Phượng Hồng Vô Tâm - Tiếng Chuông Gió

Chương 60: Chương 60



Trốn ra khỏi trường, dân cư được phen hết hồn khi thấy một đám nam sinh hùng hổ kéo nhau đi, mặt đứa thì đằng đằng sát khí, đứa thì háo hức vì ngứa tay ngứa chân. Mà tính lại, có khi đến đây cứu người chỉ có chục đứa là thực bụng, còn lại toàn hiệu ứng số đông nên đi theo, với lại một đám không nhỏ là gan to theo xem vì hiếu kì. Nhưng kệ, càng đông càng uy hiếp tốt.
Đi theo thằng Đông chỉ, bọn tôi đến trước một khu chợ tạm, chợ tan từ sáng, giờ vắng hoe, chỉ còn mỗi mấy người đứng. Vào trong mới nhận ra mấy người đó là ba thằng bị quây, xung quanh phải đến chục thằng nữa. Thằng Hoàng thì dựa lưng vào tường, tay cầm thanh gỗ khua khoắng loạn xạ không cho bọn kia vào gần, Tôi gọi to:
– Hoàng!
Nó giật mình quay ra, thấy cả trăm thằng cứu binh đến, mừng rỡ gật đầu. Mấy thằng đầu gấu kia cũng quay ra, thấy bọn tôi đông như kiến, đứa nào đứa nấy hằm hè như sắp ăn thịt mình thì hoảng, vội nhìn quanh tìm đường bỏ chạy. Tôi nói lớn:
– Vây vào, đánh bỏ mẹ chúng nó đê!
Cả lũ reo ầm lên, kéo vào nườm nượp, giá mà tuyển bọn này đi làm diễn viên quần chúng phim dã sữ nhỉ, reo to phải biết, khí thế hừng hực, giặc nghe xong vỡ mật chết là cái chắc. Lại nói chuyện 10 thằng kia, nhìn cả lũ hơn trăm thằng, thằng thì rút cột chống ở lán chợ, thằng thì cầm mảnh ngói, ào ào kéo lên. Lúc này, tôi chỉ muốn dõng dạc hô to: “Bắt đầu công thành!” mà không dám, sợ ăn hết cả gạch ngói quân ta. Cơ mà lúc nãy nhìn giống giang hồ thế mà giờ nhìn y hệt Công thành chiến, cứ hai thằng vác một cây cột chống lán, lao thằng vào mấy thằng kia, những đứa khác thì hoặc tay không hoặc sỏi đá gì đó, ném rào rào như mưa tên. Nhưng chưa kịp bem thì có thằng chạy từ ngoài vào, kêu:
– Công An, Công An, bỏ mẹ , Công An!
Vừa nghe nhắc đến Công An, cả lũ túa chạy một mạch, chân không chạm đất, chỉ khổ 10 thằng kia, cứ chen chen lên cổng chợ để chạy thì lại bị dòng người cản bật lại, phải ra sau cùng. Cả trăm thằng chạy một hơi về trường, mặt ai nấy xanh như tàu lá chuối, vừa kênh nhau bật tường, vừa nơm nớp sợ Công An đuổi đến. Tôi trèo lên sau cùng, đếm đủ số đứa đi mới an tâm nhảy vào. Vào trường rồi, lại còn phải họp các lớp lại, thống nhất với nhau là nếu có ai hỏi thì khai thế nào, chứ khai mà không khớp thì học bạ đứa nào cũng được thêm vài vết bút đỏ, sơ yếu lí lịch được thêm cái tiền án tiền sự thì đẹp.Sau vụ đó, trường tôi im hẳn, một thời gian dài không dám ho he gì chuyện đánh đấm nữa.
*****
Hôm sau, chẳng biết đứa nào bép xép mà con An biết chuyện tôi trong hội cầm đầu cả lũ đi đánh nhau, suýt thì bị CA tóm. Lúc đèo nó về, tới trước cổng, nó nắm tay tôi kéo lại, hỏi:
– Bi! Mày lại đi đánh nhau đúng không?
– Đã đánh gì đâu! Mà tao đi giúp thằng Hoàng đấy chứ!
Nó tự nhiên nước mắt lưng tròng, run run nói:
– Mày đi thế tao không nói gì. Nhưng dù gì mày cũng phải nghĩ đến an toàn chứ. Bọn đấy đầu gấu, nhỡ chúng nó đâm ày một nhát thì sao? Hả?

Tôi ấp úng:
– Thì…tao…
Nó nói:
– Mày…mày…mày có biết tối qua nghe con Yến gọi điện, tao sợ đến thế nào không hả? Cả đêm tao không dám ngủ…tao sợ ngủ xong tỉnh dậy cũng là lúc sang đám ma mày! Mày có biết như thế sợ đến mức nào không?
Lần đầu tiên tôi thấy nó phản ứng dữ dội như vậy , thì ra nó lo lắng cho tôi đến thế, vậy mà tôi không hề biết, cứ vô tâm, bỏ ngoài tai lời nó. Bỗng tôi vòng tay, ôm con An vào lòng, nói khẽ:
– Được rồi! Đừng khóc nữa, tao vẫn đây, vẫn sống nhăn răng đây! Khóc xong bố mẹ mày thấy, lại bảo tao làm gì mày! Nín đi nào!
Nó càng khóc to thêm, úp mặt vào ngực tôi mà thổn thức khóc. Tôi vỗ vỗ vào lưng nó, dỗ dành:
– Nín này! Nín này! Trung thu tao dẫn mày đi chơi nhé, được không?
Nó sụt sịt gật gật đầu, đưa tay lên lau nước mắt xong chào tôi, lách người qua cổng đi vào nhà.Tôi bồi hồi nhìn theo bóng nó, mãi tới khi thấy đèn trên phòng nó sáng, tôi mới đi về. Suốt quãng đường về nhà cho tới lúc về tới nhà, rồi đến chiều, tôi cứ nghĩ mãi: Chẳng lẽ với con An, tôi quan trọng vậy sao? Trước giờ, chưa một lần nào tôi thấy nó phản ứng như thế cả. Cả buổi đêm, không hiểu sao tôi không tài nào chợp mắt nổi, hễ nhắm mặt lại là lại thấy hình ảnh nó khóc lúc sáng, trông cứ tồi tội, đáng thương thế nào vậy. Mà khốn thay, đứa khiến nó khóc lại là tôi. Tôi đã hứa là không để nó khóc bao giờ, bảo vệ nó mãi mãi, nhưng không biết bao lần tôi để nó phải khóc rồi.
Gần sáng tôi mới ngủ được chút xong đã dậy luôn, hôm nay là dạ hội rồi, sẽ lắm việc đây. Cả sáng đến trường, tôi chạy như đèn cù, buổi trưa cũng không kịp về nhà, phải ngồi ăn luôn ở cantin. Trường chơi ác thật, toàn dồn việc cho học sinh làm, kêu là “Rèn luyện cho các em tính tự lập, biết xử lý những công việc tập thể, blah…blah…”. May mà đến 5h chiều cũng vừa xong, kịp thời gian cho các lớp bày gian hàng. Từ lúc này là tôi được tự do, chạy vội về nhà tắm rửa thay quần áo xong sang đón con An. Đang ngồi ở cầu thang đi giày thì bố tôi gọi vào, tôi ngơ ngác:
– Gì thế ạ!
Bố cười, đưa tôi chùm chìa khóa:
– Này! Hôm nay cho thằng cả đi xe máy trên này. Ai đời đi đón bạn gái lại mặc ple đi xe đạp không.
Tôi mừng húm, hỏi:

– Hế hế! Bố đúng là super dad! À mà lấy cái nào hả bố?
Bố cười khà khả, vẩy vẩy tay:
– Cho mày thích chọn cái nào thì chọn! Này, mà cấm có ngó sang ô tô nhé. Không lại vỉa chết cả con nhà người ta. Thôi đi nhanh lên, không được để gái nó chờ! Nhanh thằng này!
Tôi hí hửng mở nhà để xe, đàng hoàng dắt cái Dylan ra, đi oai như cóc. Đúng là khâm phục bố thật, tay trắng mà dựng được cơ nghiệp thế này. Giờ mình con một là sướng nhất, hí hí! Suốt từ nhà tôi cho đến nhà con An, đi đường bao người nhìn theo mình, sướng phải biết, mà nhất là họ nhìn theo không phải vì mình bị bôi son tô mặt hay quên kéo khóa quần, mà vì mình oách xà lách. Đứng dưới cổng nhà con An, tôi bấm chuông gọi, lát sau thấy nó xuống. Uầy, hôm nay đẹp thế chứ, môi phớt hồng, mắt kẻ nhẹ long lanh, áo plull ôm sát thân hình, quần jean kín đáo. Thấy tôi nhìn không chớp mắt, nó nhoẻn miệng cười khoe lúm đồng tiền, nhéo phát vào mũi tôi:
– Ê! Thằng biến thái, nhìn gì mà nhìn! Đi nhanh lên kìa.
Nghe nó giục, tôi mới giật mình, vội chào hai bác, đèo nó đến trường. Đi được nửa đường, nó đột nhiên kéo áo tôi, nói:
– Chết rồi! Mày không nói trước mày mặc ple, giờ tao mặc thế này, nhìn chẳng hợp nhau tý nào cả. Quay lại cho tao về thay quần áo.
Tôi nói:
– Kệ mà, có sao đâu!
– Nhìn cọc cạch lắm, mày mặc ple lịch sự, tự nhiên đi cạnh tao mặc thế này.
– Nhưng mà tao thích thế, cứ để nguyên vậy đi.
Nó hỏi lại:
– Thật hả!

Tôi ấp úng:
– Thật.
Con An bẽn lẽn, cười hì hì, khẽ vòng tay ra trước, ôm nhẹ vào cạnh eo tôi. Giây phút ấy, cảm giác ấy, tôi chỉ muốn kéo dài mãi. Bỗng nhiên nó thỏ thẻ vào tai tôi:
– Bi ngố này!
– Sao?
– Mày ngố lắm!
Nói xong, nó dựa đầu vào vai tôi, hát í a. Tôi mỉm cười chạy xe tiếp, cảm nhận rõ hơi ấm từ nó đang thấm dần vào trái tim tôi, hóa ra, nung chảy sắt không chỉ có lửa nhỉ. Lại một lần nữa, tim tôi đập loạn nhịp.
Đến trường, thấy tôi với con An cưỡi Dylan lao thằng vào nhà xe, bọn cùng lớp ồ à cả lên, trầm trồ như người tối cổ lần đầu thấy lửa. Quái thật, bọn này nhà không thiếu xe, Dylan đúng là nổi thật, nhưng đâu đến mức ấy. Vừa vào nhà xe, đã thấy thằng Quang ngơ đang đứng khệnh khạng, đi cạnh là một con bé nào đó, chắc là em xinh xinh của nó ở lớp học thêm. Nhìn thằng Quang đeo băng đỏ, mắt trầm ngâm dõi khắp sân trường, oai như thủ tướng, xem ra cái băng Tổ trưởng An ninh hợp với nó hơn là với tôi. Hai thằng đi lướt qua nhau, thằng Quang nháy mắt ra hiệu kế hoạch thành công mỹ mãn, tôi thì bơ, xem như không quen biết chứ nếu con bé kia mà biết tôi chơi với thằng Quang, rồi dò ra công việc của tôi ở trường thì kiểu gì nó chẳng đoán ra anh ngơ xỏ nó.
Buổi dạ hội cũng không có gì mới ngoài múa lân với màn thi mâm cỗ Trung thu của các lớp. Tôi và con An đi lăng quăng khắp sân, mệt lại ra ghế đá ngồi nghỉ. Nó hồn nhiên tròn xoe mắt nhìn mọi người đi lại trong sân trường. Tôi cứ chốc chốc lại nhích dần vào cạnh nó, tay rón rén chạm nhẹ vào bàn tay búp măng bé xíu kia. Thấy nó không có phản ứng gì, tôi mới dám nắm hờ lấy tay nó. Bàn tay mềm mại, nhỏ nhắn, nằm gọn trong bàn tay tôi. Lúc lâu, tôi ngập ngừng nói:
– An này!
Nó nhìn tôi, hỏi:
– Gìii thếếế?
Tôi ngắc ngứ:
– Mày thích ai bao giờ chưa?
Nó gật gật đầu. Tôi lại hỏi:
– Thế cảm giác ấy thế nào

Nó nói:
– Khó nói lắm. Kiểu như mày làm gì cũng nhớ người đó, nghĩ về người đó là lòng mày xốn xang. Mỗi khi được ở bên người mà mày thích ý, cảm giác tuyệt lắm.
– Là sao?
– Với mỗi người lại khác thì phải. Với tao thì là an toàn, êm đềm. Ở cạnh người ấy, tao được làm trẻ con, có cảm giác an toàn, nếu như có nguy hiểm gì, người đó sẽ bảo vệ tao. Tao không sợ gì cả!
Tôi đáp:
– Vậy à? Thế bây giờ mày có thích ai không?
Nó im lặng không nói gì. Tôi nắm tay nó chặt hơn, ngập ngừng nói:
– An này! A…Anh…
Nó đột nhiên quay sang, ngơ ngác nhìn tôi. Tôi luống cuống:
– Anh…anh Bun nhà mày có đĩa Diablo không?
Nó cáu kỉnh đáp:
– Không biết! Mày đi mà hỏi lão ý!
Tôi thở dài, lát sau, hai đứa đi về. Trước lúc vào nhà, đột nhiên con An ôm ngang lưng tôi từ đằng sau, úp mặt vào lưng tôi, nói:
– Bi ngố! Đi đường cẩn thận nhé, Búp Bông về này!
Tôi mỉm cười, có lẽ thế này lại tốt hơn chăng?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.