“Ưʍ.. Đau đầu quá” Ánh Nguyệt mở mắt ra thấy cô ở một căn phòng trắng khá sạch sẽ nhưng… Tay chân cô đều bị trói vào một cái ghế, miệng bị dán một lớp băng keo.
“Đây là đâu. Tại sao.. Ah.. Hình như lúc đang ns chuyện vs Kì Duyên… ” nhớ tới thần sắc trên khuôn mặt của Ánh Nguyệt liền trầm xuống, cô thật ko ngờ Kì Duyên lại dám bắt cô.
“Cạch” tiếng mở cửa vang lên, bước vào ko ai khác là Kì Duyên. Cô bước vào đến trước mặt Ánh Nguyệt nâng cằm cô (Ánh Nguyệt) lên
“Cậu tạm thời ở đây chịu khổ một chút, khi nào chịu đồng ý những gì lúc nãy tôi ns, thì ta xem như chưa có chuyện gì xảy ra nhá”
“Ưʍ… “
“Muốn ns sao. Đc thôi” ns rồi mở băng keo trên miệng cô ra.
“Cậu lại dám bắt tôi. Đây là phạm Pháp luật đấy, vs lại nếu cậu làm gì tôi, Phong Thanh cô ấy chắc cũng ko tha thứ cho cậu đâu”
“Chát”. Kì Duyên tát một cú trời giáng vào mặt Ánh Nguyệt ns
“Mày đang nằm trong tay tao, bớt ns lại” gián băng keo lên miệng của Ánh nguyệt
Kì Duyên cười lạnh.
“Cứ tận hưởng đi. Để coi khi mày ko còn trong sạch, Phong Thanh sẽ để ý mày nữa sao” nghe Kì Duyên ns như vậy trong lòng Ánh Nguyệt nổi một trận bất an, đúng vậy, Phong Thanh thật sự sẽ ko quan tâm cô sao?
“Khải Minh vào đi” tiếng ns của Kì Duyên vừa dứt thì bên ngoài một ngoài con trai bước vào, Áo cởi vài nút trên, ai thì chắc mọi người cũng biết.
Thấy người bước vào Ánh Nguyệt mở to mắt ko thể tin đc. Tại sao là hắn ta chứ?
Khải Minh tiến lại sờ khuôn mặt cô
“Anh yêu em như vậy, tại sao lại theo con nhỏ gái ko ra gái, trai ko ra trai đó, nhưng ko sao em sắp thành người của Anh rồi”
Rầm, một tên đàn em chạy hối hả vào ns
“Đại tỷ, Trịnh Phong Thanh kéo theo người đánh chúng ta đòi giao bằng đc Vương Ánh Nguyệt”
Kì Duyên thật ko nghĩ đến Phong Thanh sẽ tới, khuôn mặt tái xanh.
“Cái gì!! Thanh em ấy tới”