Hắn nắm chặt tay nó, lôi đi, hắn dừng lại bên chiếc xe của mình:
– Lên xe đi!_ hắn nhìn nó, ra lệnh
– Mấy ng là cái gì vậy? mún bắt tui đi đâu?
– Anh nói là em lên xe đi! nhanh lên
– Tui ko lên! mấy ng làm gì đc tui
Sau một lúc giằng co, hắn nói gì nó cũg cãi lại,mặt hắn bắt đâu biiểu lộ sự tức giận, tay hắn siết chặt cổ tay nó, lôi mạnh nó về phía hắn, mặt sát mặt, khoảng cách wá gần, hắn thì thào bên tai nó:
– Em bướng wá rùi đấy!
Mặt nó đỏ lựng, nó vội đẩy hắn ra, nó vùng vằng cánh tay:
– Thả tui ra đi! đau wá!
Bây h hắn mới để ý rằng hắn đang siết chặt tay nó, hắn vội thả ra tay ra, một dấu lằn đỏ chói hiện ra trên cổ tay nó:
– Anh xin lỗi!
– Ko cần xin lỗi đâu! tui về đây!
– Anh chở em về!
Nó ko nói gì, leo lến xe hắn, ngồi sau xe mà mắt nó cứ ứa nước mắt, nó khóc vì cái gì nhỉ?
Chiếc xe dừng lại trước nhà, nó chạy lên phòng, nó ngồi trong đó một lúc, cảm thấy sự ngột ngạt đang bao wanh mình, nó đứng dậy, đi ra lan can, nó tận hưởng cái ko khí trong lành của buổi tối, hắn thấy nó liền đi ra đứng kế bên và hướng mắt nhìn nó:
– Làm gì mà nhìn tui hoài zậy?
– Anh…..anh…….thik…em!
– Hả? cái gì?
Mặt hắn đỏ lên, hắn xoay mặt wa hướng khác:
– Ko có gì!_ hắn nói với giọng bùn bả
– Khoan đã! mấy ng thik tui àk?
– Anh…….ừk……..
– Tui………
– Em ko phải nói đâu, em thik Phong phải ko?
– Hả? Đâu có đâu
– Thui! anh bik mà! ko cần dấu đâu
– Ko có mà! Tui chẳng thik ai cả
– Vậy em có thể chấp nhận anh ko?
– Điên àk?
Hắn lặng ng đi sau câu trả lời của nó, ko bik hàm ý trong câu nói của nó là gì, nhưng rùi hắn lại nắm tay nó, ghé miệng sát tai nó thì thào:
– Em ko chấp nhận anh nhưg anh sẽ khiến em phải iu anh đó nhóc.
– Cái gì?
Mặt nó đỏ lên, nó lùi ra xa hắn, nó vung tay nó ra khỏi tay hắn:
– Nằm mơ đi! còn lâu tui mới thik mấy ng!
Hắn nhếch mép, cười với nó:
– Để coi! ai bik đc!
Nói xong hắn đi thẳng vào phòng, còn nó thì cái mặt cứ ngu ra, chẳng hỉu gì cả.