Chương 14
Mặt Mụn đấm ngực có một cái, nhưng sau đó nó đưa tay lên cốc đầu tới tám cái.
Vì nó thấy nó ngu quá. Nếu hôm gặp chị Mắt Nai, nó bảo nó sắp chuyển trường thì có lẽ mọi chuyện đã xuôi chèo mát mái rồi. Nó thực tâm muốn cứu bạn, chỉ vì vụng về mà thành ra hại bạn.
Mặt Mụn không dám gặp mặt Hạt Tiêu, nhấc điện thoại gọi cho Ria Mép:
– Hạt Tiêu buồn lắm hở mày?
Ria Mép “Ừ”. Còn đế thêm:
– Tại mày đó.
Mặt Mụn đau khổ đập máy đánh “rầm”. Rồi quay số Bắp Rang:
– Hạt Tiêu buồn lắm hở mày?
Bắp Rang gian ác hơn Ria Mép một bậc:
– Tao không biết. Nhưng hôm qua tao thấy nó mua chai thuốc trừ sâu.
Bắp Rang làm Mặt Mụn muốn khóc quá. Tự dưng nó thấy thương Hạt Tiêu vô vàn.
Mặt Mụn nghĩ tới nghĩ lui, không biết làm sao an ủi Hạt Tiêu. Gặp mặt thì nó không dám. Gọi điện thoại thì nửa dám nửa không. Gọi cho hai tên tiểu quỷ Ria Mép và Bắp Rang thì nghe toàn chuyện gì đâu. Lại không biết đâu là thực đâu là hư.
Cuối cùng , nó sực nhớ tới nhỏ Kiếng Cận, vừa nhận thế chỗ Hạt Tiêu.
Kiếng Cận vừa nhấc máy, Mặt Mụn làm một tràng:
– Kiếng Cận hả? Mình đây! Hạt Tiêu thế nào rồi? Bạn phải an ủi Hạt Tiêu đi chứ?
Kiếng Cận nổi sùng:
– Sao bạn không tới mà an ủi? Hừ, chỉ giỏi ra lệnh!
Mặt Mụn nhăn nhó:
– Mình tới được thì nói làm chi!
– Sao không được?
– Mình sợ lắm.
– Sợ gì?
– Hạt Tiêu sẽ vác guốc rượt mình chạy vắt giò lên cổ.
– Yên tâm đi! – Kiếng Cận cười – Ðã lâu rồi tôi không thấy nó mang guốc!
Ngày hôm sau, Mặt Mụn lại gọi điện:
– Kiếng Cận hả? Mình đây! Hạt Tiêu bớt buồn chút nào chưa?
Hôm sau nữa:
– Kiếng Cận hả? Mình đây! Hạt Tiêu hôm nay…
Hôm sau nữa nữa:
– Kiếng Cận hả? Mình đây! Hạt Tiêu…
Ba Kiếng Cận ngạc nhiên:
– Ai gọi điện thoại hoài thế con?
– Bạn con ạ.
Mẹ Kiếng Cận thắc mắc:
– Bạn trai hay bạn gái thế?
– Dạ, bạn trai ạ.
Mặt Mụn gọi liên tục mười ngày khiến Kiếng Cận muốn điên đầu. Ðiên đầu nhất là cứ phải bối rối thanh minh trước ánh mắt dò hỏi của ba mẹ.
Ba mẹ Kiếng Cận chỉ hỏi nó lần đầu, những lần sau toàn đưa mắt nhìn. Nhìn còn nhột nhạt gấp mấy lần lên tiếng hỏi.
Ngày thứ mười một, Kiếng Cận nhăn nhó mặt:
– Bạn khùng quá! Gọi thẳng cho Hạt Tiêu đi!
Mặt Mụn vẫn điệp khúc cũ:
– Mình sợ lắm!
– Sợ thì gọi cho đứa khác!
Mặt Mụn gọi Tóc Ngắn. Mẹ Tóc Ngắn nói:
– Tóc Ngắn không có nhà.
Mặt Mụn gọi cho Hột Mít. Mẹ Hột Mít nhấc máy:
– Con là ai?
– Dạ, con là Mặt Mụn.
– Con học chung lớp với Hột Mít hở?
– Dạ, không ạ. Con học khác trường.
Mẹ Hột Mít kết luận ngay tại chỗ:
– Học khác trường tức không phải trao đổi chuyện bài vở rồi.
Rồi đề nghị luôn:
– Con đừng quấy rầy em nữa nhé! Ðể em học bài!
Mặt Mụn rét quá, cúp máy ngay tút xuỵt.
Lúc đó, nó sực nhớ tới bạn.
Nhưng ngay cả lần này, Mặt Mụn cũng chẳng gặp may.
Mẹ bạn nghe giọng lạ, hỏi:
– Con là bạn học với Tóc Bím hả con?
Bị cuộc đối thoại với mẹ Hột Mít ám ảnh, Mặt Mụn sợ run, phịa:
– Dạ, bạn cùng lớp ạ.
– Thế con tên gì?
Mặt Mụn phịa tiếp:
– Dạ, con tên… Ria Mép ạ.
– Con không phải là Ria Mép.
Lời khẳng định của mẹ bạn làm Mặt Mụn muốn xỉu. Nó đâu có biết trưa thứ năm hằng tuần thằng Ria Mép và một lô một lốc những đứa khác vẫn về nghỉ trưa ở nhà bạn.
Dĩ nhiên sau đó mẹ bạn vẫn không biết đứa mạo danh Ria Mép là ai, vì ngay khi mẹ bạn vừa phanh phui sự giả mạo kia, thằng Mặt Mụn đã quýnh quíu cắt ngay cuộc gọi.
Còn Mặt Mụn, nó bắt đầu ngồi bó gối, bắt đầu chán nản, và bắt đầu nhận ra rằng gọi cho nhỏ Kiếng Cận vẫn là tốt nhất.
Nhỏ Kiếng Cận làm sao biết được những chuyển biến phức tạp đó. Nó rất đỗi ngạc nhiên khi nghe tiếng Mặt Mụn ở bên kia đâu giây:
– Gì nữa đây?
– Mình muốn hỏi thăm Hạt Tiêu ấy mà.
– Sao bạn không hỏi mấy đứa kia?
– Hỏi rồi.
– Hỏi rồi sao còn gọi tôi?
– Tôi toàn gặp ba mẹ các bạn đó không hà.
– Chứ bạn không sợ gặp ba mẹ tôi hả?
– Ở nhà bạn hình như bạn là người đầu tiên nhấc máy! – Mặt Mụn bối rối giải thích.
– Ra thế! – Kiếng Cận cười khảy – Cho bạn biết, từ ngày mai trở đi tôi sẽ là người nhấc máy cuối cùng.
Mặt Mụn tái mặt:
– Ðừng mà, Kiếng Cận!
Nhỏ Kiếng Cận chỉ dọa thế thôi. Chứ nó vẫn thấy tội thằng Mặt Mụn quá. Cho nên suốt hơn một tháng trời sau đó, ngày nào nó cũng phải bấm bụng trò chuyện với Mặt Mụn. Tất nhiên là về một đề tài duy nhất: Hạt Tiêu.
Bây giờ thì ba mẹ Kiếng Cận đã biết người gọi điện là ai và gọi để làm gì.
Vì vậy câu hỏi dành cho con mình cũng thay đổi:
– Vẫn Mặt Mụn gọi hở con?
– Dạ.
– Lạ lùng thật!
Ba Kiếng Cận thấy lạ là phải.
Ngay Kiếng Cận cũng vậy thôi. Những ngày đầu nó cũng thấy lạ quá đi.
Nhưng những ngày sau, nó cảm thấy bớt lạ.
Vì qua những ngày sau, Mặt Mụn không chỉ hỏi thăm sức khỏe Hạt Tiêu. Mà giọng nó dần dần ra chiều tâm sự:
– Kiếng Cận nè.
– Gì?
– Nhỏ Hạt Tiêu ấy mà.
– Nhỏ Hạt Tiêu sao?
– Tội nó ghê há?
– Ừ.
Ðó là điệp khúc của tuần lễ thứ hai. Thằng Mặt Mụn “tội” nhỏ Hạt Tiêu suốt bảy ngày. Sang ngày thứ tám, mẫu câu khác một chút:
– Kiếng Cận nè!
– Gì?
– Nhỏ Hạt Tiêu ấy mà!
– Nhỏ Hạt Tiêu sao?
– Năm nay thấy nó xinh quá há?
Kiếng Cận hừ mũi:
– Có chuyện gì không?
– À, không… không…
Tuần lễ thứ tư, Mặt Mụn thôi đánh giá hình thức. Nó chuyển qua nhận xét nội dung:
– Kiếng Cận nè.
– Biết rồi! Nhỏ Hạt Tiêu sao? – Kiếng Cận ngán ngẩm quá, hỏi độp luôn.
– Tính tình nó cũng được quá chứ hả?
– Bộ bạn hết chuyện nói rồi hả?
– Còn cả đống.
Mặt Mụn nói thật. Chuyện quan trọng nhất nó đã thổ lộ ra đâu.
Và nó đã không thổ lộ suốt một thời gian dài. Mãi đến tuần thứ tám, nó mới ấp úng:
– Kiếng Cận nè.
– Biết rồi, khổ lắm, nói mãi! – Kiếng Cận nhăn nhó cắt ngang – Ðể tôi nói giùm bạn xem có đúng không nghen: Tội nhỏ Hạt Tiêu quá há? Năm nay thấy nó xinh quá há? Tính tình nó cũng được quá hả?
Mặt Mụn nuốt nước bọt:
– Bữa nay có thêm câu mới.
– Câu gì?
– Tôi nhớ nó quá hà!
– Trời!