Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn Vợ! Em Đừng Hòng!

Chương 107: 107: Đến Rồi Đế Đô



“Nó hiện tại sống rất tốt.”
Nguyên Dực không có ăn dáng vẻ này của bà ta.
Lý Nhã thấy không có chuyển cơ, càng không mò được manh mối gì thì không lại nói nữa mà nhắc đến chuyện khác.
“Nếu ngài đã nói vậy thì ta cũng không lo lắng nữa.

Lần này ta đến còn muốn nói, hai đứa nhỏ đã lớn rồi, cũng nên tìm bạn đời thôi.”
Bà ta cười nói, thái độ chân thành hơn rất nhiều.

Nguyên Dực nhìn trong mắt hiểu trong lòng chứ ngoài mặt không có biểu tình gì cả.

Nghe bà nhắc thì ông cũng thuận theo mà nói: “Đúng là nên chọn rồi.

Chúng có nói đã để ý ai rồi không?”
“Để ý thì có, nhưng quan trọng là phải phù hợp với thân phận mới được.”
Lý Nhã cảm thấy mình chẳng có nói sai gì khi nhắc đến thân phận của con dâu tương lai.

Bà ta cho rằng Nguyên Dực cũng sẽ có chung suy nghĩ với bà.

Bộ mặt hoàng thất đương nhiên quan trọng rồi.
“Có một người thân phận và cả cấp bậc đều không thể chê vào đâu được, nhưng có vẻ cả hai chúng nó đều thích.

Thế nên ta định để cho chúng nó tự mình theo đuổi.”
Nguyên Dực vừa nghe đã biết bà ta đang nói tới ai.
Nhưng ông làm như không biết mà tiếp lời: “Yêu thích của đám trẻ thì cứ để chúng tự cố gắng.

Chỉ cần thân phận không quá kém, chúng nó thích thì cứ để chúng nó theo đuổi, phu nhân cũng đừng nhúng tay quá nhiều.”
“Bệ hạ yên tâm, chúng nó dù sao cũng là con ta mà, ta đương nhiên muốn chúng nó tốt.”
Lý Nhã thấy ông không dò hỏi cũng chẳng phản đối, tâm tình tự nhiên tốt hơn, nụ cười cũng chân thật hơn rất nhiều.
Tiễn Lý Nhã đi, Nguyên Dực ngồi trầm ngâm một lúc lâu.
Thật lòng mà nói ông chưa từng cảm thấy Khúc Ninh phù hợp với Lộ Nguyên Hầu.

Nhưng một Omega cấp S thật sự là khó cầu, nếu hắn thích, ông nhất định sẽ tác thành.

Dù sao giữa AO, chỉ cần không ghét cay ghét đắng nhau, bởi vì pheromone họ cũng sẽ ở chung với nhau được thôi.

Hiện tại Lộ Nguyên Hầu đã biểu hiện không thích, ông không thể đơn giản mà để cho hai đứa con khác dễ dàng có được người.

Ít nhất trước khi ông xác định được lợi và hại trong chuyện này, hai đứa con trai kia của ông nhất định không thể nắm được người đến tay.
May mắn là có vẻ Omega kia vẫn chưa từ bỏ Lộ Nguyên Hầu, hai đứa con trai kia sẽ không dễ dàng có được người.

Trừ khi chúng dùng thủ đoạn khác để có được.
Quan trọng nhất là ông chưa rõ ý đồ của Hạ quốc khi để Omega kia đến đây.

Mới đầu khi ông thấy đối phương nhắm vào Lộ Nguyên Hầu, ông đã có một chút ý nghĩ cho chuyện này rồi.

Nhưng có rất nhiều lợi ích không hề cố định mà dựa vào tình huống để quyết định.

Nếu Hạ quốc muốn kết thân với Tây quốc, họ có nói rõ cũng không phải là điều gì khó.

Nhưng họ lại âm thầm làm, việc này khiến cho Nguyên Dực phải suy nghĩ lại động cơ của họ.

Lộ Nguyên Hầu nhìn hai đứa nhỏ bên người, nhìn họ ngủ đến thơm ngọt, hắn thật sự không đành lòng đánh thức.
Nhưng Hạ Mễ Chúc đã có thói quen, vẫn là tỉnh lại được dù cậu còn muốn ngủ nữa.
Khi Lộ Nguyên Hầu động thân được vài phút là cậu đã tỉnh lại rồi.
“Tiên sinh…”
Tiểu Beta nhỏ gọi, bộ dáng lúc mới tỉnh lại thật sự là ngốc nghếch.

So với đứa nhỏ bên cạnh một chút cũng không kém độ manh.
“Ừm.”
Lộ Nguyên Hầu vuốt lọn tóc rủ trên trán cậu qua một bên, đặt lên đó một nụ hôn ôn nhu, trầm giọng đáp lại.
Mặt tiểu Beta y như rằng sẽ đỏ lên, đôi mắt có phần trốn tránh không dám nhìn hắn.
“Nên dậy rồi ạ?”
Cậu bối rối động đậy thân mình muốn ngồi dậy.
Lộ Nguyên Hầu gật đầu, còn không quên đỡ cậu lên.
Hai người qua loa sửa soạn một chút, sau đó Lộ Nguyên Hầu một tay xách vali, một tay mang đứa nhỏ Mễ Thụy vẫn còn ngáy o o lên xe.
Tiểu binh lái xe là người đã chăm sóc Hạ Mễ Thụy ở bệnh viện, gọi là Tiểu Bình.

Tay lái vững không nói, còn rất chiếu cố cho đứa nhỏ đang ngủ mà chạy được chậm.
Dù sao Lộ Nguyên Hầu sẽ không tham gia buổi tế lễ sáng, thế nên không cần gấp làm gì.

Từ đây đến đế đô bên cạnh chỉ cần ba tiếng đi đường.

Tuy nói là chiếu cố đứa nhỏ nhưng Hạ Mễ Thụy xe chạy được một chút đã tỉnh lại rồi.
Tiểu Bình dừng lại tại một quán ăn, để cho một nhà ba người ăn sáng trước rồi mới tiếp tục lên đường.
Họ sẽ đến được đế đô trước chín giờ nên không cần gấp.
Hạ Mễ Thụy ăn no ngủ kỹ, tinh lực dồi dào mà ê a suốt quãng đường còn lại của họ.
Tám giờ ba mươi lăm, xe dừng ở một ngôi biệt thự hai tầng, không lớn nhưng xinh đẹp, còn có cả sân vườn.
Đế đô lộng lẫy, nơi này nằm ở rìa bên ngoài lại không mất xa hoa nhưng được cái yên tỉnh.
Đường Liêm nghe tiếng xe đã khoác áo đi ra.
Đúng vậy, đây là nhà của hắn.
Mọi năm Lộ Nguyên Hầu sẽ ở khách sạn chứ không ở đây.

Hắn thân là trung tướng nhưng lại không có nhà tại đế đô.

Người không biết thân phận thật sự của hắn thì không hiểu, người biết lại càng không hiểu.

Tựa như Đường Liêm.
Mà thật ra Lộ Nguyên Hầu không phải không có nhà, hắn cũng có, chỉ là không có ở đế đô.

Lắm lúc Đường Liêm nghĩ hắn là không muốn ở đế đô một chút nào hết mới như vậy.

Một năm không tới ba lần hắn đến đế đô.

Cũng vì thế mà Đường Liêm cảm thấy hắn không hề muốn cái ghế kia chút nào hết.
Lần này mang theo gia đình, Lộ tướng không muốn bạn đời cùng đứa nhỏ của mình chịu khổ nên mới đến nhà Đường Liêm ở tạm.
Đường Liêm đương nhiên không có dị nghị gì rồi.
Trước khi Lộ Nguyên Hầu đến hắn còn đặc biệt dọn dẹp lại toàn bộ, cốt là để chào đón Lộ tướng đó chứ.
“Đại gia, phu nhân, hai người đến rồi.”
Đường Liêm cười nói.
Lộ Nguyên Hầu gật đầu, vỗ vai tiểu Beta rồi giới thiệu với cậu: “Đường Liêm.”
“Chào anh.”
Hạ Mễ Chúc trong lòng còn đang lăn tăn hai chữ “đại gia” người kia gọi, ngoài mặt cậu cười ngại ngùng chào hỏi hắn.
“Không ngờ một lần được chào đón ngài lại là đón được một nhà ba người.

Cho dù là lão gia cũng phải ghen tỵ với tôi đó.”
Đường Liêm ngã ngớn quen, cũng chẳng sợ Lộ Nguyên Hầu mặt than, rất có ý tứ mà nói.

Đương hắn nhớ ra họ đã đi đường mệt mỏi rồi, lập tức nói: “Phu nhân mau vào nhà đi thôi.”
Nói xong hắn quay đầu đi trước dẫn đường.
Tiểu Bình ở phía sau xách vali cho Lộ tướng.
Hạ Mễ Chúc được người nắm tay kéo vào, vừa nghĩ lão gia chắc là nói gia gia của tiểu Mễ Thụy, cha của Lộ tướng.

Mà theo cách nói chuyện của Đường Liêm, Lộ tướng rất không thân cận với người nhà.

Còn gọi đại gia, nói vậy Lộ tướng là lớn nhất, bên dưới vẫn còn nhị tam tứ…
Quan trọng là cách gọi này rất mới lạ, còn có phong cách xã hội đen nữa.

Hạ Mễ Chúc ở trong lòng bổ não, có khi nào do thân thế không được trong sáng nên Lộ tướng mới giấu đi hay không.

Mà bởi những nguyên nhân này nên Lộ tướng mới không nói cho cậu biết từ đầu.

Nhưng hiện tại nói cho cậu là vì cái gì, Hạ Mễ Chúc vẫn chưa hiểu rõ.
Cậu có trực giác rằng rất nhanh thôi cậu sẽ biết nguyên nhân.
Trải qua lần cãi nhau kia, Hạ Mễ Chúc tâm tình đã thả lỏng hơn nhiều.

Cậu không thể chỉ vì một số chuyện không được như ý mà khiến cho bản thân khổ sở, còn khiến cho Lộ tướng khó chịu.
Lộ tướng rõ ràng không hề có vẻ gì là chột dạ, mọi lời ngài ấy nói đều không cảm xúc, rất thản nhiên mà cho cậu biết, không sợ cậu chất vấn chút nào.

Dựa vào thái độ cùng cách làm người của ngài ấy, cậu vẫn nên nhiều tin tưởng thì hơn..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.