Khánh lôi xệch My ra ngoài rồi tống cô vào trong xe, Tú Anh cũng đi theo chiếc xe Ferrari màu đen bóng anh bắt đầu lăng bánh, không khí trong xe nặng nề và im lặng My chống tay lên càm nhìn qua cửa sổ và cô cũng chẳng quan tâm Khánh chở cô đi đầu vì dù sao vẫn còn có Tú Anh bên cạnh cô làm cô thấy bình an hơn bất cứ lúc nào hêt. Cô lo suy nghĩa một hồi thấy phong cảnh ven đường bên ngoài xe lùi về sau và lùi về sau chỉ trong 1 giây lúc này cô mới cảm nhận được chiếc xe di chuyển quá nhanh không phải mà là quá quá nhanh mới đúng cô chòm lên trước coi tốc độ của xe hiện giờ bao nhiêu cô hét to lên khi nhìn lên trước.
– Anh muốn giết tôi với Tú Anh hay sao mà chạy xe với tốc độ 120km/h như thế?_ My chòm lên nói người đầy bức xúc nhưng cũng đầy lo lắng về tai láy của Khánh.
– . . . _ Khánh im lặng để những lời của cô nói ở ngoài tay.
– Tú Anh anh trai của bồ anh ta bị sao thế? Không sợ cảnh sát thổi giam xe hay sao?_ My bó tay với Khánh quay qua hỏi Tú Anh.
Tú Anh cũng không trả lời chỉ lắc đầu thay câu nói, My thấy vậy ngồi bịch xuống thật vọng đành buông xuối theo số phận thôi nếu mai mắn thì cô còn sống để về gặp mẹ và anh trai còn nếu xui thì có lẽ cô mong mẹ cô đừng khóc vì cô quá nhiều vì mẹ cô đã chịu khổ lắm rồi, cô là một ng rất hiếu thảo và rất thương mẹ.
“Kít . . . ”
Chiếc xe của Khánh thắng lại người My lao về phía trước đầu đập vào lưng ghế.
– Ui da . . . đau quá, này anh đang chạy nhanh rồi thắng gấp vậy biệt nguy hiểm cho người ngồi lắm không. . . _ My xoa xoa chỗ u ở đầu khi My đang xoa đầu thì trong khi đó Tú Anh và Khánh đã xuống xe.
– Ơ!!! Đâu mất tiu rồi?_ My nhìn ghế trên và bên phải người cũng đã đi đâu mất rồi cánh cửa xe mở ra một cánh tay nam săn chắc đưa vào và kéo mạnh cô ra khỏi xe vì cô cũng là con gái và sức không mạnh bằng Khánh nên cô bị Khánh lôi đi đương nhiên với tính cách cứng đầu của My cũng vùng vẫy
– Anh buông tay tôi ra đau quá! Anh dẫn tôi đi đâu vậy? Tú Anh cứu mình với?_ My cầu cứu ở Tú Anh
Nhưng . . .
– Diễm My! Mình xin lỗi ai mình cũng có thể cứu bồ nhưng lần này mình làm không được._ Tú Anh cuối mặt xuống nói.
– Hả!!!_ Mặt My giờ chẳng khác gì tờ giấy bị vò nhăn, đến cả Tú Anh cũng nói dậy rồi My cụng chẳng biết làm sao cô cũng chẳng biết rồi cô sẽ ra sau bị Khánh chở đi đâu và về đâu thôi cô giống như suy nghĩa vừa rồi ở trên đi mai còn xui chết.
Chiếc xe của Khán dừng lại tại 1 Pub lớn, ở đây không chỉ có mình Khánh đến đã có 3 chiếc xe hơi đậu ở đấy rồi, tất cả 3 chiếc đều là loại Ferrari nhưng màu sắc lại khác nhau, một chiếc màu vàng, chiếc màu xanh dương và chiếc còn lại là màu trắng. Nhưng không hiểu sao tại My hơi sợ hay sao mà My thấy chiếc Ferrari màu trắng rất quen như cô đã thấy ở dâu rồi . . . nhưng giờ cô chẳng còn tâm trí nghĩ mấy chuyện đó, những lời can đảm hồi nãy cô chỉ nói ngoài miệng cô nói vậy thôi nhưng thực ra bên trong cô hơi bị sợ (cho rõ hơn là rất sợ).
Khánh đi tới cửa nhưng không nghe bước chân của cô anh quay qua thấy cô vẫn đứng ở đó
– Sao không vào! Sợ à_ Anh khích cô.
– Ai nói anh tôi sợ chứ vào thì vào! Tôi cũng rất muốn coi anh có uy quyền như thế nào và làm được gì tôi. Mạnh miệng đến thế là cùng đấy nhưng lòng thì sợ không còn gì tả nỗi nếu có xảy ra chuyện gì thì có lẽ cô sẽ chẳng trách được ai bởi cái miệng hại cái thân đó mà.
Quay lại Khánh, lúc này Khánh chẳng khác gì bình thường độ lạnh lùng không gảm đi mà còn tăng lên và đương nhiên Tú Anh đi gần anh cảm nhận được sát khí và chuyện gì sắp sửa xảy ra, trong lòng cô luôn cầu mong là đừng xảy ra chuyện gì với My.
“Két . . . “
Khánh đẩy cửa bước vào, không gian quán Pub này rất rộng và xa hoa, chỉ có 4 người thôi mà đầy đủ tiện nghi của 10 quán Pub thường cộng lại chưa tính là loại Pub Vip dành ấy công tử tiểu thư nhà giàu. Một quầy rượ lớn với hàng trắm chai rượ và các loại rượu ngon-quý đều tập trung ở đây. 1 chiếc ghế sa long dài làm bằng da thú đằng xa có 1 bàn bida lớn với 4 cây cơ làm bằng vàng. Ở đó đã có 2 vị công tử đang chơi đánh bida, phía bên trái thì có 1 tủ sách lớn và 1 chiếc ghế sa-long một chàng công tử mặc chiếc áo sơ mi trắng quần jeans đen, chân trái gác đùi phải và đang đọc sách, còn ở phía trong là không gian rộng hơn bao giờ cả, nơi đây như một quân trường vừa có chỗ ném phi tiêu, vừa có súng (hơi) vừa có kiếm nhật và có cả cung đầy đủ tiện nghi và vật chất.
Nghe tiếng cửa mở mọi ánh mắt lúc nàyđiều hướng vào cửa thấy Khánh Thiện nở nụ cười tinh nghịch
– Đến trễ đấy chiến hữu._ Thiện đặt cây cơ lên bàn bida và tiến lạ chỗ ghế salong ngồi chung với Quân.
– Hay nhỉ, phá` giấc ngủ của tớ vậy mà đến trễ như vậy sao._ Nam cũng ngừng trò đánh bida và cũng lại ghế salong ngồi chung với Thiện và Quân.
Khánh nghe những lời chỉ trích đó không hề tức giận mà chỉ cười.
– Tớ đến trễ vì mắc đem quà cho Quân._ Nghe câu đó của Khánh, Quân buông cuốn sách trên tay xuống nhìn Khánh với đôi mắt ngạc nhiên
– Ngạc nhiên dấy! Câu mà cũng tặng quà cho tớ sao._ Quân lúc này mới lên tiếng, anh đa nghi nhìn mặt Khánh và anh đoán sẽ chẳng có điều tốt lành gì khi Khánh nói 2 chữ “đem quà” cho anh.
– hmm._ Khánh đi vào ung dung ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đấy, lấy bộ dạng làm biếng của mình dựa lừng vào ghề tạo nên 1 nét đẹp riêng biệt của anh
Đương nhiên Khánh đi ra là sân khấu hiện giờ chỉ có My nhà ta đứng thôi, 3 người khi thấy My điều trợn mắt nhất là Quân, anh đoán không sai mà Khánh ít khi nào nói những từ vậy lắm thế mà hôm nay . . . Theo như quan sát thì anh nhìn biểu hiện mặt My bây giờ là anh đã biết My đã gây chuyện gì với Khánh rồi.
– Hai . . . anh ở đây sao! Tên Hâm đó bắt anh tới đây à._ My thấy Quân ngạc nhiên vô cùng dẫn ra thái độ tự nhiên nói không hề suy nghĩ >_