Cao Chấn Bảo vơi sự ấm ức không hề nhẹ đạp vào cánh cửa phòng F1 và BOF. Tiếc tay cánh cửa rất xịn nên không hề hấn gì với cú đạp của Bảo. Căn phòng lại thuộc dạng cách âm nên bên trong không nghe thấy tiếng động gì.Cốc…cốc…cốc…không hề có câu trả lời (hehe phòng cách âm mà không nghe thấy là phải. Thuận Phong Nhĩ còn không nghe thấy chứ đến bố của Thuận Phong Nhĩ còn không nghe thấy nữa là)
Đợi mãi…đợi mãi…xong rồi lại đợi mãi…xong rồi lại (thôi! định đợi tới sáng luôn à, xông vào đi!) Bảo quyết định mở cửa vào luôn, vừa mở cửa BOF đã chăm chăm nhìn vào Bảo.
Trường: “Sao tự tiện như ruồi vậy hả anh chàng Wonder Boy!”
Bảo: “Tôi gõ cửa mãi mà các cậu không ra!”
Hào: “Trời ơi! đây là phòng cách âm, gõ làm sao mà nghe thấy được, ở ngoài cửa có chuông kia mà, bấm vào là bọn tôi ra mở cửa ngay. Mắt cậu có bị cận thì………”
Bình cướp lời: “thì cũng phải nhìn thấy mờ mờ cái chuông cửa chứ. Chuẩn không!”
Hào: “Cậu thông minh đấy ngoài việc cứ thích ngồi xổm vào mồm của người khác!”
Bảo: “Tôi đến là để…………………”
Trường: “để xin vào làm fan hâm mộ của tôi đúng không?”
Bình: “fan hâm mộ cái gì. Có mà thằng hâm ngồi trên nấm mộ còn hợp lí hơn. Cậu ta đến là để khám tai cho tụi mình đấy!”
Hào: “sao lại khám tai”
Bình: “Thì đây là phòng cách âm, cậu ta mà gõ cửa thì tới bố của Ngọc Hoàng cũng chả nghe thấy được. Cậu ta muốn thử độ thính của tụi mình ý mà!”
Bảo: “Trời ơi! Tôi đến đây là để…………………thôi!” Bảo sợ mấy anh chàng này lắm rồi. Miệng thì lúc nào cũng bắn như súng liên thanh mà chả chúng câu nào cả. Định tìm Ngọc tính xổ nhưng nhìn quanh phòng chẳng thấy nên thôi.
Trước khi đi ra ngoài cửa Bảo ném lại một câu: “Cuộc đời đau khổ triền miên. Đi đâu cũng gặp lũ điên thế này!”
…………………
Quay lại với thầy HT thông thái nhưng vô cùng tê tái vì làm trái với lời của gái (gái ở đây là Ngọc ý mà, nói thế cho vần, hihi). Nhấc chiếc phone lên, HT gọi cho bà Tử Tuyết. Đầu dây bên kia chỉ nghe thấy tiếng tổng đài nói: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng BỦM”. Ông HT nghe thấy thế bèn nói: “Thưa bà, tiểu thư nhà bà muốn đuổi học em Cao Chấn Bảo nhưng tôi rất tiếc là không có một lí do nào để đuổi học em ấy cả. Ngược lại thành tích của em ấy lại rất tốt. Xin bà hiểu cho tôi!” Nói rồi ông cúp máy.
T/g: Mời các bạn đón đọc “Chương 16: Sự trả thù không hoàn hảo (4)” Mong các bạn ủng hộ nhiều nhiều.