Hạ Mễ Chúc vốn dĩ không có buồn ngủ, vậy mà nằm một chút với đứa nhỏ thôi cậu đã ngủ mất từ lúc nào.
Lộ Nguyên Hầu trở về nhìn thấy đứa nhỏ thì nằm bên cạnh ba ba nó ê a gì đó không hiểu, đứa lớn lại ngủ mất tiêu thì ý cười hiện lên trong đáy mắt.
“Cha!..”
“Suỵt!”
Lộ Nguyên Hầu đưa tay lên môi, chặn lại tiếng gọi trung khí mười phần của đứa nhỏ.
Tiểu Mễ Thụy khựng lại âm thanh non nớt, đôi mắt mở to tròn xoe nhìn hắn, tựa như đang suy nghĩ lý do hắn không cho nó kêu.
Sau đó dưới ánh mắt của Lộ Nguyên Hầu, đứa nhỏ như bừng tỉnh quay đầu nhìn ba ba nó đang ngủ bên cạnh, lúc này mới chân ngắn tay ngắn bò đến cạnh rào chắn.
Lộ Nguyên Hầu đợi cho nó dùng sức mình bám vào rào đứng lên, vươn tay với hắn rồi mới chịu bế lấy nó.
Lộ Nguyên Hầu nhìn tiểu Beta dù đang ngủ vẫn hai tay ôm hờ lấy bụng nhỏ một cái, lúc này mới bế đứa nhỏ trên tay đi ra ngoài.
Đứa nhỏ rõ ràng là đói nên mới không có theo ba ba nó ngủ.
Lộ Nguyên Hầu bế nó ra sảnh tiệc tìm đồ ăn.
Nhưng hắn đã quá lạc quan rồi.
Nơi này dù có thật nhiều thức ăn nhưng không có đồ ăn cho đứa nhỏ.
Ở lúc này Đường Liêm từ xa đi tới, trên tay bưng một chén cháo còn đang vương hơi nóng.
“Tôi đã nghĩ ngài nhất định cần nên đã đi chuẩn bị rồi.”
Đường Liêm cười nói.
Lộ Nguyên Hầu gật đầu, mang theo tiểu Mễ Thụy cùng chén cháo đi đến chiếc ghế sofa gần đó, đặt chén cháo lên bàn thấp bên cạnh tay ghế rồi ngồi xuống.
Hắn một tay đỡ đứa nhỏ ngồi trên đùi, một tay khuấy đảo cháo trong chén cho nó nguội bớt đi.
Tiểu Mễ Thụy ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn, không nói tiếng nào nhưng đôi mắt tròn xoe thừa hưởng từ ba ba nó lại nhìn chằm chằm vào chén cháo, biểu tình kia thật sự rất đáng yêu.
Nhìn vào là biết nó đói lắm rồi, thế mà lại không quấy không nháo, chọc người yêu thích.
Chỉ là không ai dám đến gần nó để trao đổi tình cảm cả.
Omega bởi vì chuyện Khúc Ninh mà không dám tới, Alpha thì càng không có khả năng.
Lại thêm một Lộ tướng mặt than lạnh lùng, trừ Đường Liêm, năm mét xung quanh Lộ tướng không có một bóng người.
Thời điểm đêm xuống, nơi sảnh tiệc có vẻ náo nhiệt hơn.
Người người chụm lại tán gẫu với nhau.
Kẻ thì bắt cặp, ở trong tiếng nhạc du dương mà cùng nhau nhảy một điệu.
Không khí không thể nói là không tốt.
Không phải ai cũng suốt ngày nhìn chằm chằm vào Lộ Nguyên Hầu.
Sau chuyện hồi chiều, hai vị hoàng tử Nguyên Nhạc, Nguyên Thịnh lại không có vẻ muốn mặt nặng mày nhẹ với Lộ Nguyên Hầu.
Không biết là do thức thời hay là mãi lo tán tỉnh Omega cấp S nên không có thời gian hay không.
Đường Liêm ngồi bên cạnh Lộ Nguyên Hầu, nhìn hai người họ vây quanh Khúc Ninh, mặt cho người sau một bộ lạnh lùng cũng vẫn ra sức nổ lực thì cười cười, nói: “Ngài nghĩ ai sẽ là người giành được người đẹp về tay?”
Thật tình mà nói, nếu Hạ quốc có ý nghĩ muốn kết thông gia với Tây quốc, hai người Nhạc – Thịnh là sự lựa chọn khá tốt.
Thân phận vừa đẹp, xứng đôi vừa lứa.
Khúc Ninh chẳng hề thiệt thòi chút nào.
So với việc bám dính lấy một người đã có bạn đời như Lộ Nguyên Hầu để rồi về làm vợ bé thì vẫn là hơn chứ.
Nhưng hiển nhiên Khúc Ninh kia không có nghĩ như vậy.
Đường Liêm biết cậu ta cho rằng mình có thể đè Hạ Mễ Chúc xuống để ngồi lên vị trí kia nên mới không từ bỏ.
Nghe thì cũng có vẻ rất là hợp lý.
Dù sao Omega cấp S còn là hoàng tử của một nước đi làm vợ bé cho người khác, nói sao đều không có khả năng.
Nếu Khúc Ninh thật sự đạt đến yêu thích của Lộ Nguyên Hầu thì với thân phận của cậu ta, thật sự có thể đạp Hạ Mễ Chúc – Vị chánh thất phu nhân này xuống để ngồi lên.
Lộ Nguyên Hầu tay vững vàng đút cháo vào miệng nhỏ đang há ra thật to của đứa con, không có giống như Đường Liêm đang nghĩ hắn sẽ không trả lời mà nói: “Không ai cả.”
So với việc Lộ Nguyên Hầu lên tiếng đáp lại, lời này còn khiến Đường Liêm giật mình hơn.
“Sao lại vậy? Dưới khả năng của hai người họ, còn có sự thúc đẩy của Vương Hậu, kiểu gì cũng phải có một người đạt được chứ?”
Ý chính là họ nhất định sẽ dùng thủ đoạn không đẹp, đánh dấu Omega kia.
Như vậy dù Khúc Ninh có không muốn cũng phải muốn.
Điều này nghe có vẻ bỉ ổi nhưng thật chất nó là như vậy.
Lộ Nguyên Hầu lần này lại không trả lời hắn.
Đường Liêm nhìn đại gia của mình một lúc lâu, cuối cùng cũng phải nhận mệnh rằng hắn sẽ không lại trả lời mình nữa.
Đường Liêm vừa bâng quơ nghĩ ngợi lung tung vừa nhìn đến chỗ đám người Khúc Ninh.
Diêm Tố Nhữ tay cầm ly sâm banh đứng ở cách đó không xa, ánh mắt như có như không hướng về phía Lộ Nguyên Hầu.
Nhìn thì có vẻ cô ta vẫn bị chúng bạn xa lánh, thực ra bản thân Diêm Tố Nhữ không hề muốn hạ mặt xã giao với ai vào lúc này cả.
Cô ta còn đang đợi một thời cơ, nào có rảnh đi đối phó một đám người rõ ràng trong lòng khinh thường cô ta ngu dốt, ngoài mặt lại cười cười nói nói kia chứ.
Hiện tại Diêm Tố Nhữ chỉ nghĩ muốn thực hiện kế hoạch mà cô ta và Khúc Ninh đã bàn với nhau thôi.
Họ chỉ có một cơ hội là đêm nay, nếu vẫn không thực hiện được, đợi Lộ Nguyên Hầu trở về quân khu, muốn làm cái gì đều rất khó.
Mà dùng thủ đoạn bình thường, không biết năm nào tháng nào Khúc Ninh mới có thể bắt lấy người.
Như vậy không phải việc trả thù của cô ta sẽ bị ngâm nước vô thời hạn sao?
Đương lúc Diễm Tố Nhữ đang suy nghĩ, Khúc Ninh bên kia cũng sắp chịu hết nổi hai kẻ đeo bám thì một cung nhân đi đến chỗ của Lộ Nguyên Hầu.
“Lộ tướng.”
Cung nhân nghiêm chỉnh chào hỏi Lộ Nguyên Hầu xong mới nói: “Bệ hạ quý mến tiểu thiếu gia, muốn tiểu thiếu gia đến tẩm điện của bệ hạ chơi một chút, đúng giờ sẽ đưa về.”
Cung nhân nói được thản nhiên, không có chút suy nghĩ lời của mình có gì không đúng.
Thật sự thì người xung quanh cũng cho rằng như vậy.
Có điều hai người Đường Liêm và Lộ Nguyên Hầu vừa nghe đã thấy quá sai, người sau càng là híp lại mắt phượng thâm trầm nhìn cung nhân kia.
Cung nhân bị hắn nhìn thì rõ ràng run sợ, nhưng cô ta không có biểu lộ sự chột dạ nào lại khiến cho Đường Liêm nghi hoặc.
Hắn nhìn Lộ Nguyên Hầu bên cạnh vẫn im lặng chưa nói gì.
Cung nhân kia cũng nhìn Lộ tướng của chúng ta khó hiểu.
Chỉ là cô ta nghĩ Lộ tướng không muốn để đứa bé đi thôi.
Dù sao nơi này cũng là cung điện, tuy không đến nổi gần vua như gần cọp nhưng không tránh khỏi việc huyết mạch không giống mà không được chiếu cố chu toàn.
Người xung quanh có vẻ cũng nghĩ như vậy.
Đương lúc này Lộ Nguyên Hầu lại đứng lên.
“Đi thôi.”
Hắn nói, vừa nhấc chân rời đi trước.
Cung nhân phải tầm vài giây sau mới hiểu được ý tứ, cô ta không có dị nghị gì khi Lộ tướng muốn tự mình đưa đứa bé đi mà bước dài đuổi theo, ở phía trước dẫn đường.
Hành vi tự nhiên của cô ta càng thêm khiến Đường Liêm nghi hoặc.
Hắn cúi đầu nghĩ ngợi một chút, sau đó cũng đứng lên đi theo.
Diêm Tố Nhữ nhìn ba người họ rời đi, trong lòng xoay chuyển, giây tiếp theo cô ta đánh mắt với Khúc Ninh đang bị hai người Nhạc – Thịnh vây quanh.
Khúc Ninh nhìn cô ta một cái, không mất nhiều thời gian suy nghĩ đã bắt đầu nghĩ cách thoát thân.