Phần thi là phần thi viết văn, trong phần thi này, ban giám khảo đã chọn ra một phần thi xuất xắc nhất trong bài làm của cả bốn người. Đó chính là phần thi của Ngọc, cô không viết về tình yêu mà lại viết về tình cảm gia đình. Bài làm của cô như sau:
“Trong cuộc sống của mỗi chúng ta, ai ai cũng từng mắc lỗi. Tôi cũng là một nhân chứng cho điều ấy. Vẫn nhớ mãi cái lần mà tôi mắc khuyết điểm khiến bố mẹ phiền lòng. Tuy mắc lỗi là không tốt, nhưng cũng từ những lỗi lầm ấy, mỗi con người chúng ta đều rút ra ình những bài học khó quên.
Đó là năm tôi lên sáu tuổi. Trong cái tiết trời mùa thu se se lạnh, đứng ở trên tầng hai nhìn xuống đường là hình ảnh biết bao những người cha, người mẹ tấp nập đưa con đến trường. Có những người đưa con đi học bằng ô tô, xe máy, thậm chí còn có cả xe đạp và những bước chân cõng con đến trường. Nhìn thấu những hình ảnh đấy lòng tôi như thắt lại. May mắn được sinh ra trong một gia đình giầu có. Nhưng được cái này thì mất cái kia, cha mẹ tôi suốt ngày bận rộn với mớ công việc chất cao hơn núi nên chả khi nào có thời gian đưa tôi đi học hay đi chơi. Đeo cặp sách và bước xuống nhà, tôi được cô bảo mẫu đưa đến trường. Đến trước cổng trường, lòng tôi buồn rười rượi, càng nhìn thấy những hình ảnh những người cha mẹ đưa con họ đến trường tôi càng cảm thấy nghẹn ngào. Nước mắt trực trào ra nhưng tôi đã cố gắng để đưa nó vào. Tạm biệt cô bảo mẫu, tôi đi vào, cô giáo đón tôi. Lúc ấy tôi còn học mẫu giáo.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, đập vào mắt tôi là hình ảnh một vài người mẹ đứng ngoài cửa xem con mình mà không chịu về, trên môi họ còn nở một nụ cười rất tươi. Tôi cảm thấy ghen tị biết bao. Tôi không chịu nổi nữa, cầm cặp sách chạy ra ngoài, để mặc đằng sau là tiếng cô giáo gọi í ới, Tôi không thông thạo đường đi nên đi lạc mất rồi. Tôi bắt đầu chạy, va phải một người nào đó, tôi nhắm mắt lại, tưởng mình sẽ bị ngã, nhưng không, một bàn tay nào đó đã đỡ tôi dậy. Ngước mặt lên nhìn, là một bà mẹ trả đang bế đứa con chừng 2 tuổi. Tôi rối rít cảm ơn. Cô hỏi: “Bố mẹ cháu đâu? Cháu đi lạc hả?”. Tôi mỉm cười trả lời: “Vâng!”. Thế là hai cô cháu chúng tôi đi chới suốt một ngày.
Khi tôi nói cho cô biết địa chỉ nhà, cô đưa tôi về và tạm biệt. Tôi bước vào nhà thì mới hay tin bố tôi đã qua đời trong một vụ tai nạn xe trong khi đang đi tìm tôi. Tôi cảm thấy thật hối hận. Giá như tôi không bỏ đi thì điều ấy sẽ không xảy ra. Đố chính là lỗi lầm lớn nhất của tôi đói với người bố và cả người mẹ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cho đến tận bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên được cái nỗi đau mất cha. Và cả niềm vui khi biết cha mẹ rất quan tâm đến mình.”
Và thế là Ngọc đã đoạt giải. cái ngày ấy, trong con mắt một người nào đó đã không còn nghĩ Ngọc là một con người không có trái tim. Và còn rất có cảm tình với cô.