Chúng tôi cùng đi đến trường mà chẳng có ai mảy may nghi ngờ gì về việc cả hai cùng xuất phát từ một điểm. Đầu tiên Ethan gọi cho tôi, có vẻ hối hận và xin tôi để anh đưa đến trường rồi sau đó chúng tôi sẽ nói chuyện. Tôi báo rằng sau buổi diễn tập tôi sẽ phải đi đến phòng thể hình với Steph nên tôi cần đi ô tô của mình.
– Cô ấy có thể đưa em về nhà từ phòng tập. – Anh nói.
– Sẽ ngược đường của Steph, với lại cô ấy lái xe em không yên tậm.
– Được rồi, thế bao giờ chúng ta sẽ nói chuyện?
– Sớm thôi.
Từ chối Ethan là điều khiến cho cả hai chúng tôi đều cảm thấy không thoải mái. Tôi biết thế nhưng thực sự không chắc mình sẽ phải làm gì với anh. Vấn đề tiếp theo là tôi sẽ phải tìm cách nào kín đáo ví dụ như thả Cameron một đoạn cách xa trường hay để cậu ăn mặc cải trang như thế nào đó chứ không thể đi cùng vào trường như thế được.
– Không dễ nói ra sự thật phải không? – Cameron hỏi khi chúng tôi đã đến gần Jones Hall.
– Ừ. – Tôi cho xe vào bãi đậu. Lối vào không có ai hết. – Đi nhé. Mình sẽ gặp cậu sau, được không?
– Ừ.
Nhưng giờ ăn trưa Cameron biến đâu mất và mọi người cứ hỏi tôi về cậu, rằng cậu đi đâu và tại sao kể từ bữa ăn trưa đầu tiên Cameron chẳng ngồi ăn với chúng tôi lần nào nữa, khiến tôi phải ra vẻ như mình chẳng biết gì hết, mãi cho đến khi thử vai cậu mới xuất hiện. Ethan nói:
– Chào cậu. – Giọng anh vẫn giữ vẻ bình thường.
Katy nhảy vào, chiếc quần jean cạp trễ dường như sắp tụt xuống khỏi cái hông gày gò của cô. Với một số cô gái thì kiểu đó trông rất gợi cảm, nhưng với Katy thì bạn dễ phát bệnh.
– Cameron, cậu đến rồi đấy à. Xin chào.
– Chào.
– Từ sáng đến giờ cậu đi đâu đấy? – Cô ta cố gắng tán tỉnh. – Mình nhìn thấy cậu vào lớp muộn nhưng đến tiết hai lại thấy cậu ra ngoài.
– Mình có đi đâu đâu.
– Thế còn lúc giờ ăn trưa, cậu ở đâu?
– Thư viện.
– Thư viện. – Cô ta cao giọng. – Bọn mình có nhiều thứ thú vị hơn thư viện.– Cô ta nhìn tôi để tìm sự hưởng ứng. – Có phải không, Jenna?
Thầy Bingry bước vào với một tách cà phê trên tay.
– Ethan, gọi mọi người lại đi. Còn Jenna, nhóm của em đã đến đủ chưa?
– Dave Một cũng sắp đến rồi ạ. – Tôi đã nói chuyện với Dave trong giờ ăn trưa để cố gắng nhắc nhở cậu ta rằng giờ giấc là rất quan trọng và đừng có bắt mọi người phải chờ vì cậu cứ quanh quẩn bên Steph.
– Dave sẽ tìm thấy chúng ta ở sau sân khấu. – Thầy Bingry nói. – Tất cả đi theo thầy nào.
Tất cả cùng đi về phía nhà thể chất, nơi được chọn để làm sân khấu, Cameron theo sau. Có một phòng thay đồ bên dưới sân khấu với đầy những đồ biểu diễn đã cũ và một đống gỗ tạp.
– Đó là tất cả những thứ mình cần phải kiểm tra. – Tôi vừa nói vừa nghiên cứu những đồ đồng nát và nhớ ra năm ngoái đã phải mất tới vài giờ đồng hồ để chuẩn bị cho xong các dụng cụ biểu diễn cần thiết cho vở Bẫy chuột. – Ý mình là chúng ta có nhiều việc phải làm lắm.
Thầy Bingry rút bản dự thảo ra khỏi túi.
– Tốt. Chúng ta có thể tái sử dụng những thứ này, nhưng mà vẫn cần thêm ba bốn căn hộ giả nữa, ười feet, rộng bốn feet. Phải dựng nó trước đã. Bây giờ tiến hành được rồi.
Nói xong thầy đi ra ngoài. Còn Cameron bắt đầu chọn những thanh tốt nhất trong đống gỗ.
– Có thật là cậu ăn trưa trong thư viện không đấy? – Tôi hỏi, tay vuốt lại mái tóc.
– Ừ.
– Cậu có thể ngồi ăn cùng bọn mình bất kỳ lúc nào, cậu biết mà.
– Mình biết. – Cậu gây ra một loạt tiếng ồn khi lục lọi thùng đựng dụng cụ. – Mình vẫn không thể tin là mấy thằng ở cùng đã lấy mất đồ nghề của mình. Đấy là những thứ rất có giá trị nhưng bọn nó bán đi chắc chỉ được năm mươi đô la.
Cameron lấy ra một cái máy khoan.
– Những thứ này đúng là của nơ.
– Chỉ là một vở kịch của trường thôi mà. Mình không nghĩ nó lại quan trọng đến thế đâu.
– Rất quan trọng khi cậu muốn làm một việc gì đó cho tốt. – Hàm răng cậu nghiến chặt và hàng lông mày nhíu lại giận dữ.
– Sao thế? – Tôi hỏi.
– Đồ đạc của mình, Jennifer. Mất hết rồi. Chỉ còn mỗi một ít quần áo và vài bức ảnh. Mình có hai cái bình, một ít đĩa, sách. Mình không giống như cậu, mình không thể gọi cho bố mẹ và nói rằng con cần cái nọ cái kia. – Cậu đá chân vào đống hộp sơn đã vơi mất một nửa làm chúng lăn lông lốc trên nền xi măng. – Mình sẽ làm gì để sống nếu mất hết đồ nghề?
Tôi muốn lại gần và chạm vào tay cậu, chạm vào lưng cậu rồi nói rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, nhưng đứng dưới gầm sân khấu đầy bụi này, thế giới đột nhiên trở nên nhỏ bé và chạm vào người cậu không hẳn là một ý kiến hay.
Có tiếng động của ai đó ngoài nhà kho. Dave Một thò mặt vào, trong có vẻ lo lắng và ngượng nghịu.
– Ồ, chào, mình phải mất một lúc mới tìm thấy các cậu.
– Được rồi. – Tôi nói. – Bọn mình vẫn chưa bắt đầu.
Cameron chỉ dẫn cho cậu ta những việc phải làm và chúng tôi cứ im lăng làm việc cho đến khi Katy và Steph bước vào báo rằng cuộc diễn tập đã xong rồi.
– Trông cậu bẩn thỉu quá. – Steph nhìn tôi từ đầu đến chân.
Tôi phủi bụi trên chiếc quần dài. – Cậu mà làm thì cũng thế thôi mà.
– Diễn cũng là làm chứ sao.
– Được rồi.
Cậu cũng vẫn đi tập chứ, hay là kiệt sức rồi.
– Mình đi thôi.
Dù sao thì đó cũng là lý do để tôi từ chối đi cùng xe với Ethan. Cameron vẫn cứ làm việc. Cậu bẻ hết đinh ở những thanh gỗ ra để dùng lại. Cậu đã cởi hết áo khoác ngoài chỉ còn cái áo lót bên trong. Katy cứ sững sờ ngắm các cơ bắp trên cánh tay cậu còn Steph thì chỉ lén liếc nhìn vài cái.
– Này Cam, – Katy kêu lên the thé – cậu có muốn mình đưa về nhà không?
Cameron nhìn tôi vẻ hỏi ý kiến nhưng chợt nhận ra rằng tôi vẫn cứ giả bộ như chúng tôi hoàn toàn chẳng có liên hệ gì với nhau, cậu đáp.
– Chắc chắn rồi, cảm ơn.
Còn tôi tự hỏi không biết Cameron sẽ nhờ cô ta đưa đi đâu.
– Hẹn gặp cậu ngày mai, Jenna. – Cậu nói, quẳng chiếc búa xuống đất.
* * *
– Lúc ở trong lớp cậu có vẻ uể oải thế. – Steph nói, lục tìm tủ đồ để lấy mấy thứ dưỡng tóc. – Cậu sẽ không thể học tốt trừ phi cậu phải tập trung, cậu biết thế mà.
– Ừ, mình biết rồi.
Tôi chẳng để tâm vào bài tập thể dục Pilate. Gần như cả buổi tập, tôi cứ tưởng tượng ra cảnh Katy và Cameron cùng đi trên chiếc xe Volvo của bố cô ta, rồi cô ta hỏi Cameron hàng ta câu hỏi về đời tư, đáp lại là những câu trả lời cụt ngủn như thường lệ của Cameron. Sau đó cô ta sẽ lại mò đến tìm tôi để xin tư vấn về việc làm thế nào để Cameron có hứng thú hơn nữa.
– Có chuyện gì giữa cậu và Ethan vậy? – Steph bôi một ít kem trông có vẻ đắt tiền lên tóc. – Mình có thể giảm được căng thẳng cho cậu đấy. Lúc ở buổi diễn tập, cậu cũng chẳng nói năng gì. Thế nào?
Tôi ngồi xuống chiếc ghế băng ở phòng thay đồ, nghĩ xem nên nói như thế nào. Khi là Jenna Vaughn, tôi không thích người khác xía vào việc của tôi, đặc biệt là khi chuyện đó liên quan đến trận cãi nhau ngớ ngẩn với bạn trai. Vì thế, tôi chỉ kể tóm tắt.
– Tối qua tụi mình cãi nhau.
– Trầm trọng thế thế cơ à? Các cậu hầu như chẳng cãi nhau bao giờ cơ mà.
– Ethan gọi mình là mụ phù thủy thất thường.
Steph há hốc miệng kinh ngạc với một vẻ cường điệu.
– Đúng thế đấy. – Tôi nói.
– Bảo cậu á? Mụ phù thủy thất thường?
– Ừ, như thế.
Một phụ nữ già nua bước về phía chúng tôi, trần truồng, nhăn nheo nhưng có vẻ hoàn toàn bằng lòng với những gì mà mình đang có. Chúng tôi ngừng nói chuyện cho tới khi bà ta đi khuất.
– Cậu có biết rằng các cậu cần gì không? Đó là sự vui vẻ. Tất cả chúng ta đều phải tạo ra vài trò vui. Bây giờ là năm cuối rồi và từ đầu năm học đến giờ chúng ta chưa có trò gì vui cả. – Steph vuốt vuốt mái tóc xù xinh xắn. – Dạ hội Haloween nhé. Ở nhà mình. Giả trang, bánh kẹo, và phim kinh dị.
Tôi nhún vai.
– Cậu nhún vai à? Cậu coi thường ý tưởng tổ chức bữa tiệc kinh hoàng của mình à? – Steph đóng cánh tủ đựng đồ mạnh hơn cần thiết. – Cậu phải thay đổi thôi, một là thay đổi, hai là vẫn cứ mặc mấy chiếc áo nỉ to lù suốt ngày.
– Ừ, chọn cách thứ hai.
Chỉ sau khi nói câu này tôi mới nhận ra rằng trước đây, thậm chí là chỉ mới vài tháng trước đây thôi, tôi vẫn coi những lời nhận xét của Steph về chiếc áo nỉ to lù của tôi là tầm thường và soi mói, kiểu như những gì người ta vẫn nói với Jennifer Harris. Tôi đã thay đổi nhiều hơn là tôi nghĩ.
Chúng tôi đi bộ ra bãi đỗ xe. Lúc chưa vào phòng tập, bầu trời vẫn còn đầy ánh nắng nhưng giờ đây mây đen đã kéo kín đặc rồi.
– Mình cá với cậu là đêm nay sẽ có tuyết. – Tôi nói.
Đột nhiên Steph nhìn thẳng vào mặt tôi.
– Cậu và Ethan sẽ chia tay?
– Mình không biết. Từ tối hôm qua đến giờ chúng mình chưa có lúc nào để nói chuyện với nhau.
– Ý mình là, mình cho rằng Ethan sẽ đau khổ. Nếu cậu không quan tâm gì đến anh ấy nữa, nếu cậu muốn ở bên cạnh cn, thì cậu nên làm như thế. Chỉ cần cậu đến với Cameron và đứng đóng kịch nữa.
– Cậu nói thì dễ lắm, Steph. Cậu chưa bao giờ có bạn trai. Mình không biết liệu những ngày còn lại của năm cuối mình có còn tiếp tục yêu đương nữa không. Nhưng dù sao, mình vẫn thực sự quan tâm đến Ethan.
– Hãy nghe những gì cậu vừa nói kìa. “Mình không muốn cô đơn” hoàn toàn khác với “Ồ, mình phát điên lên vì bạn trai mình”. Và cậu vẫn quan tâm đến Cameron nhiều hơn. Cậu quan tâm đến Cameron hơn bất kỳ ai trong số bọn mình, hơn bất kỳ thứ gì ở trường và vở kịch, hơn tất cả những gì có trong suốt bốn năm trung học cộng lại. Mình có thể nói như vậy đấy. – Steph ném túi đồ tập vào cốp xe. – Và điều đó rất khác thường. Chỉ bởi vì cậu không gặp cậu ấy trong, gì nhỉ, trong suốt tám năm thôi sao? Và cậu ấy thì mới xuất hiện ở đây có một tuần? Giữa hai người đã có gì rồi?
– Mình… không biết.
– Thực sự thì, mình không nghĩ là cậu biết. Mình có rất nhiều cậu bạn hồi tiểu học và nếu mình gặp lại một người trong số đó thì mình nghi ngờ rằng không biết liệu mình có nhận ra cậu ta hay không. Chẳng có ai trung thành với một người bạn thời thơ ấu trừ phi anh ta giống như là tình yêu của cuộc đời cậu.
– Hoặc là người bạn duy nhất của cậu. Hoặc nếu các cậu cùng trải qua những chuyện mà không ai khác có thể hiểu được.
Steph nghiêng đầu.
– Vâng. Mình đã không nghĩ đến điều đó. Ý mình là tại sao lại từ chối cái mà cậu đang thực sự muốn. Mình không bao giờ làm thế cả.
– Dù sao thì cũng không đơn giản như vậy đâu. – Tôi nói, miệng mỉm cười, cố gắng thắp sáng tâm trạng. – Cậu có vẻ kịch tính quá.
– Đó là sự thật đấy chứ. Ta phải hưởng thụ nó ngay khi có thể. – Cô ta đóng sầm cốp xe. – Và cậu có biết là mình thích thú điều gì không? Những thứ kiểu như tiệc Haloween ngốc nghếch và chứng kiến những người bạn đang ở bên cạnh những người bạn trai và bạn gái của họ. Nếu cậu thích Ethan, hãy đi cùng Ethan, nếu cậu thích Cameron, hãy đi cùng cậu ấy. Hoặc nếu đó lại là một người khác nữa thì cũng thật tuyệt. Nhưng cũng đừng sóng đôi cùng Ethan chỉ bởi vì cậu sợ phải bỏ rơi người khác. – Steph nhìn tôi rồi kéo chiếc mũ trùm đầu của tôi lên và nhồi hết những sợi tóc của tôi vào trong để tránh những hạt mưa bắt đầu rơi. – Mình hiểu cậu, Jenna. Cậu không phải tuýp con gái sẽ đi đến nhà thờ cùng một anh chàng không đúng như cậu muốn. Vì thế đừng nghĩ rằng điều đó sẽ làm cho người khác thấy hạnh phúc.
Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt. Steph chui vào xe và vẫy tôi khi cô lùi xe ra ngoài. Còn tôi vẫn đứng đó, sững sờ. Không phải bởi vì lời gợi ý rằng tôi nên chia tay với Ethan hay Cameron mà vì Steph đã nói đúng. Cô ấy hiểu tôi. Nhưng cũng có thể tất cả mọi người đều hiểu tôi. Có thể những gì Ethan nói là đúng: “Giờ thì em đã ở đây rồi, và em chính là em.”
* * *
– Mẹ không hiểu, Jenna, tại sao con lại không đưa Cameron về? – Dáng điệu của mẹ đúng như mẹ mọi khi, tay chống lên hông, vẻ giận dữ trên nét mặt và nghiêng đầu như muốn nói: “Mẹ không thể tin được là mẹ lại sinh ra con”. – Cameron đi bộ về nhà trong khi trời mưa như trút nước. Bị cảm lạnh như thế, nếu là mẹ thì cũng phát ốm thêm rồi.
– Con không hề biết là cậu ấy bị cảm lạnh. Con ở phòng tập suốt với Steph. – Tôi nói, nghĩ rằng lý do này sẽ khiến câu chuyện chấm dứt. Cameron đi chân trần vào nhà bếp, lau khô tóc bằng một chiếc khăn tắm.
– Ổn rồi ạ. – Cậu nói. – Cháu cũng không phải đi bộ xa đâu.
Mẹ lắc đầu.
– Không hay đâu. Khi cháu ở cùng chúng tôi, cháu là một phần của gia đình và chúng tôi sẽ không để ai phải lang thang ngoài trời mưa cả.
Mặt tôi nóng lên. Chúng tôi không để ai phải lang thang ngoài trời mưa ư? Tôi nghĩ bụng. Chúng tôi chỉ để cho người khác ở nhà một mình sau giờ học qua năm này qua năm khác thôi. Chúng tôi chỉ nói dối về những việc đã xảy ra. Chúng tôi chỉ giả bộ không có vấn đề gì cả.
– Mẹ làm cho tình hình nghe có vẻ phức tạp quá rồi đấy. Mẹ, không phải thế đâu.
– Là thế đấy. – Bà với chiếc ví trên mặt bàn bếp. – Mẹ phải đến cửa hàng Smith để mua vài thứ về ăn tối và khi dượng Alan về nhà, chúng ta sẽ nói chuyện. Cả hai đứa phải đảm bảo rằng chuyện này sẽ không lặp lại lần nữa.
Ngay khi bà vừa đi ra ngoài. Cameron nói.
– Mẹ cậu có vẻ thích che chở cho người khác.
– Ừ, đối với cậu thôi.
– Cậu nói thế là có ý gì?
– Không có gì. – Chỉ là vì mẹ tôi, người thậm chí không biết đứa con gái chín tuổi của mình đã bị đe dọa và suýt tí nữa thì đã gặp chuyện còn tồi tệ hơn thế, lại đi lo lắng ột thanh niên mười bảy tuổi to khỏe. – Katy đã thả cậu ở đâu?
– Chỗ cửa hàng dụng cụ ở số 400 phố South. Mình bảo cô ấy rằng mình muốn mua vài thứ đồ nghề để phục vụ vở kịch. Cô ấy đã thực sự muốn chờ bên ngoài.
– Thế là cậu bảo cô ấy chờ à?
Cameron nhún vai.
– Không, mình bảo cô ấy đừng chờ.
Tôi đang tưởng tượng ra phản ứng của Katy lúc đó. Lúc hứng chiếc ly vào vòi nước, tôi để ý thấy bàn tay to bản của Cameron đang áp quanh tách cà phê. Tôi dừng lại và quan sát. Chỉ như mới vài ngày thôi kể từ khi tôi cảm thấy điều tuyệt diệu ấy, Cameron Quick, người con trai đầu tiên từng yêu tôi. Cậu vẫn còn sống và đang đứng trong căn bếp nhà tôi với đôi chân trần, mái tóc đẫm nước mưa, và chỉ có hai chúng tôi trong căn nhà vắng lặng. Cũng giống như lúc ở dưới tầng hầm, tôi lại muốn được chạm vào người cậu. Nhưng giờ đây, khi chỉ có hai chúng tôi ở nhà, khi chúng tôi đã là những người sắp trưởng thành, đó là cả một vấn đề. Có quá nhiều lý do.
– Này, – tôi nói. – mình rất tiếc về những đồ dùng bị mất của cậu. Mình biết là dượng Alan sẽ rất vui lòng giúp cậu mua một số đồ nghề mới nếu cậu muốn.
– Mình không sao mà. Luôn luôn là thế.
– Mình biết cậu nghĩ gì. Nhưng mọi người rất quan tâm đến cậu và sẽ giúp đỡ nếu cậu yêu cầu.
– Khó lắm.
– Mình hiểu. – Tôi nói, ngón tay vuốt dọc mặt bàn bếp. – Mình vẫn chưa kể với mẹ về những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm ấy.
Cậu nhìn tôi.
– Mẹ chưa biết gì về chuyện đó sao?
Tôi lắc đầu.
– Mình đã nghĩ là mẹ cậu biết tất cả.
– Mẹ không biết gì đâu.
– Mẹ cậu nên biết. – Cậu đặt chiếc tách xuống. – Tối nay cậu hãy kể ẹ nghe. Hãy hứa với mình đi.
Cậu ấy nói đúng. Đã đến lúc rồi. Từng khắc trôi qua. Tôi gật đầu.
– Mình hứa.