“Pheromone của hai người đã ảnh hưởng cả khu vực này, độ nồng đậm trên bảy mươi phần trăm, đạt đến tình trạng báo động đỏ.
Nếu còn không thu về, nhất định sẽ đánh động những thiết bị cảm ứng độ nguy hiểm trong trường, đội kỷ luật sẽ kéo tới.”
Hạ Mễ Chúc bình tĩnh nhắc nhở Giang Minh.
Giang Minh ánh mắt âm u nhìn Hạ Mễ Chúc có chừng ba giây, nhưng sau đó hắn vẫn là thu về pheromone của mình.
Hắn vừa rút đi Giang Tấn đã không nhịn được thở ra một hơi.
Trong lòng hắn thầm nói người này giấu thật sau, cấp bậc Alpha rõ ràng cao hơn hắn.
Giang Tấn là cấp B-, người này nhất định là cấp A+.
Giang Tấn trừ nghĩ như vậy, hắn không có cảm thấy mất mặt vì bản thân thua kém.
Nhưng chuyện hôm nay nhắc nhở hắn một điều, sau này nhất định không thể gặp riêng Giang Minh.
Hắn tuy một thân một mình nhưng không có ngu ngốc.
Đã biết đánh không lại còn tạo cơ hội cho đối phương, hắn cảm thấy mình vẫn còn rất thông minh.
“Đi thôi.”
Hạ Mễ Chúc tuy không ngửi được mùi pheromone nhưng cậu có thể cảm giác được không khí phừng phừng ở nơi này đã biến mất rồi.
Cũng không phải muốn đánh nhau, không cần thiết ở lại nơi này nữa nên cậu dẫn đầu rời đi khoảng sân nhỏ vắng vẻ này.
Giang Tấn không có nhìn Giang Minh mà đi theo Hạ Mễ Chúc rời khỏi nơi này, mặc cho người kia nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn.
Có một khắc Giang Tấn nghĩ anh ta sẽ không nhịn được mà xông lên lần nữa à.
“Cậu đến bao giờ?”
Giang Tấn rời đi cùng Hạ Mễ Chúc có một đoạn đã không nhịn được hỏi cậu.
“Đến lúc cậu mắng chửi với anh ta.”
Hạ Mễ Chúc nhún vai nói.
Rồi cậu lại hỏi: “Hiện tại cậu tính làm sao?”
Giang Tấn nghe hiểu nhưng biểu tình không có quá nhiều rối rắm.
“Dù sao cậu đã nói đó, nơi này là trường học.
Chỉ cần tôi còn ở trong trường đi học, anh ta và cả Giang gia phía bên kia biên giới đều không thể làm gì tôi.
Sau này tôi tránh xa anh ra là được rồi.”
Hôm nay hắn chọc trúng chỗ đau của Giang Minh, sợ rằng sau đó không có dễ nói chuyện nữa đâu.
Mà chuyện nên nói cũng đã nói rồi, Giang gia cùng với người kia rõ ràng không hề muốn buông tha cho hắn, đứa con rơi này.
Giang Tấn không có khả năng mặc người bài bố.
Nếu đã vậy thì không cần thiết dây dưa nữa.
Cùng lắm hắn xem người kia như vô hình mà thôi.
“Mà cậu đến tìm tôi có chuyện gì sao?”
Hắn nhớ ra, nhìn cậu hỏi.
“Gọi cậu đi ăn trưa.”
Vừa tập xong quay qua đã không thấy Giang Tấn, nếu không phải có bạn học chỉ đường, Hạ Mễ Chúc chưa chắc tìm được hai người Giang gia.
Giang Tấn gật đầu, nhưng rồi hắn vẫn nghĩ Hạ Mễ Chúc nhất định có chuyện muốn nói với hắn nên mới đi tìm.
Quả nhiên sau đó hắn nghe người bên cạnh nói: “Tính hỏi cậu có muốn tham dự tiệc sinh nhật của bảo bối nhỏ không.”
Sinh nhật của tiểu Mễ Thụy kia?
Giang Tấn vừa nghe, tất cả suy nghĩ không liên quan đến Hạ Mễ Thụy đều bị hắn vứt ra sau đầu.
“Tôi tới được hả!?”
Giang Tấn không che giấu được vui vẻ hỏi lại.
“Được mà.”
Hạ Mễ Chúc biết tại sao hắn hỏi vậy, cậu lại nói: “Không chỉ có mình cậu đâu.”
Giang Tấn hiểu ra.
Mà cho dù có được mời nhưng không còn ai khác, chưa chắc Giang Tấn dám đi đâu.
Giờ thì tốt rồi, hắn sẽ không cảm thấy mình dư thừa nữa.1
“Bao giờ thế?”
“Tối ngày mai.”
Hạ Mễ Chúc đáp, lại hỏi: “Cậu không bận gì chứ?”
Cậu đã nghĩ Giang Tấn sẽ không có gì không rảnh nên đến gần sát ngày cậu mới nói.
“Tôi gì bận cái gì chứ.”
Quả nhiên nghe hắn nói vậy.
“Nhưng mà không kịp chuẩn bị lễ vật cho tiểu Mễ Thụy được rồi.”
Giang Tấn ảo não.
“Không cần đâu mà.”
Hạ Mễ Chúc chính là sợ hắn muốn mua quà cho đứa nhỏ mới để đến hiện tại mới nói.
Giang Tấn cũng không dễ dàng gì.
Mà chưa kể khu này xa, gần như biệt lập, muốn đi ra ngoài, đến thị trấn kế bên lại không dễ dàng chút nào cả.
Bọn họ lại học suốt ngày, thật sự không có thời gian rãnh rỗi.
…
Nhưng Hạ Mễ Chúc tính thì tính vậy, nghĩ thì nghĩ vậy, đến lúc thấy Giang Tấn cầm quà đến, cậu vẫn là chịu thua.
“Cái này là tôi tự làm đấy…!Không biết có hợp ý tiểu Mễ Thụy không nữa.”
Giang Tấn hơi ngại ngùng gãi gãi đầu vừa đưa con hổ vằn bằng gỗ mà hắn dành một đêm để làm, lại dùng thời gian buổi trưa hôm nay để trải truốt lại cho đứa nhỏ trong ngực Hạ Mễ Chúc.
“Hổ! Hổ!”
Tiểu Mễ Thụy vừa nhìn thấy hổ đã hô lên, hai tay nhỏ ôm chặt cứng món đồ chơi bằng gỗ Giang Tấn đưa.
“Cảm ơn chú đi bảo bối.”
Hạ Mễ Chúc chỉ biết cười chứ không thể nói gì cả.
Cậu hiểu đứa nhỏ này thích cỡ nào mà.
“Xia xia! Hổ!”
Hạ Mễ Thụy ngọt ngào cười lộ mấy cái răng nhỏ, hai cánh tay ngắn ngủn bắt chéo không tới chốn, há miệng nhỏ nói ngọng nói nghịu với Giang Tấn.
“Ai ui…”
Giang Tấn bị nó manh, một bộ muốn ôm tim ngất đi.
“Ai da, có người dành trước tôi tặng lễ vật cho tiểu Mễ Thụy rồi à?”
Lúc này ở ngoài cửa phòng riêng trong căn-tin quân khu, nơi họ dùng để tổ chức bữa tiệc nhỏ hôm nay cho Hạ Mễ Thụy, Vệ Kiêu người chưa thấy nhưng tiếng đã đến trước rồi.
Vệ Kiêu vào cửa, trong tay không ngoại lệ cũng là có quà.
“Vệ tướng!”
Giang Tấn thấy hắn thì lập tức làm lễ chào hỏi.
Ai cũng biết Vệ Kiêu là bạn thân của Lộ tướng, bữa tiệc này có hắn một chút cũng không lạ.
“Cái này là ngươi làm?”
Vệ Kiêu gật đầu, nữa đánh giá con hổ trên tay tiểu Mễ Thụy, ánh mắt rất chi là hứng thú.
“Hổ! Con!”
Không biết có phải hành vi của hắn quá mức hay không mà khiến đứa nhỏ hiểu lầm hắn muốn lấy hổ của nó, khí lực mười phần mà hô lên khẳng định chủ quyền.
Vệ Kiêu bị nó làm cho ngẩn ra.
Mấy người còn lại thì không nhịn được cười.
“Chú cũng không có lấy của con mà.”
Hắn sờ sờ cái mũi, đôi mắt hồ ly kia còn vương chút bối rối.
Sau đó hắn vì chữa cháy cho mình mà đưa món quà trên tay ra: “Đây này! Đều là của con!”
Đồ hắn cất trong hộp, Hạ Mễ Thụy không nhìn thấy được.
Chưa nói hứng thú của nó đều tập trung trên người món đồ chơi vừa nhận được, cực kỳ hợp tâm ý nó nên lễ vật của Vệ Kiêu cứ vậy mà bị vắng vẻ.
Vệ Kiêu nhìn đứa nhỏ vùi đầu vào cổ ba của nó, ôm khư khư con hổ bằng gỗ, một chút đều không để ý quà của hắn, trong lòng đau khổ siết bao.
“Ha ha!”
Kết quả rước lấy một đám tiếng cười vui vẻ.
“Không được! Năm sau tôi phải tranh thủ đến sớm hơn.”
Vệ Kiêu ai oán liếc nhìn Giang Tấn đang đứng bên cạnh.
Giang Tấn bị hắn nhìn đến khó xử, chỉ là trong lòng vẫn có đắc ý vì được tranh hào quang với Vệ tướng.
Vệ Kiêu nhìn thấy chút biểu tình nhỏ này của hắn, trong mắt lóe lên ánh sáng khó hiểu.1
Một khúc nhạc đệm trợ hứng đầu bữa tiệc, lại thêm một lúc, khi mà Mạc Thanh cũng đã đến, bữa tiệc có thể bắt đầu được rồi.
Nồi lẩu tứ quý được mang lên, bốc khói nghi ngút giữa bàn tiệc.
Những món ăn do đầu bếp ở căn-tin quân khu đặc biệt chuẩn bị, so với những món ăn của quân nhân tại lầu dưới thì tinh xảo hơn nhiều.
Hạ Mễ Thụy một năm tuổi cứng cáp có thừa, tự mình ngồi trên ghế chuyên dụng của nó, phía trước đặt một chiếc bánh kem to có cắm những ngọn nến nhỏ.
Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ thu hút lại sự quan tâm của đứa nhỏ này rồi..