xuống đây mà ngủ, rượu thấm rồi. (anchan: Thực ra mà nói, chính xác hơn là thuốc thấm mới đúng, bởi thuốc mà Cố Tử Cầm hạ thuộc loại dược tính phát tác chậm chính vì sợ bị phát hiện nên mới nhân từ cho Khả Khả chút mặt mũi, dự tính đến lúc vào đến khách sạn thì thuốc vừa kịp phát tác)
Đột nhiên giám đốc bên đối tác nhân từ bộc phát, tuyên bố nhà có việc cần phãi về gấp. Giám đốc đã mở lời vàng ngọc, ai nào dám cãi vì thế mà chính thức tàn tiệc. Nghe được về, Khả Khả như tỉnh táo được vài phần, ý định nhanh chóng lấy xe về nhà

Nhưng trưởng phòng ngăn lại, bảo cô đã chếnh choáng say, để anh đưa cô về, Khả Khả biết anh có ý tốt, nhưng không muốn phiền anh liền từ chối. Chẳng biết hôm nay Cố Tử cầm ăn nhầm cái gì mà lại vô cùng tốt bụng, đứng ra nhận nhiệm vụ đưa cô về nhà. Khả Khả định từ chối nhưng trưởng phòng lại bảo là cũng tốt dù gì để phụ nữ đưa cô về an toàn hơn. (anchan: anh zai, anh vô tình giao trứng cho ác rồi đó)
Từ chối mãi mà chẳng được, đầu óc Khả Khả ngày càng mù mịt, sương giăng đầy trước mắt, cô muốn ngủ quá đi, vì thế mà cô phó thác thân mình cho quỷ dữ.
Cố Tử Cầm thoáng nở nụ cười tà ác quỷ dị, thầm nói: “Hà Khả Khả ơi là Hà Khả Khả, ai bảo cô làm phật lòng tôi, nay thì tự làm tự chịu nhá.” (anchan: đúng là lòng dạ đàn bà, còn thâm hiểm hơn cả rắn độc nữa)
Cố tú bà đang chuẩn bị đưa Khả Khả lên xe đem đi bán thì 1 chiếc xe thể thao màu trắng trề tới, chắn cả lối ra. Một thân ảnh lịch lãm phong độ bước xuống xe, hướng về phía xe Cố má mì đi tới. Đó là Lôi Kình, Cố má mì thoáng sững sốt. Lo sợ trong lòng, chưa kịp suy nghĩ thêm, Lôi Kình đã tiến đến cửa xe, Cố má mì hạ cửa kính xuống, ánh mắt phong tình cười với Lôi Kình, hỏi:
– Lôi tổng hôm nay sao có hứng thú đến đây vậy.
– Tôi đến đón cô ấy. Ngón tay thon dài mãnh khảnh của anh chỉ về phía Khả Khả đang ngủ say trong xe.
Anh thoáng nhíu mày, nghĩ: “ngũ say như vậy không sợ người khác đem đi bán hay sao?”
(anchan: kì thực mà nói, em nó sắp bị bán thật rồi đấy anh ạ)
Cố má mì nụ cười cứng đơ, nói:

– Không được, tôi đã hứa với tiểu Khả là đưa cô ấy về nhà an toàn… Lời còn chưa dứt lôi Kình đã đanh mặt lại gầm lên:
– Mở cửa. Lôi Kình vốn không thích gì người phụ nữ này, nếu Khả Khả còn tiếp xúc với cô ta không sớm thì muộn cũng sẻ bị cô nhúng chàm.
Cố má mì sợ run người, nhanh chóng mở cửa, không dám nói lời nào, chỉ trơ mắt nhìn Lôi Kình mang người đi.
Truyện này được từ website: Truyen186.Com
Xuân dược phát tác
Lôi Kình bế Khả Khả lên xe, như cảm nhận được hơi ấm, cô khẽ xoay người, nhích về nơi có hơi ấm, mặt cọ cọ vào lòng anh, thanh âm trong trẻo phát ra:

Lôi Kình.
Lôi Kình thoáng sửng người, lòng ngập tràn hạnh phúc, ánh mắt sủng nịnh nhìn tiểu nữ nhân trong lòng. Cô thấy anh trong mơ?
Đặt cô lên xe, thắt dây an toàn cho cô, anh lái xe, định đưa cô về nhà.
Khả Khả loáng thoáng có nghe được cuộc đối thoại giữa Cố Tử cầm và Lôi kình, biết anh đưa cô về nhà nên an tâm mà đánh 1 giấc thật say.

Đang ngủ ngon đột nhiên Khả Khả cảm thấy trong người rất nóng, khó chịu, ngứa ngáy như có hàng ngàn con kiến bò trên thân thể của mình.
Thấy Khả Khả cau mày khó chịu, Lôi Kình nhẹ nhành vuốt lưng giúp cô thoãi mái hơn. Bàn tay anh đi tới đâu, người cô như mát lạnh đến đấy. Cô thoãi mái nép thật sát vào người anh, bộ ngực đầy đặn áp chặt vào tay anh. Lôi Kình thoáng cứng người. Cái tiểu nữ nhân này say rượu lại chủ động đến gần anh, định thử thách tính nhẫn nại của anh hay sao? Lôi Kình thầm than.
Anh đặt cô ngồi ngay ngắn lại, Khả Khả khó chịu níu chặt lấy tay anh. Lôi Kình thoáng nhíu mày, anh 1 tay nắm chặt vô-lăng, tay kia để mặc Khả Khả ôm vào lòng. Dường như cảm thấy chỉ ôm tay anh thôi thì vẫn chưa hết nóng, Khả Khả nhích người đến gần anh hơn, cô dựa hẳn cả người vào lòng anh, 2 cánh tay ôm chặt lấy anh, không ngừng cọ cọ. Cổ họng khan nóng, cô vươn lưỡi liếm láp lấy đôi môi của mình.
Tất cả những cử chỉ phong tình ấy đều lọt vào mắt anh.
Cả người Lôi Kình căng cứng, nhìn thân thể tuyệt đẹp của cô đang dựa cả vào người anh, đôi gò bồng đào kia đang dán chặt vào cánh tay rắn chắc của anh, ánh mắt cô mơ hồ, đôi môi căng mọng ướt át. Anh không phải Liễu Hạ Huệ, không thể nào ôm mỹ nhân trong tay mà không có phản ứng, huống hồ cô lại là người anh yêu. Ánh mắt anh như có lửa, ngọn lửa muốn thiêu cháy cô, cả người sớm đã có phản ứng với cô. Anh cố gắng kìm nén dục vọng bùng nổ, kéo cô ra, nói:

Khả Khả, ngoan ngồi yên cho anh lái xe.

Lôi Kình… em nóng. Giọng nói kiều mị của cô vang lên, lại càng làm cho Lôi Kình thêm khó chịu, “tiểu Kình” đã sớm có phản ứng, đang ngày 1 to hơn, đã sẳn sàng phất cờ khởi nghĩa.
Khả Khả không còn khả năng điều khiển hành động của mình. Cô khó chịu tay quơ loạng xạ. Lôi Kình chụp lấy tay cô, cố gắng kìm nén, chân nhấn ga, chạy thật nhanh về nhà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.