Siêu thị..
“Ánh Nguyệt, tôi mua hai cái Áo này nha, chúng ta cùng mặc” Phong Thanh giơ hai cái Áo cặp đưa đến trước mặt Ánh Nguyệt ns.
Ánh Nguyệt nhìn lướt qua ns.
“Đc. Nhưng tôi ko mặc. Một cái là đủ” ns rồi bỏ đi đến quầy ẩm thực để lại Phong Thanh một mặt ấm ức.
“Ko mặc thì tôi sẽ có cách cho cô mặc bằng đc” Phong Thanh nhìn theo hướng Ánh Nguyệt đi làm một bộ mặt quỷ, tới khi cô phát hiện một việc rất sai… Hình như người ta nhìn cô rất nhìu, cô còn nghe loáng thoáng… Cô gái này đẹp mà bị điên, tiếc thiệt..
Ah.. Xấu hổ chết mất.
Đang đi chọn nguyên liệu nấu ăn cùng Ánh Nguyệt thì một chàng trai chạy lại chào hỏi Phong Thanh.
“Chào. Có phải là Phong Thanh ko. Lâu rồi ko gặp” ns xong nở nụ cười tiêu chuẩn hút hồn đám con gái quang đó nhưng ko có Phong Thanh và Ánh Nguyệt. 😑😑
Phong Thanh nghi hoặc nhìn chàng trai.
“Cậu là… “
Chàng trai thở dài ns.
“Cậu ko nhớ tôi thiệt a.. Uổng công tôi thời trung học lại theo đuổi cậu lâu vậy”
“Hả? Theo đuổi tôi.. Hoàng Nam? Là Hoàng Nam sao? “
“Đúng.. Đúng.. Đúng. Tôi là Hoàng Nam đây, chắc hồi đó tôi hơi lùn, bây giờ trổ giò cao hơn nên ko nhận ra đúng ko”
“Đúng nha.. Thật khó nhận ra, lúc đó cậu còn lùn hơn tôi” bọn họ cứ như vậy ns chuyện mà bỏ quên một người rất quan trọng đang đứng đực ở đó vs khuôn mặt mang theo… Ân?sát khí? lạnh lẽo…
Người xung quanh: sao nay lạnh vậy ta
Hai người đó… Hăng say ns ko hề biết chuyện gì.
Ánh Nguyệt tức giận bỏ đi về nhà mà ko đợi Phong Thanh.
“Hừ.. Phong Thanh… Đc lắm.. Lại dám ns chuyện vs người khác mà bỏ quên tôi.. Cô về nhà rồi biết tay tôi” giọng ns mang theo tia sát khí nhàn nhạt.
Thôi xác định. 😂