– Dennis chuyện tôi nhờ anh sao rồi._ Thái độ của My khi nói chuyện điện thoại như cô trở thành một con người khác, không phải là Diễm My thường ngày nữa.
– Thưa cô chủ đã có kết quả, đúng là bà ta còn có một người con mà là con trai._ Giọng người đàn ông trong điện thoại đó thông báo với My.
Đúng là trời giúp cô!
Khi nghe câu đó đôi môi My hé lên.
Dennis liền cúp máy và gửi profile và hình ảnh của người đó qua máy My, My mở tin nhắn có hình đó lên xem thì lúc này trong đầu My hiện lên tia sáng, đôi mắt trong veo không quấn đục của bụi trần kia giờ bỗng đen đi, tối sầm lại một màu đen đáng sợ.
Rồi My tắt điện thoại quay đi vào, vừa quay cô đã thấy Khánh đứng sau lưng cô. Cô hoảng người lùi vài bước về sau bất chợt cô đứng không vững và té, mai thay lúc đó có một cánh tay rắn chắt vòng qua eo cô, đỡ lấy cô. Khoảng cách giữa 2 người lúc này rất gần và rất mờ ám. My nhìn vào đôi mắt anh thoáng cô đỏ mặt vội đẩy Khánh ra rồi bình tĩnh đứng vững trở lại.
– Ơ, hồi nãy anh nghe được hết rồi à._ My ngập ngừng hỏi.
– Không, tôi chỉ vừa tới thì cũng đúng lúc em vừa nói chuyện xong._ Khánh trở về bàn làm việc, thái độ cũng trở về như cũ.
-Ờ. . .
________________________________________
Sáng
Chỉ mới 7h mà My đã rời khỏi nhà, hôm nay là chủ nhật cô không đi làm vậy cô rời khỏi nhà để làm gì? Đến nhà tình thương sao? Hình như không phải, vậy có lẽ là mua sắm. Cô đi đến cửa hàng kia thì bị một bọn người lạ chặn đường.
– Này cô em, đi đâu vậy, hay đi với bọn anh nhe._ Một tên trong đám người đó lên tiếng.
– Các người tránh ra cho tôi đi, không thôi tôi la lên đấy._ My lùi về sau thì bọn đó tiến tới.
– cứ la đi cô em nơi đây không có ai tới dám cuứ cô em đâu._ Tên kia nói, My vẫn cứ lùi buớc rồi quay đầu chạy bọn kia đuổi theo, My chạy rồi thấy một chiếc porches 2 cửa đang chạy đến cô liều mạng ra chặn đường, chiếc xe đó thắng lại. Chủ xe mở cửa bước ra, chủ xe là nam. Thấy có người My liền chạy ra sau người đó núp.
Con bị vào tớj miệng bị vụt mất đương tên kia sẽ tức giận
– Thằng nhãi kia dám giành mồi của ông àk, biết tay ông._ Nói xong tên đó vung đòn nhuung tay hắn bị người nam kia chụp lại, anh vặn tay người đó một cái.
– a. . .ah. . . Đau._ tên kia nói khi bị anh bẻ tay
– nói xin lỗi cô ấy mau._ người nam đó lên tiếng, ngay tức thì tên đó cuối người xin lỗi, rồi anh buông tay tên đó ra hắn và bọn kia chạy đi.
– Cảm ơn anh rất nhiều, không có anh có lẽ tôi đã bị bọn đó hại._My ấm úng ngại ngùng nói.
Anh chỉ gật đầu không nói gì My thì cũg gật đầu theo, rồi My sực nhớ ra điều gì đó rồi nói
– xin lỗi tôi có việc bận chưa giải quyết, xin lỗi tôi đi trước._ My nói rồi vội vã đi nhanh, người con trai kia thẩn thờ nhìn theo dáng My. Tim anh lại lần nữa rung động bởj vẻ đẹp như trăg rằm đó. Cô và anh đã gặp một lần rồi nhưng cô không nhận ra anh hay sao. Có lẽ là thế. . .
My đi mua sắm xong thì ghé vào quán God coffee. Nơi đây rất yên bình, My lựa 1 bàn gần bờ hồ có những bông sen và vòi nước phun để thưởng thức không gian yên tĩnh mà bấy lâu đã mất. Nhưng có lẽ trời không chiều ý cô, cô đang ngồi ở bàn và nhâm nhi tách cafe campuchino ngon lành thì có một tên cao ráo, cơ bắp cuồn cuộn nhìn hắn khá đô con và tiến tới chỗ My.
– Này cô em sao uống cafe một mìh buồn vậy hay là đi chơi với anh đi, anh có chỗ này vui lắm chắc rằng em đi rổi sẽ thích_ 1 người không quen không biết tới nói chuyện với My
My chẳng trả lời và cũng không quan tâm đến hắn vẫn bình thản nhâm nhi tách cafe trên bàn.
– Kêu nhỉ, rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, theo tao_hắn nắm tay My lôi My nhưng My giựt lại
– Anh làm gì vậy, buông tay tôi ra không thôi tôi la lên đấy._ My giựt tay mình ra bực bội và sợ nói.
– Xin lỗi anh đã làm phiền khách của tôi khi đag yên tĩnh._ 1 người con trai xuất hiện nghe giọg rất quen.
Tên kia vun tay lên thì bị anh chụp lại bẻ ra sau và gọi bảo vệ đưa người đó ra khỏi quán. My cuốj đầu cảm ơn,người con trai đó nhưng thật tình cờ người con trai cứu cô lần này và lần trước đều chung 1 người là Minh Vương
– Diễm My em không nhớ anh àk._ Vương lúc này lên tiếng.
My nhíu mày trong đầu cô lúc này trống rỗng không nhớ gì cả nếu có thì những hình ảnh về anh trong cô rất mơ hồ.
– anh là Vương người đã đụng em trong 1 tuần trướcc._ Vương nhắc lại cho My nhớ.
Lúc này My mới sững sờ, thì ra cô và anh đã gặp nhau rồi mà cô không nhớ, có lẽ đây là duyên trời sắp đặt trg cô với anh. Cô khẽ nở nụ cười diụ dàg. Và gật đầu, thế là 2 người trò chuyện với nhau họ trò chuyện 1 hồi thì điện thoại My vang lên. My ra góc nge điện thoại là Quân điện thoại cho cô, Quân nói vài lời tạm biệt cô trướcc khi anh đi công tác xa ở nước ngoài và thời gian anh đi 1 năm nên anh đành gửi My ở lại nhà Khánh. Lần này chuyến công tác xa của anh cũng đã được an tâm rồi. My thì hơi buồn khi biết anh đi công tác lâu như vậy nhưng biết làm sao được sự ngiệp là quan trọng mà, sao có thể vì cô mà ảnh hưởng tâm huyết gầy dựng bấy lâu nay của anh cơ chứ. Thôi thì cô cứ vui vẻ để anh an tâm dù cô rất mún đi cùng anh cô. Nhưng bù lại kì này có Tú Anh ở bên cô, có thể nói đây là bù đắp của cô. Cuộc gọi của My với Quân vừa kết thúc thì Tú Anh liền gọi cô. Tú Anh gọi hỏi cô về chuyện đến nhà tình thương làm cô sực nhớ ra, vội hẹn Tú Anh ở nơi khác. Nhưng tại sao lại hẹn nơi khác sao cô không nói cô ở quán god coffee chứ, rốt cuộc cô đang jấu Tú Anh và mọi ng chuyện gì chứ. . . .
Cô vội chào Vương và rời khỏi quán. Vương nhìn theo dáng cô anh lại thơ thẩn bởi sự hấp dẫn ấy. Nhưng My thì lại khác, khi cô bước ra khỏi quán đôi môi lại nhếch lên nở một nụ cười lạh giá, khác hẳn thường ngày. Như trở thành 1 con người khác.
. . .
Tại con hẻm kia
– Tiền đây, cậu và bọn người kia,rời khỏi đây nhanh lên. Nhớ nếu tôi thấy mặt cậu còn trên đất Việt Nam này thì số tiền đô la mỹ trên tay cậu biến thành đô la âm phủ đấy._ Người con trai đó mặt lạnh như tiền đứng trong bóng tối nói và đưa tiền cho bọn côn đồ và người con trai kiếm chuyện My lúc nãy.
– Dạ, anh Quang anh yên tâm tụi em sẽ rời khỏi đây._ Tên kia nói xong liền cùng đồng bọn của mình ôm tiền chạy đi.
Người con trai mà bọn kia gọi là Quang đứng trong bóng tối ấy, lấy điện thoại ra gửi 1 tin nhắn cho ai đó nội dung tin nhắn đó rất ngắn gọn ” tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, hãy yên tâm”.