Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Than củi cháy lách tách, bên ngoài rất lạnh, trong phòng lại vô cùng ấm áp.
Áo choàng được cởi ra rồi treo lên giá, Tần Kiến Tự lại gần ủ ấm bàn tay bị đông cứng của Hạ Tử Dụ.
Hắn ôm lấy y từ phía sau, tiện thể đưa cho y chiếc lò sưởi cầm tay vừa được bỏ thêm than.
Nhiệt độ ấm áp dần lan tỏa, bàn tay đông cứng dần dần lấy lại độ ấm.
Ngọn nến lay động rất lâu, trong phòng ngoài tiếng lách tách của than củi cháy thì chỉ còn lại tiếng hít thở kéo dài.
Hạ Tử Dụ khẽ quay đầu lại nhìn Tần Kiến Tự.
Dường như mới gặp nhau cách đây không lâu, như cũng như thể đã lâu lắm chưa gặp nhau rồi.
Trước đây y chưa từng để ý đến vẻ mệt nhọc và những sợi tơ máu trong mắt Tần Kiến Tự, tiếc thay cho khuôn mặt tuấn tú ấy giờ đây trở nên tang thương hơn rất nhiều.
Những ngày tháng vừa qua, tên này đã phải chịu vất vả đến mức nào chứ.
Y cúi đầu, ánh mắt chợt tối đi: “Ngài đã bày ra một ván cờ thật lớn.”
“Bệ hạ nhận ra rồi?”
Hạ Tử Dụ khẽ gật đầu.
Giam cầm y trong tẩm điện, còn hắn thì một mình đối mặt với cơn sóng gió dữ dội.
Dù chính sách cải cách có thành công hay không thì người khởi xướng cũng là kẻ đứng mũi chịu sào.
Tần Kiến Tự cầm tù y và một mình chống lại triều đình, chịu sự phỉ báng của ngàn người.
Đợi đến khi Hạ Tử Dụ bước chân ra khỏi tẩm điện, một kẻ là Nhiếp chính vương không còn được quần thần ủng hộ, một người là bậc đế vương đoạt lại quyền chấp chính một cách danh chính ngôn thuận.
Tần Kiến Tự đã tự mình dâng một thanh đao vào trong tay Hạ Tử Dụ, dùng chính tính mạng và quyền lực của mình để nâng đỡ Hạ Tử Dụ bước lên ngai vàng.
Nhưng hắn làm như vậy thì được gì?
“Ngài muốn gieo nhân để trẫm gặt quả?”
Tần Kiến Tự nghe vậy thì cười, “Sao nào, như vậy không được à?”
“Rõ ràng là trẫm không còn nhớ gì nữa, ngài không sợ trẫm thật sự quên hết tình cũ, nhân danh diệt trừ gian thần để tru di cửu tộc ngài ư?” Hạ Tử Dụ quay người lại, đối diện với ánh mắt của hắn.
Y không nói gì nữa, giơ tay áo lên, lửa than li ti bay ra ngoài lò sưởi, “Tần Kiến Tự, ngài đánh cược quá liều lĩnh.
Trẫm…!thật sự không xứng với sự tin tưởng của ngài.”
“Thần đã từng nghĩ, sau khi bệ hạ tỉnh lại thì rốt cuộc vẫn muốn tự mình chấp chính.” Tần Kiến Tự không hề tỏ ra bất ngờ.
Tính tình Hạ Tử Dụ vốn dĩ đa nghi, thực ra chính hắn cũng vậy, nhưng giữa hai người luôn có một người phải nhượng bộ trước.
“Nếu thần đã muốn từ bỏ quyền lực, vậy thì phải từ bỏ sao cho tất cả mọi người đều tin phục.
Để bệ hạ giẫm lên thần và đoạt lại quyền lực, đó là một lựa chọn không tồi.”
Hạ Tử Dụ khựng lại, không thể phản bác nổi, “Những ngày qua…”
“Bệ hạ đau lòng.”
“Phải.”
“Được nghe hai chữ đau lòng từ bệ hạ, vậy là đủ rồi.”
Ánh lửa lay động phản chiếu hình bóng của mình trong mắt người kia, Hạ Tử Dụ cảm thấy vô cùng tội lỗi nhưng không thể nói nên lời.
Từ trước tới nay y chưa từng hoàn toàn tin tưởng Tần Kiến Tự, lại tự cho rằng mình giấu giếm cảm xúc rất tốt.
Cho nên y rất sợ rằng những ngày tháng ở trong tẩm điện đã khiến y để lộ một điều…
Bảy phần tình cảm, lại giả vờ như mười phần.
Người thông minh như Tần Kiến Tự, hắn đương nhiên là đã biết.
Tần Kiến Tự nâng tay lên xoa đầu y, hắn cúi xuống cụng đầu với Hạ Tử Dụ, “Bệ hạ không cần phải để tâm quá.”
“Trẫm còn tưởng ngài sẽ tức giận.” Hạ Tử Dụ thở dài, quay ra tự rót cho mình một chén rượu, “Đều là nhốt trong tẩm điện, lần này và lần cứu trợ thiên tai lần trước cũng vậy, thái độ của trẫm không có sự khác biệt.
Người ta nói hai người sẽ sinh ra tình cảm nếu ở chung lâu ngày, mà trẫm thì chẳng tiến bộ gì cả.”
“Bệ hạ đã tự kiểm điểm à?” Tần Kiến Tự hơi buồn cười.
“Trẫm phải có chút tiến bộ chứ?”
“Sau khi bệ hạ mất ký ức thì không tin tưởng thần nữa.
Thần nghĩ, đó cũng là lỗi của thần.” Giọng nói trầm khàn của hắn vang lên, “Có lẽ do trước kia thần đã để lại cho bệ hạ rất nhiều ký ức không tốt đẹp, khiến bệ hạ chỉ còn nhớ được những hành động tàn nhẫn của thần mà thôi.”
“Không phải, Tần Kiến Tự.” Hạ Tử Dụ uống cạn chén rượu, khẽ tiếp lời: “Trẫm cảm thấy ngài rất tốt.”
Người phía sau bật cười.
Hạ Tử Dụ lại rót thêm một chén rượu rồi đưa cho hắn, “Thật đấy.”
– —
Rượu khiến cơ thể ấm lên, Hạ Tử Dụ ngồi tựa vào đầu giường, để Tần Kiến Tự gối lên chân mình.
Y có thể nghe thấy tiếng gió rít ngoài thổi vù vù qua khe cửa sổ.
Trong phòng có tiếng than cháy lách tách, một buổi đêm đông đầy tĩnh mịch.
Khi nhận lấy cây trâm từ Tần Kiến Tự, Hạ Tử Dụ chỉ có ba phần thật lòng, bảy phần còn lại đều là sự lấy lòng đầy mập mờ, nhưng bây giờ đã khác rồi.
Tần Kiến Tự xứng đáng được đối xử tốt hơn, y không nên thăm dò hắn nữa.
“Đêm nay bệ hạ ngủ lại vương phủ à?”
“Ừm.” Hạ Tử Dụ gật đầu.
Vào lúc này, chuyện cải cách hay chính sách mới đều tạm thời gác lại, những lo nghĩ cho nước nhà và bách tính cũng tạm thời đẩy sang một bên.
Giống như một gia đình bình thường sưởi ấm giữa đêm đông giá lạnh, họ hưởng thụ thời khắc hiếm có này.
“Vậy thì chúng ta đi ngủ thôi.” Triều đình ngày mai vẫn cần Tần Kiến Tự chủ trì cục diện.
Hạ Tử Dụ sờ lên yết hầu của hắn, để mặc cho hắn cầm lấy tay mình.
Y nhắm mắt lại, “Đợi cho chuyện này trôi qua, trẫm sẽ gánh vác thay ngài.”
Tần Kiến Tự trở mình rồi kéo chiếc gối ra, nhắm mắt cười, “Được.”
Hạ Tử Dụ dập tắt ngọn nến bên giường, căn phòng lập tức chìm trong bóng tối.
Y phác họa lại đường nét khuôn mặt của Tần Kiến Tự trong bóng tối, y thầm nghĩ tới những chuyện sau này, những chuyện trước kia, không hề thấy buồn ngủ một chút nào.
Một lúc sau, y hỏi: “Tần Kiến Tự, ngài ngủ chưa?”
“…” Trong cơn mơ màng, có giọng nói trầm khàn vang lên đáp lại: “…Ngủ rồi.”
Hạ Tử Dụ không nói gì nữa.
Thực ra cũng không có gì quan trọng, chỉ là y tự dưng nhớ lại khi Tần Kiến Tự đứng bên hồ hoa sen và trong tẩm điện, một lần hắn nói là thần thích bệ hạ, lần thứ hai nói là thần thật sự thích bệ hạ.
Nghĩ lại thì, y chưa từng bày tỏ điều gì với Tần Kiến Tự.
“Tần Kiến Tự?”
Một lúc lâu sau, chỉ còn lại tiếng hít thở kéo dài trong màn đêm.
Hạ Tử Dụ bò dậy, thầm nhủ vẫn nên bổ sung một chút, không thì y cứ cảm thấy Tần Kiến Tự chịu thiệt thòi.
Thế là y ghé vào tai Tần Kiến Tự rồi thầm thì: “Tần Kiến Tự, trẫm thích ngài…!Trẫm thật sự thích ngài.”
Hình như hắn ngủ rồi nên không đáp lại.
Nệm giường thật lâu không có động tĩnh gì.
“Nói xong rồi, vậy trẫm ngủ nhé?”
Xem như tình cảm của hắn không bị coi rẻ.
Nếu Tần Kiến Tự còn thức, Hạ Tử Dụ sẽ chẳng dám nói ra những lời xấu hổ như vậy.
Hạ Tử Dụ ngồi dậy trong sự hài lòng, thầm nghĩ chuyện này cứ thế mà trôi qua.
Bỗng nhiên hai bàn tay vươn lên rồi ôm lấy eo y, hắn xoay người ôm chặt lấy y vào trong lòng mình.
“Tần, Tần Kiến Tự…” Trong bóng tối, Hạ Tử Dụ mở to mắt.
“Bệ hạ sợ gì chứ?” Tần Kiến Tự tỉnh lại rồi, hắn mỉm cười đè xuống, “Nói thêm vài lần nữa đi.
Thần phải khắc vào trong tim phổi, phải ghi nhớ thật kỹ.”
Trong phòng nổi lên bầu không khí mờ ám, Hạ Tử Dụ lập tức cảm thấy hơi hối hận.
Vừa mới tuyên bố vô cùng hoành tráng rằng muốn chia sẻ gánh vác công việc giúp Tần Kiến Tự, kết quả là đánh thức hắn ngay trong đêm đầu tiên, khiến cho Tần Kiến Tự vốn dĩ đã mệt mỏi nay càng mệt mỏi hơn.
Y không đáp lời, Tần Kiến Tự lập tức hôn cắn khắp nơi.
“Đừng, đừng làm vậy…” Hạ Tử Dụ đẩy ra, ngập ngừng mỉm cười, “Trẫm nói là được chứ gì.”
“…Trẫm nói thêm vài lần, ngài phải đi ngủ sớm đấy nhé.
Không cho động chạm lung tung.”
“Được.” Giọng nói vang lên trong màn đêm, mang theo một chút vui sướng.
Cái cằm thô ráp của hắn cọ lên cổ Hạ Tử Dụ, “Ôm bệ hạ đi ngủ.”
“Tần Kiến Tự,” Cuối cùng Hạ Tử Dụ hôn lên tai hắn rồi khẽ nói: “Trẫm thật sự thích ngài đó.”
– ——————–
Tống Chiêu Chiêu:
Lại up chương vào giờ thiêng rồi, buồn ngủ tới mức nhắm mắt gõ chữ, làm cho hoàng thúc cũng ngủ gật theo hahahaha.